Mắt trái

Quyển 7 - Chương 10



Bạch Lập Nhân và Tiểu vĩ đang ở phòng hội nghị nghiên cứu chất lượng hàng nhái.

"Chất vải thật sự không tồi, đối phương quả thực không đơn giản." Bạch Lập Nhân vuốt vuốt mặt vải, không thể không cảm thán.

"Ông có tự tin chúng ta có thể thắng trận này không?" Tiểu Vĩ khẩn cấp hỏi.

Dù sao đối với chuyện trong công ty thì Bạch Lập Nhân nắm rõ hơn anh rất nhiều.

Thật sự là nước đến chân mới nhảy, Tiểu Vĩ cực kì hối hận, hối hận vì bình thường mình không hề lưu tâm đến chuyện của công ty.

Bạch Lập Nhân nghiêm túc, nhưng vẫn không thể cho Tiểu Vĩ một lời hứa hẹn nào cả.

Anh chưa bao giờ cam đoan chuyện gì chưa dám nắm chắc.

Thấy vẻ mặt của bạn tốt trầm xuống, lòng Tiểu Vĩ lại lạnh đi vài phần.

Không kể đến chuyện hiện tại công ty đang trong thời kì khó khăn, Bạch Lập Nhân đến công ty chưa được hai tiếng đồng hồ đã thu được bốn tờ đơn từ chức.

"Cho tôi một lý do." Anh không giận, chỉ thản nhiên hỏi.

Tiểu Trương là trưởng phòng bộ phận tiêu thụ, làm việc ở công ty đã được ba năm, là một trong những đối tượng Bạch Lập Nhân tập trung bồi dưỡng.

"Tôi... tôi có kế hoạch khác." Mắt anh ta lóe lên.

"Ngay cả thời gian để chuyển giao công việc cũng không có?" Gấp vậy sao? Nếu anh ta đi ngay thì sao anh có thể lập tức tìm được nhân viên tiêu thụ nắm rõ tình hình để thế chỗ? Cho dù đi thì cũng phải có ít nhất hai tháng để chuyển giao công việc chứ?

Vẻ mặt đối phương lộ rõ vẻ xấu hổ.

"Anh tìm được chỗ làm mới rồi đúng không?" Bạch Lập Nhân nói thẳng.

"Không, không có..." Tiểu Trương kích động phủ nhận.

"Vậy thì ở lại đi, nếu công việc có vấn đề gì phức tạp, anh có thể đề suất để mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Bạch Lập Nhân lập tức nói.

"Không được, tôi... Dù sao, tôi đã quyết định từ chức rồi." Tiểu Trương nhắm mắt, cực lực phản đối.

Độ ấm trong mắt Bạch Lập Nhân lập tức giảm xuống.

"Có người cho các anh một khoản tiền, yêu cầu các anh nhanh chóng từ chức, cho dù có bị khấu trừ tiền lương và tiền thưởng cuối năm cũng không sao? Không những thế, người đó còn nói tương lai của các anh có thể dựa vào đối phương đúng không?!" Bạch Lập Nhân không muốn đoán như vậy, nhưng anh không thể không đối mặt với sự thật được.

Quả nhiên, Tiểu Trương biến sắc.

Không cần nhiều lời, anh hiểu.

"Tốt, vậy tôi chúc anh và bọn người Tiểu Hoàng có thể vui vẻ làm việc ở chỗ mới." Bạch Lập Nhân lạnh lùng cười, anh cúi đầu, lưu loát ký tên vào đơn từ chức, sau đó đẩy đến trước mặt đối phương.

Anh đã hỏi qua vài người, xem ai là người chủ chốt lén gây sóng gió sau lưng anh, nhưng mồm miệng người nào cũng rất kín.

Hiện tại, anh lười phải tốn nước miếng nói thêm.

"Tổng giám đốc, vô cùng xin lỗi anh..." Tiểu Trương cúi đầu, gương mặt lộ vẻ khó khăn, nặng nề bước ra khỏi phòng họp.

Bạch Lập Nhân thu mắt lại, quay sang đối diện với vẻ mặt cứng đờ của Tiểu Vĩ: "Tôi đến ngân hàng tìm quản lí bộ phận cho vay một chuyến."

Kết toán cuối năm có đến hàng trăm công nhân chờ lĩnh tiền lương và tiền thưởng cuối năm, mấy chục đại lý chờ kết toán tiền hàng, đây là một số tiền khổng lồ, nếu không lập tức giải quyết lỗ hổng tài chính, hoặc không vay được tiền thì đúng là bức tử mọi người.

Áp lực của Bạch Lập Nhân hiện giờ rất lớn.

Anh và Tiểu Vĩ chẳng khác nào dân cờ bạc, trong tay bọn họ không có nhiều lợi thế, chỉ dùng cách đi vay mà thành lập công ty, mấy năm nay vận khí của họ tốt đến mức luôn xuôi chèo mát mái, nhưng vận may đâu thể lúc nào cũng đến.

Nói cho cùng, anh không phải là con nhà giàu, mà "động lực" này cũng quá yếu.

Nhân viên đại khái đều hiểu rõ tình huống hiện tại nên mới náo động đến mức này.

Dù sao, tiền thưởng cuối năm cũng là động lực để mọi người ngóng trông, nếu con vịt đã chín rồi còn bay mất thì làm sao mà chịu nổi.

"Được, ông vất vả rồi." Liên tiếp chịu đả kích đã khiến Tiểu Vĩ toàn thân vô lực, đối với tương lai của công ty đã bắt đầu có chút không tin tưởng.

Bạch Lập Nhân vừa mở cửa phòng ra thì phát hiện bên ngoài cực kì náo nhiệt.

Hoàn toàn bất đồng với không khí ủ rũ lúc trước.

