Mắt trái

Quyển 5 - Chương 17



Bạch Lập Nhân đưa văn kiện đã xem qua cho Đỗ San San, nhưng đối phương vẫn bất động, chỉ nhìn anh cười khanh khách.

“Còn có việc?” Anh hỏi giọng kỳ quái.

“Muốn mời anh ăn cơm thôi.” Đỗ San San cười khẽ.

Nghe vậy, anh đang định tìm bừa một cái cớ nào đó để từ chối, dù sao dạo này anh cũng không có khẩu vị gì, nhưng còn chưa kịp cự tuyệt…

“Em muốn giới thiệu vị hôn phu của mình cho anh biết!” Đỗ San San đi trước một bước.

Vị hôn phu? Bạch Lập Nhân ngạc nhiên.

“Chưa từng nghe cô đề cập qua?” Lúc San San lại đây xin việc, chẳng phải nói trước mắt chưa có kế hoạch kết hôn sao?!

“Em và anh ấy biết nhau lâu rồi, mấy hôm trước con đi xem mắt, trưởng bối hai nhà đều rất vừa lòng.” Đỗ San San bày ra vẻ mặt thẹn thùng: “Em thấy mình cũng đến tuổi rồi, hơn nữa anh ấy cũng rất phong độ, nên…”

Bạch Lập Nhân nắm lấy trọng điểm: “Cô yêu đương được bao lâu mà đã quyết định kết hôn?”

Cũng quá nóng nảy đi?!

“Em cũng không còn nhỏ, hiện tại không lo, chẳng nhẽ đợi đến khi để người ta chọn sao?” Đỗ San San mỉm cười: “Hơn nữa, cha em thích anh ấy lắm, là phụ nữ, ai mà chẳng phải lập gia đình, có thể khiến trưởng bối vui vẻ sao lại không làm chứ?”

Bạch Lập Nhân hết nói nổi.

Gia cảnh Đỗ San San tốt, lại là con gái một, chuyện hôn nhân đại sự nhất định phải do cha mẹ định đoạt, tất nhiên không thể tùy tiện cưới một tên ngay cả cơm cũng không kiếm nổi.

Chỉ là, một khi đã như vậy, sao cô còn nhận lời vào làm trong công ty của anh? Hơn nữa, vừa mới quen với công việc được một thời gian đã chuẩn bị lập gia đình! Cái này không phải cố ý gây rối sao?!

Vì nể nang giao tình giữa hai người, anh không thể bày ra sắc mặt khó coi cho cô xem, tuy rằng dạo gần đây anh rất hay nổi nóng.

“Chúc mừng.” Bạch Lập Nhân nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tuy rằng thấy thái độ của Đỗ San San đối với hôn nhân rất “tiến bộ”, nhưng mà anh cũng không tiện nói, dù sao loại này ở Ôn Châu cũng rất bình thường.

Chỉ là, phụ nữ thật phiền toái, hết kết hôn rồi lại sinh con, đến lúc đó anh lại phải tuyển người mới.

Vẻ mặt không rõ vui buồn của Bạch Lập Nhân chỉ chợt lóe nhưng rất nhanh bị Đỗ San San thu vào trong mắt, thấy thế, trong lòng cô ta vui vẻ hẳn lên.

Đỗ San San lấy từ trong văn kiện ra một tấm thiệp “hồng” đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh: “Ngày đính hôn đã được định sẵn vào cuối tháng này, em mời toàn thể nhân viên trong công ty, anh nhớ đến nha!”

Trên thiệp mời Đỗ San San đưa hiện lên tên một nhà hàng không phải chuyên đi tổ chức tiệc cưới.

Bạch Lập Nhân cũng không để ý nhiều, dù sao với chức vị của anh, không thể tránh khỏi chuyện phải chuẩn bị phong bì mừng.

