Máu trong tim

Chương 53


Nằm trên bãi cỏ được một lúc thì Lão Vương ngồi dậy, quay người đi về phòng. Đẩy cánh cửa đi vào, Kha Ly đã dậy từ bao giờ cô ta quay lại nhìn Lão Vương cười.

_A đi tập thể dục sao ko gọi e đi cùng.

Thiên Vương đi lại chiếc tủ lạnh mini trong phòng, lấy chai nước lạnh tu một hơi hết sạch, tiện tay vứt luôn vào sọt rác bên cạnh nhìn Kha Ly.

_A sợ e mệt nên để e ngủ.

_ Hôm khác a phải kêu e dậy đi cùng đấy nhé.

_Ừ. Thôi a vào tắm cái đã.

_Vâng...

Lão Vương lấy bộ quần áo đi vào tolec, bên ngoài Kha Ly hướng đôi mắt nhìn về phía cửa nhà tắm, bàn tay nắm chặt lại...

" ko ai được phép bên cạnh a ngoài e".

***

Buổi sáng chưa ăn gì mà rược đuổi với mấy đứa nhỏ thành ra tôi hơi mệt. Ngồi xuống dưới bóng cây to, mồ hôi nhễ nhại. Bọn trẻ đi lại ngồi bên cạnh tôi.

_Chị mệt rồi ạ... E đưa chị về nhà bọn em nghỉ ngơi nhé.

Tôi lấy tay mình xoa xoa cái đầu của bọn chúng.

_Ko cần đâu. Chị ngồi đây nghỉ một tí là được. Mà ở đây có chỗ nào đẹp ko mấy đứa.

Một đứa trong số bọn chúng đứng dậy, tỏ ra là mình rành rọt.

_Chị hỏi đúng người rồi đấy. Chỗ bọn em có một vườn trái cây rất ngon và đẹp... Để bọn em đưa chị đi...

_Mình vào đó họ có mắng ko em.

_Ko đâu chị mấy bác ấy rất tốt, bọn em hay vào đó để hái táo ăn... Đi thôi,bọn e đưa chị đi.

Bọn chúng thi nhau kéo tay tôi đứng dậy. Đang lúc ko biết phải đi đâu nên tôi đứng dậy đi theo chúng.

Đúng như lời mấy đứa nhỏ nói, ở đây có hẳn một vườn trái cây rất rộng. Bọn chúng dắt tay tôi đi lại một căn nhà nằm trong vườn trái cây rồi gọi to.

_Hai bác ơi... Có chị xinh đẹp này muốn vào đây xem. Hai bác cho chị ấy vào chơi một lác được ko ạ...

Từ bên trong căn nhà, một người phụ nữ với mái tóc đã bạc đi ra. Nhìn bà ấy rất giống người Việt Nam, chưa dám chắc chắn nên tôi vẫn chào hỏi bà bằng tiếng anh.

_Cháu chào bà...

Bà ấy đi lại gần chỗ tôi, khi nhìn thấy tôi là người Việt Nam thì vui vẻ, dùng tay mình nắm lấy tay tôi nói bằng tiếng mẹ đẻ.

_Cháu là người Việt Nam phải ko... Ta cũng là người Việt Nam...

Ai đã từng xa quê đều sẽ hiểu được cảm xúc của tôi và bà khi đứng trên đất khách gặp được người cùng quê hương là thế nào. Tôi vui mừng gật đầu, mau chóng trả lời.

_Vâng... Cháu là người Việt Nam ạ...

Bà ấy nắm tay tôi kéo vào căn nhà của mình..

_Cháu vào đây ngồi đi, đợi ta đi lấy nước cho uống.

Tôi vội ngăn lại.

_Ko cần đâu bà...

_Cháu cứ ngồi đấy... Mấy khi gặp được đồng hương... Để bà lấy ít nước mà uống...

Bà quay người đi vào trong đem ra một ca nước to và vài chiếc ly, từ từ rót vào từng ly cho tôi và mấy đứa trẻ.

