Mắt xanh mê hoặc

Chương 17



Edt: Quảng Hằng

"thật đẹp!" Tiêu Tiêu phát ra tiếng cảm thán, bất cứ từ ngữ nào cũng không thể hình dung nổi nét đẹp mê hoặc rung động của Thiên nhiên mang đến như thế này.

Ngải Đăng cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng noãn như ngọc của Tiêu Tiêu, gò má hơi hơi nổi lên một đôi lúm đồng tiền, đỏ ửng khiến cho đôi má phấn e ấp giống như những đóa hoa quỳnh vừa mới nở, hai mắt to sang lấp lánh như những viên ngọc quý. không tự kìm hãm được đã lâm vào trầm mê,

"Ừm, rất đẹp" không biết là đang đáp lại lời nói của Tiêu Tiêu..., hay đang ám chỉ điều gì.

"cô lỗ" Bụng Tiêu Tiêu đột nhiên truyền ra tiếng kêu không lớn không nhỏ, ngượng ngùng giật nhẹ cánh tay của Ngải Đăng, "Em đói bụng"

"đi thôi, chuẩn bị cho em một ít thức ăn"

Tại phòng bếp, nguyên liệu rất đầy đủ, mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy các loại đồ ăn rực rỡ muôn màu, Tiêu Tiêu tùy tiện lấy một hộp chocolate, mở giấy đóng gói, đút một viên vào miệng, ngồi xếp bằng trên chiếc ghế dựa nhìn Ngải Đăng bận rộn.

"Muốn ăn cái gì?" Ngải Đăng vừa cầm chảo thêm lửa, vừa hỏi Tiêu Tiêu đang thong thả ngổi ở một bên.

"Em muốn ăn mỳ Ý, sandwich, bít tết , còn có thịt băm hương cá, cơm chiên Dương Châu, salad hoa quả. . . . . ." Tiêu Tiêu lập tức báo ra một lô lốc những món cô thích ăn, cô hiện tại đói bụng đến mức có thể ăn luôn cả một con trâu ấy chứ.

"Ha ha" Ngải Đăng bất đắc dĩ lắc đầu cười cười

"Nhưng anh không làm được nhiều như vậy."

"Vậy em muốn ăn mỳ Ý"

"Được."

Nhìn dĩa mỳ Ý thơm ngào ngạt mới ra lò, Tiêu Tiêu thèm ăn đến nước miếng chảy ròng, nhìn đã thèm, dùng dĩa ăn thử một miếng thịt vụn phía trên, hương vị thực thuần hậu chính tông.

"Ưm, ăn thật ngon nga, Ngải Đăng anh thật tài giỏi."

Nghe được Tiêu Tiêu khen ngợi, khóe miệng Ngải Đăng khẽ nhếch, sờ sờ chú mèo con tham ăn của mình, đây là lần đầu tiên anh ra tay nấu nướng cho một người, đặc biệt khi người mà mình yêu thương lại thích thú với những món mình làm thì thật là một chuyện rất hạnh phúc. Thấy Tiêu Tiêu ăn cao hứng như vậy, Ngải Đăng cũng thèm ăn, anh thật sự là càng ngày càng chịu ảnh hưởng bởi cô rồi.

Cơm nước xong Tiêu Tiêu cũng có chút mệt nhọc, nhưng ban đêm đẹp như vậy, nếu đi ngủ quả thực quá lãng phí, đi đến tầng cao nhất để ngắm cảnh, phía trên có một chiếc ghế dựa thật to. Thoát giầy leo lên, ngắm trăng trên biển thật sự là một cảm nhận tuyệt diệu không gì sánh nổi, vô số những ánh sao chói mắt đang lấp lánh trải rộng trên bầu trời bao la rộng lớn lại làm cho người ta mơ màng, ánh trăng sang rực rỡ như một cái móc bằng bạc lấp lánh treo lơ lửng trên nền trời đen thăm thẳm.

Ban đêm gió biển thổi có chút lạnh, Ngải Đăng cầm tấm chăn lông dê nhung đắp lên cho Tiêu Tiêu, bản thân cũng thuận thế nằm xuống ghế kéo Tiêu Tiêu vào trong lòng.

"Nếu như có thể nằm như thế này mãi để ngắm mặt trời mọc và lặn mỗi ngày thì thật tuyệt.” Tiêu Tiêu vươn tay, giống như muốn chạm vào những ánh sao lấp lánh vậy.

Ngải Đăng đem cằm khẽ cọ cọ lên đỉnh đầu của Tiêu Tiêu, khẽ kéo chăn lông đắp lại cho cô cẩn thận.

"Ngải Đăng, nói cho em biết một chút về cha và mẹ anh đi." Tiêu Tiêu ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt xanh ôn nhu của anh nhìn cô dịu dàng, vươn tay sờ lên ánh mắt của Ngải Đăng, giống như đã từng chạm qua đó quen thuộc đến hàng nghìn lần.