“Được, không thành vấn đề.” Anh lập tức đáp ứng, lật xem thiếp mời, đang chuẩn bị nhìn thời gian, địa điểm tổ chức lễ và tên chú rể thì Đỗ San San đột ngột đè lại, thần thần bí bí nói: “Anh gấp cái gì? Phải bất ngờ mới vui chứ! Trưa nay đi ăn cơm với em thì tự nhiên sẽ được gặp anh ấy thôi.”

Bạch Lập Nhân nâng mắt nhìn.

Ý cô là anh cũng biết anh ta?

Bạch Lập Nhân cũng không cảm thấy kì quái, dù sao Ôn Châu này cũng rất nhỏ, có gặp người quen cũng chẳng phải chuyện gì kì lạ.

“Được rồi, vậy trưa nay đi ăn cơm.” Bạch Lập Nhân tranh thủ sắp xếp lại bàn ghế.

Anh lái xe chở Đỗ San San đến nhà hàng cùng ăn trưa với vị hôn phu của cô ta.

Vừa mới vào nhà ăn, Bạch Lập Nhân liền nhìn thấy Tiết Khiêm Quân đang ngồi tựa lưng ở chỗ ngồi gần cửa sổ, không biết đang trầm tư cái gì mà vừa uống trà vừa đưa mắt nhìn ra khoảng không ngoài cửa, khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, nhưng lại có phần trống vắng.

Con mẹ nó! Ôn Châu đúng là nhỏ mà!

Bạch Lập Nhân thầm mắng một câu trong lòng rồi lập tức chuyển hướng, đang định tìm một bàn bốn người nào đó ngồi xuống.

“Quân!” Nào biết, Đỗ San San tự dưng lại túm lấy anh, nhiệt tình đi về phía tên kia.

Vẻ mặt đẹp trai kia lập tức khôi phục tinh thần, cười nhẹ một cái, cũng vẫy tay với họ.

“Đến sớm vậy sao?!” Đỗ San San cười xấu hổ.

“Ừ.”

Bọn họ có vẻ rất quen thuộc, không xem ai ra gì ngồi nói chuyện phiếm, hoàn toàn bày ra bộ dạng hai người yêu nhau thắm thiết.

Ánh mắt Bạch Lập Nhân trầm hẳn xuống.

“Anh Lập Nhân chắc hẳn cũng quen Khiêm Quân nhỉ?” Đỗ San San bưng miệng cười: “Tuy rằng mọi người đều biết nhau, nhưng hẳn là em chưa chính thức giới thiệu anh ấy với anh, đây là vị hôn phu của em – Tiết Khiêm Quân!”

Vị hôn phu…

Có lầm không vậy?!

Khóe môi đối phương đến tận bây giờ vẫn còn vết bầm tím do bị anh đánh, cho dù có hóa thành tro cũng không thể nào đào ra một tên trùng tên trùng họ thế này được.

Nếu hắn ta là vị hôn phu của Đỗ San San, vậy Diệu Diệu thì tính thế nào? Quả thực là chơi người khác mà!

Năm đầu ngón tay của Bạch Lập Nhân dần tụ lại thành nắm đấm, nổi rõ cả gân xanh, nếu nơi này không phải chốn đông người, anh sớm đã tung một cú đấm vào mặt hắn.

Nghĩ đến lại càng không thể khống chế, Bạch Lập Nhân lập tức xoay người bỏ đi.

“Anh Lập Nhân!” Tim Đỗ San San đập thình thịch, vội vàng kéo anh lại: “Anh làm sao thế?”

Gương mặt cô ta hiện rõ vẻ lo lắng, nhưng khóe môi lại lộ ra nét cười đắc ý khó có thể nhìn thấy.

Tiết Khiêm Quân thu toàn bộ cử chỉ của họ vào đáy mắt, cười nhẹ, bình tĩnh ngồi yên một chỗ.

“San San, buông tay! Tôi khinh việc ngồi chung một bàn với kẻ chân đạp hai thuyền!” Bạch Lập Nhân lạnh lùng nói.