_ Mấy đứa này uống nước ép này quen rồi có mỗi cháu là uống lần đầu. Uống thử xem coi có ngon ko.

Đưa ly nước lên miệng uống một ngụm tôi nhìn bà trả lời.

_Ngon lắm ạ.

_Đây là nước ép từ táo mà bà trồng, cháu cứ uống nhiều vào.

_Vâng. Cháu cảm ơn bà...

_Cháu sang đây định cư cùng gia đình hay đi học...

_Cháu đi học bà ạ. Bà sống ở đây một mình thôi ạ.

_Ko... bà sống cùng chồng... Chồng bà là người Mỹ... Ông ấy đang ra thăm vườn. Để ta dẫn cháu ra vườn tham quan một tí.

_Vâng.

Mấy đứa trẻ từ nãy giờ thấy tôi và bà nói chuyện với nhau bằng tiếng việt cho nên mặt đứa nào đứa nấy cứ nghệt ra nhìn rất buồn cười. Tôi quay sang nói với bọn chúng bằng tiếng anh.

_Mình đi ra vườn thôi.

_Đấy bọn em đã nói ông,bà rất tốt rồi mà. Ra vườn để bọn em sẽ hái táo cho chị ăn.

_Được rồi.. Đi thôi, bà đang đợi.

****

Sau khi ăn sáng xong Thiên Vương ngồi vào xe chở Kha Ly đi dạo. Cả ngày hôm nay, tâm trạng a ta ko mấy vui vẻ. Kha Ly ôm lấy tay Lão Vương đi dạo quanh thị trấn.

_Ở đây nhìn nhỏ mà cũng đầy đủ ghê a nhỉ.

Thiên Vương chỉ " ừ " một tiếng rồi cho hai tay đút vào túi quần chậm rãi đi về phía trước.

Có những thứ thật tình cờ và những chuyện là cố ý. Đi dạo quanh thị trấn được một lúc khi đứng trước quán ăn hôm trước, bước chân Thiên Vương chợt khựng lại. Kha Ly thấy vậy thì nhìn a ta lên tiếng.

_A đói bụng à...

A ta ko trả lời mà bước thẳng về phía quán ăn, rồi quay sang Kha Ly.

_Em chọn cái bàn ngay đầu kia ngồi đi nhé. A lấy đồ ăn rồi vào ngay.

_Vâng.

Do Thiên Vương chỉ chiếc bàn ở gần đây cho nên Kha Ly mau chóng lại ngồi. A ta đứng ở quầy lấy thức ăn, chọn những món mà hôm trước mình đã chọn mang ra bàn đẩy về phía Kha Ly.

_Em ăn đi.

Cô ấy đưa mắt nhìn đĩa thức ăn mà Thiên Vương mang ra thì bĩu môi.

_Từ khi nào a lại ăn những món thế này.

Thiên Vương rút một cái thìa từ trong chiếc hộp để sẵn trên bàn, lấy một miếng thức ăn bỏ vào miệng vừa nhai vừa nói.

_A trước giờ vẫn ăn như vậy...

_Món thế này mà a cũng ăn được hay thật.

Thiên Vương dừng lại, nhìn thẳng về mặt Kha Ly.

_Món này thế nào... Nó có gì ghê à... Mà a nhớ lúc trước em hay cùng a ăn mấy món này lắm mà. Sao hôm nay lại ko ăn được.

Kha Ly vội đưa tay cầm lấy chiếc thìa mút thức ăn cho vào miệng cố tỏ vẻ ngon lành.

_Ko...E đùa tí thôi. E vẫn ăn được như xưa mà... Ngon lắm...

Thiên Vương ko nói gì, a tiếp tục cúi xuống ăn nốt đĩa thức ăn của mình. Kha Ly cố gắng ăn vài miếng thì dừng lại.

_Đồ ăn ngon quá nhưng mà em no quá rồi ko ăn nổi nữa.

_No rồi thì thôi đừng cố...

_Vâng...