"Diệu Diệu, chị gầy đi nhiều quá!"

"Diệu Diệu, hiện tại thân thể có khỏe không?"

Rất nhiều nhân viên đang tụ lại một chỗ, ai nấy đều ríu rít không ngừng.

Còn cái người đáng lý ra nên ngoan ngoãn ngồi nhà, lúc này lại đang ngồi trên xe lăn cười trả lời từng câu hỏi của bọn họ.

Bạch Lập Nhân nhíu mày, sải bước nhanh qua: "Sao em lại đến đây?" Người đang nghiêm túc đỡ xe lăn của cô là mẹ Bạch.

Sức khỏe của cô không tốt, mẹ anh đáng lẽ không nên đưa cô đến đây mới phải!

Mẹ Bạch bất an xin lỗi con, tính tình bà yếu đuối, thật sự không thể lay chuyển được Diệu Diệu.

"Là em nhất quyết muốn bác gái đưa mình đến công ty! Em đến thăm mọi người, thuận tiện nhìn xem có chỗ nào cần mình giúp không?" Diệu Diệu sợ Bạch Lập Nhân trách mẹ Bạch nên vội vàng giải thích.

"Về nhà đi." Anh cứng rắn ra lệnh.

Tình huống của công ty quá tệ, sức khỏe cô vẫn chưa hồi phục, anh không muốn khiến cô thêm lo lắng.

Tất cả nhân viên công ty đều tò mò nhìn hai người họ.

Dù sao Diệu Diệu lâu lắm mới xuất hiện, phải vất vả lắm mới đến công ty thăm mọi người một chuyến, cho dù không chào đón thì Bạch Lập Nhân cũng không nên bày ra vẻ mặt này chứ.

Nhưng, chuyện kì quái như vậy lại xảy ra.

"Có phải tình hình công ty rất khó giải quyết hay không?" Diệu Diệu lo lắng hỏi.

Vừa rồi vài nhân viên lâu năm có nói cho cô nghe rằng việc cho vay xảy ra vấn đề, rất nhiều nhân viên muốn từ chức.

"Không có gì quan trọng hơn sức khỏe của em cả, chuyện công ty anh lo liệu được!" Vừa dứt lời, Bạch Lập Nhân đã muốn đẩy xe lăn của Diệu Diệu đi.

Nhưng cô đè tay anh lại.

Anh định nói gì đó, nhưng tiếp tục bị Diệu Diệu đi trước một bước.

"Bạn trai, chúng ta cùng nhau kề vai sát cánh, được không?" Cô dịu dàng hỏi.

Hai chứ bạn trai vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngoài ý muốn hít lạnh một hơi.

Cô nhớ? Không mất trí?

Bạch Lập Nhân đang định trào phúng vài câu, nhưng chỉ mới liếc mắt đã bị ánh mắt kiên định nhưng nhu tình của cô hút lấy.

Nha đầu này sao lại trưng ra vẻ mặt dù có gặp bất cứ chuyện gì cũng không rời đi vậy chứ?!

Anh không cần cô phải chịu khổ cùng mình!

Nhưng không hiểu sao, từ "không" này nói sao cũng không nên lời.

Vì vậy, Diệu Diệu mỉm cười, chủ động nắm lấy tay anh, mười ngón đan xen.

"Chỉ cần chúng ta có lòng tin thì nhất định cửa ải khó khăn nào cũng sẽ vượt qua." Cô nhẹ nhàng nói.

Một câu hai ý nghĩa.

Trước kia, lúc cô gặp tai nạn, là anh cùng cô bước đi, bây giờ đổi lại là cô cùng anh chống đỡ Động Lực.

Nhất thời tất cả nhân viên chung quanh đều khôi phục lại tinh thần, bắt đầu nháo nhào.

"Ông trời ơi, hai người hẹn hò từ khi nào? Thành thật khai mau!"

"Hai người giữ bí mật cũng quá giỏi đi!"

"Mời khách đi, mời khách đi!"

Gương mặt gầy yếu của Diệu Diệu bỗng chốc lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Trông đặc biệt quyến rũ.

Cô đảo mắt qua đám người.

Một, hai, ba, ở đây có ba người có quan hệ rất tốt với cô, cô có thể nắm chắc tình cảm và cách thức để thuyết phục bọn họ ở lại ngay thời khắc mấu chốt này, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Bạch Lập Nhân dù gì cũng là đàn ông, tính tình của anh quá cứng cỏi, xét về phương diện này thì có vẻ cô nắm rõ hơn rất nhiều.

Nhưng, việc cấp bách nhất bây giờ là...

"Anh muốn đi ngân hàng sao? Em cũng đi!" Diệu Diệu ngẩng đầu đề nghị.

Lại còn thế nữa? Bạch Lập Nhân đang định từ chối.

"Bạn trai, cứ tin ở em, việc nhờ cậy người khác thì anh tuyệt đối không am hiểu!" Diệu Diệu siết chặt năm ngón tay của anh.

Người đời có câu, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn. Tuy rằng bọn họ chỉ mới bái đường mà thôi.

"Được, cùng đi!" Vì có cô động viên nên lòng Bạch Lập Nhân nháy mắt như có thêm động lực, khiến anh càng thêm tin tưởng, cửa ải này bọn họ nhất định sẽ thành công vượt qua.

Đang lúc Diệu Diệu mỉm cười trấn an thì bỗng nhiên chú ý, trong đám đông, có người rụt rụt bả vai, chột dạ rời đi.

Nếu cô không nhìn lầm, thì người đó, là Tiểu Ứng.

Béo: Ở chương mở đầu mình edit là công ty của BLN là công ty nữ trang, nhưng thực sự là công ty thời trang ạ =.= Thành thật xin lỗi cả nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status