Đem bàn tay nhỏ bé của Tiêu Tiêu từ trên mặt gắt gao nắm vào tay của mình, suy nghĩ rồi chậm rãi mở miệng.

Mặc dù đang nói về những người thân của mình, nhưng Ngải Đăng lại giống như đang trần thuật về một người nào khác vậy, không có kích động, không có mất mát, thực bình tĩnh, suốt khoang thuyền chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh cùng với âm thanh của Tiêu Tiêu ngẫu nhiên hỏi một đôi lời"Sau đó thì sao" .

thật lâu không nghe thấy Tiêu Tiêu đáp lại, Ngải Đăng cúi đầu, đã thấy cô đang nằm trong lòng anh ngủ say sưa, an tĩnh như vậy, thời gian giống như đang bị giam cầm tại giây phút này, ánh trăng khẽ soi sáng lên đôi má ngọc ngà của cô. Ngải Đăng cẩn thận vuốt ve gương mặt đang ngủ của cô. Anh muốn bảo vệ cô, để cho cô vĩnh viễn có thể an tâm nằm ở trong lòng ngực của mình ngủ say như vậy, khi anh đang mệt mỏi, những mỗi khi nghĩ đến cô tinh thần anh phấn chấn lên thấy rõ, gần bên cô, trong lòng luôn luôn có cảm giác thoải mái tự nhiên, cô là Thiên Sứ của anh.

Cúi người hôn trộm lên gương mặt của Thiên sứ đang ngủ say, ngọt như vậy, mềm mại như vậy, làm cho anh luyến tiếc buông ra. Bóng đêm dần dần dày đặc, gió dần dần lớn hơn, nắm thật chặt chăn lông đang choàng quanh Tiêu Tiêu, đứng dậy đem cô ôm trở về trong phòng.

Ngải Đăng đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, sửa lại dáng nằm thoải mái cho cô, cẩn thận đắp chăn lại cho cô ấm áp, thuận tay tắt chiếc đèn đầu giường, khẽ hôn trán của cô một cái, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Ngày hôm sau Tiêu Tiêu ngủ thẳng đến trưa mới thức giấc, có chút mơ hồ về nơi ở của chính mình, mình tại sao chạy đến trên chiếc giường này, thoải mái duỗi lưng một cái, rửa mặt chải đầu một chút, lại thay đổi bộ y phục mở cửa đi ra ngoài. Ở trong khoang thuyền tìm nửa ngày không phát hiện bóng dáng của Ngải Đăng, trầm ngâm một chút, đi lên boong thuyền, mới phát hiện Ngải Đăng đang ngồi câu cá ở đuôi thuyền.

Ngải Đăng quay đầu thấy Tiêu Tiêu đã rời giường, hướng cô vẫy tay mời cô đi qua.

"Sớm như vậy anh đã rời giường sao?" Tiêu Tiêu ngồi ở trên ghế bên cạnh, tò mò sờ sờ cần câu, giống như khác với câu cá nước ngọt.

"Ừm." Từ bên cạnh tiếp tục lấy ra một cần câu nhẹ một chút đưa cho Tiêu Tiêu, "Muốn thử một chút hay không?"

"Học khó lắm không?" Tiếp nhận cần câu, Tiêu Tiêu thích thú lay động một cái, cô rất bội phục những người thích câu cá, rất có kiên nhẫn và nghị lực.

"Nghiêm túc thì sẽ không khó" Ngải Đăng từ bình nhỏ lấy ra một con tôm sống móc vào lưỡi câu, kéo Tiêu Tiêu đứng lên dạy cô cách ném phao.

" Chân trái lui về phía sau nửa bước, vai trái nghiêng về sau, hai tay cầm cần câu, cần câu này cùng với mặt bằng chếch một góc 45 độ" Vừa nói vừa làm tư thế cho Tiêu Tiêu, từ phía sau lưng ôm tay cô chỉnh lại cho đúng.

"Ngón trỏ tay trái đặt ở đây, trọng tâm dồn vào chân phải, vung mạnh cần câu về phía trước, phao vượt qua đỉnh đầu, bắt đầu thả lỏng dây câu, khi rơi xuống nước, là được rồi, tự em thử xem."

Tiêu Tiêu được sự chỉ dẫn của Ngải Đăng, hơi vụng về cần lấy phao, thử thêm vài lần rốt cuộc tìm được chút cảm giác.

Sắp đến buổi trưa chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát rồi, Tiêu Tiêu uốn ở trong lòng Ngải Đăng cùng nhau ngồi trên ghế lái, cô thoát giầy, cởi bỏ tất chân đặt ở trên hàng rào, cảm giác lành lạnh thực thoải mái.