Nếu đối phương có thể vô sỉ làm ra loại chuyện này, thì cũng đừng sợ bị anh vạch trần!

Đỗ San San “ngây người” một lát, sau đó nở nụ cười như đang bừng tỉnh đại ngộ, ngây thơ nói: “Anh Lập Nhân, ý anh là bạn gái trước của anh ấy sao? Không sao, anh ấy đã nói cho em nghe rồi. Sau khi cùng em định ước, anh ấy đã chia tay với cô ta rồi, bởi vì anh ấy đối với em nhất kiến chung tình, em mới là tình yêu đích thực của anh ấy.”

Nhất kiến chung tình? Tình yêu đích thực?

Có mà gia sản nhà cô mới là tình yêu đích thực của hắn thì có!

“Diệu Diệu thì sao? Nếu không có tình cảm với cô ấy, sao còn đùa bỡn người ta?” Bạch Lập Nhân nổi nóng, hùng hổ hỏi.

Anh đoán không sai mà, Diệu Diệu thật sự đã bị tên Tiết Hồ Ly luôn đặt lợi ích lên hàng đầu vứt bỏ!

Nhớ lại những lời ngày đó cô nói với mình, người lòng dạ hẹp hòi như anh có phần vui sướng khi người gặp họa, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô bị người khác biến thành kẻ ngốc, tâm tình xem kịch lại biến mất tăm, ngược lại còn khó có thể kìm nén cơn tức giận.

Khóe môi Đỗ San San đang cười bỗng dưng cứng đờ.

Cô ta không ngờ Bạch Lập Nhân lại nhắc đến người phụ nữ không quan trọng kia.

Lúc này, cô ta cũng “gấp”: “Khiêm Quân, anh nói đi, nói cho anh Lập Nhân biết, người phụ nữ kia là cái gì, em là cái gì?”

Không khí dường như ngưng tụ.

Mọi người đều chỉ đợi một câu nói của Tiết Khiêm Quân.

Thời gian từ từ trôi, một giây lại một giây, đến khi không biết Đỗ San San đã ném đến ánh mắt cảnh cáo bao nhiêu lần, Tiết Khiêm Quân mới nhấp môi, nở nụ cười nhạt nhẽo, anh cúi mắt, ngón tay nhẹ nhàng mân mê tách trà trong tay: “Ý cậu là Diệu Diệu sao?” Anh nhẹ giọng hỏi, sau đó không đợi Bạch Lập Nhân trả lời, đã nhẹ giọng trả lời: “Cô ta chỉ là một trò chơi mà thôi, dùng để giết thời gian ấy mà.”

Bạch Lập Nhân hít vào một hơi, anh không ngờ Tiết Khiêm Quân còn dám thừa nhận điều đó.

Đỗ San San thoải mái thở hắt, hưng phấn nói: “Anh xem, em đã nói rồi mà?! Đó chẳng qua chỉ là một người qua đường đối với Khiêm Quân thôi, không cần so đo làm gì! Em mới là hiện tại của anh ấy!” Bộ dạng gấp gáp, như thể chỉ muốn bênh vực bạn trai.

Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, Diệu Diệu đã trở thành một người qua đường, một thứ trò chơi!

Đáy mắt Bạch Lập Nhân lộ vẻ khinh bỉ: “Tôi đây cung chúc các người đính hôn vui vẻ!”

Hễ là người có tai đều nghe ra, những lời này, căn bản phát ra từ kẽ răng của Bạch Lập Nhân.

Anh vừa định cất bước…

“Cảm ơn lời chúc phúc của anh.” Giọng nói đạm mạc của Tiết Khiêm Quân từ phía sau truyền đến: “Nhưng mà, vội vã đi như thế, không phải muốn chạy đến an ủi Diệu Diệu đấy chứ?”

Bạch Lập Nhân dừng bước.

Anh không có! Anh không có! Hết thảy đều do Liêu Diệu Trăn ngu ngốc tự gieo gió gặt bão!

Anh còn lâu mới đi gặp cô ta! Dù có khóc đến chết anh cũng không thèm để ý!

“Thừa dịp chen vào cũng không phải hành vi của kẻ quân tử đâu.” Giọng Tiết Khiêm Quân lại càng nhạt đi.

Thừa dịp chen vào cái rắm! Một chút hứng thú anh cũng không có!

“Tôi nghĩ chắc anh cũng không có hứng thú đi nhặt lại đôi giày cũ của tôi đâu nhỉ? Nói gì thì nói, về sau mọi người có chạm mặt nhau cũng khó coi lắm.” Giọng Tiết Khiêm Quân nghe chừng rất thản nhiên, nhưng lại gieo xuống một loại độc dược cực kì tàn nhẫn.

Nhìn bóng dáng tức giận của Bạch Lập Nhân rời đi, Đỗ San San chuyển mắt, bực dọc ngồi đối diện Tiết Khiêm Quân: “Vừa rồi sao tự dưng lại đi nói câu cuối thế hả?” Tùy rằng nghe rất được, nhưng chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chính mình a!

Anh cười nhạt.

“Quên đi, dù sao tôi cũng không bị anh “dùng” qua.” Đỗ San San vẫy vẫy tay tự an ủi.

Hôm nay, nhìn bộ dạng chịu kích thích của Bạch Lập Nhân, cô ta thật vừa lòng, không cần so đo với câu cuối cùng của anh ta làm gì.

“Anh nói xem, có phải anh ấy sẽ nhanh chóng hành động không?” Đỗ San San hưng phấn hỏi.

Mấy ngày nay, anh Lập Nhân đã ngừng tặng hoa, khẳng định đã biết giữa Tiết Hồ Ly và Diệu Diệu có cái gì đó không đúng.

“Trước đây anh ấy thích nhất là cướp đồ chơi của anh, cướp sách giáo khoa của anh rồi xé bỏ, làm thế nào cũng được, chỉ cần không để cho anh vui vẻ!” Hai mắt Đỗ San San sáng rỡ, như thể mình đã biến thành món đồ chơi chuẩn bị bị cướp kia.

“Tôi không biết.” Tiết Khiêm Quân lại chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên không mấy hứng thú.

“Có điều, anh cứ yên tâm đi, thế nào thì tôi vẫn sẽ chống đỡ đến lễ thành hôn với anh, anh và cha tôi đang bàn bạc hợp tác một hạng mục, nhất định sẽ không để nó ngâm nước nóng đâu!” Đỗ San San nghĩa khí cam đoan.

Tuy rằng cô ta không biết Tiết Khiêm Quân rốt cuộc là đang bàn bạc với cha mình hạng mục gì, lớn đến mức anh ta phải trở thành con rể nhà Đỗ gia thì cha mới đồng ý.

“Cô có nghĩ đến chuyện nếu Bạch Lập Nhân không làm gì thì phải làm sao không?” Tiết Khiêm Quân quay sang, lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy, Đỗ San San cắn cắn môi, xoa cổ tay: “Nếu, vậy…”

Vậy diễn giả thành thật đi!

Ở Ôn Châu, đính hôn là chuyện lớn, giải ước cũng không khác nào ly hôn, cực kì mất mặt.

Anh ta là đàn ông, đương nhiên không sao cả, nhưng nếu cô ta không thể chiếm được những gì mình muốn, tất nhiên chỉ có thể “chịu thiệt”, dù sao cũng phải kết hôn, điều kiện của Tiết Khiêm Quân cũng không quá kém.

“Dù sao, bất luận thế nào, vụ mua bán này anh chỉ có lời chứ không có lỗ!” Đỗ San San nói thẳng.

Vụ mua bán này chỉ có lời chứ không có lỗ.

Bởi vì như thế, anh mới đáp ứng nhập cuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status