"Ngoan, coi chừng bị lạnh" Đem bàn chân lạnh như băng của Tiêu Tiêu kéo trong lòng, lại đem chăn lông phủ lên, nhiệt độ trên biển và đất liền chênh lệch rất lớn.

Có chút nhàm chán Tiêu Tiêu quay đầu vuốt vuốt cúc áo của Ngải Đăng, phát hiện anh trên quần áo mỗi cúc áo đều khắc lên EM, tên viết tắt của anh. Bĩu môi, người này thật xa xỉ, cô thích mua quần áo nhưng bình thường mặc quần áo không có quy tắc kĩ như người này.

"Ngải Đăng. . . . . ." Tiêu Tiêu lôi kéo chéo áo của anh.

"Hửm?" Ngải Đăng cúi đầu thuận tiện hôn lên môi cô, chạm tới cô thế giới của anh đều đảo điên . Nếu trước đây, anh không tưởng tượng nổi mình sẽ trở thành người như thế này, nhưng là hiện tại anh luôn muốn ôm cô mỗi giờ mỗi khắc.

"Đem bộ y phục này tặng cho em đi" Tiêu Tiêu chỉ chỉ bộ y phục Ngải Đăng mặc trên người .

"Cái này bẩn rồi, trở về sẽ cho em bộ mới." Tuy rằng không biết Tiêu Tiêu muốn làm gì, nhưng anh chẳng qua muốn thỏa mãn yêu cầu của cô vô điều kiện.

"không cần, em chỉ muốn cái này" Ôm chầm lấy eo của Ngải Đăng, nhéo nhéo, không có một chút sẹo lồi, dáng người thật sự rất tốt.

Cảm giác được động tác của Tiêu Tiêu, thân thể Ngải Đăng cứng đờ, nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn ra phía ngoài, đáp"Trở về cho em."

Du thuyền còn chưa đến cảng, từ xa xa Tiêu Tiêu đã nhìn thấy bên bờ đã xuất hiện mấy người đàn ông mặc Âu phục đen. Có chút khẩn trương nghiêng đầu sang chỗ khác, Ngải Đăng cười trấn an, nói " đừng sợ, người một nhà."

Chờ cập bờ dừng hẳn, nắm tay Tiêu Tiêu xuống thuyền, Phi Lực dẫn vài người đến đón chào, đi đến cách hai người xa vài bước cung kính cúi mình vái chào, Ngải Đăng hướng mấy người đó gật gật đầu, tiếp tục ôm Tiêu Tiêu đi lên phía trước.

"Tổng tài, xe đã chuẩn bị tốt" Phi Lực đuổi kịp, ở bên cạnh nhỏ giọng xin chỉ thị.

"Ừm, để xe lại, các anh về trước đi."

"Tổng tài, chuyện này. . . . . ." Phi Lực có chút khó khăn, lão bá tước đã thông báo, bên người tổng tài luôn luôn phải có bảo tiêu đi theo.

Ngải Đăng dừng bước lại, thấy Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn về hướng anh, trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Phi Lực nói"Các anh đi theo ở phía sau đi" .

Nếu như là một mình anh, Ngải Đăng tuyệt không lo lắng, nhưng hiện tại có thêm Tiêu Tiêu, anh phải cam đoan an toàn của anh.

Tiêu Tiêu ngồi trên xe, quay đầu nhìn về những chiếc xe chạy bảo vệ xung quanh anh, nhìn Ngải Đăng đang thắt dây an toàn cho cô hỏi

"Bọn họ không lên xe sao?"

"Bọn họ có xe, ở phía sau" ngẩng đầu, vỗ vỗ đầu của Tiêu Tiêu, bắt đầu nổ máy xe.

Tiêu Tiêu nhìn bàn tay Ngải Đăng nắm tay lái, lần đầu tiên cảm thấy tay của nam nhân cũng có thể xinh đẹp như vậy, bàn tay rất lớn, ngón tay thon dài, móng tay đều gọn gàng thật chỉnh tề .

"Nhìn cái gì?" Ngải Đăng chú ý tới Tiêu Tiêu luôn luôn liếc trộm chính mình, buồn cười hỏi.

"Tay anh thật đẹp nha, so với Thần Thần còn đẹp hơn."

Suy nghĩ của Ngải Đăng có một khắc rời đi, năm đó cô cũng nói như vậy đi, "Bé ngoan, nam nhân bị hình dung xinh đẹp cũng không phải là chuyện gì tốt."

"Vốn là xinh đẹp thôi" Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác bất mãn than thở.

"Về sau không được so sánh anh với nam nhân khác ."

"Thần Thần là anh trai em." Tiêu Tiêu nhíu mày giải thích.

"Anh trai cũng không được" Ngải Đăng lại bắt đầu bá đạo, anh phải là duy nhất trong nội tâm của cô.

"Được mà"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status