Sau khi ăn uống xong xuôi hai người họ rời khỏi quán. Thời gian bây giờ cũng ngã về chiều, mặt trời đang dần lặn phía sau những dãy núi. Thiên Vương lái xe chạy thẳng về resort, Kha Ly ngồi bên cạnh ngạc nhiên.

_Ko đi chơi nữa hả a. Sao về sớm vậy.

Đôi mắt Thiên Vương nhìn về trước tập trung lái xe, đôi môi mấp máy.

_A mệt rồi...

Kha Ly tuy trong lòng ko vui nhưng vẫn tỏ ra là người hiểu chuyện.

_Vậy mình khách sạn nghỉ ngơi thôi.

***

Chúng tôi đi theo sau bà ra vườn, nhìn thấy chồng của mình bà ấy vui vẻ quay sang tôi nói.

_Đây là chồng của bà...

Tôi nhìn ông gật đầu rồi chào ông bằng một câu tiếng anh.

_Cháu chào ông.

Ông ấy nhìn tôi gật đầu cười, dường như sống với vợ một thời gian dài thành ra ông ấy cũng biết nói tiếng việt cho nên ông đã dùng tiếng việt chào lại tôi.

_Chào cháu...

_Ông cũng biết nói tiếng việt ạ.

_Ừ. Ta nói được một ít.

Bà quay sang nhìn ông.

_Cháu gái này muốn tham quan vườn của chúng ta đấy.

Ông nhìn vợ của mình bằng ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự cưng chiều rồi quay sang tôi.

_Cháu cứ thoải mái, muốn ăn gì thì cứ hái nhé.

_Vâng ạ. Cảm ơn hai bác.

Mấy đứa trẻ kéo tay tôi vào bên trong, miệng liên tục bi bô hết cái này đến cái khác, mãi mê quá quên mất cả thời gian đến khi giật mình thì trời đã tối.

_Tạm biệt chị gái xinh đẹp, bọn em phải về nhà đây ạ.

Bọn trẻ thật đáng yêu, cả ngày hôm nay may mắn đã gặp bọn chúng và ông bà cho nên tâm trạng của tôi mới tốt hơn, ôm mấy đứa trẻ vào lòng rồi nói.

_Tạm biệt mấy đứa...

*****

Chiếc xe của Thiên Vương chạy thêm một lúc thì rẽ vào resort, lúc này tia nắng cuối cùng cũng tắt hẳn. Nhân viên nhìn thấy hai người bọn họ đi về thì một người chạy ra gật đầu chào, sau đó mau chóng ngồi vào ôtô a ta lái vào khu giữ xe của Resort.

Kha Ly ôm lấy tay Thiên Vương, ép người sát vào người a ta như muốn cho mọi người biết đây là người đàn ông của mình. Thiên Vương và Kha Ly trở về phòng tắm rửa rồi thay quần áo. Lúc này, ngoài trời cũng đã tối, bọn họ rời khỏi phòng xuống sảnh dùng bữa...

Cả một bàn thức ăn đầy đủ các món. Kha Ly gắp một miếng bỏ vào bát Thiên Vương.

_Ăn đi a...

A ta ko trả lời, đưa mắt nhìn về phía cửa thang máy, Kha Ly thấy vậy liền lấy tay mình chạm vào tay a ta.

_Thiên Vương... A sao vậy...

A ta quay mặt lại trên khuôn mặt ko thể hiện cảm xúc, đưa tay gắp miếng thức ăn bỏ vào bát Kha Ly.

_Em ăn đi...

Cô ta đưa bát thức ăn lên trước mặt mình miệng mỉm cười, nhìn Thiên Vương nói.

_A cũng ăn đi.

_Ừ...

****

Ở một nơi khác. Sau khi mấy đứa trẻ đi về, tôi cũng mau chóng tiến lại căn nhà của ông, bà chủ vườn chào họ một tiếng trước khi về.

_Cảm ơn hai bác ngày hôm nay đã cho cháu ăn những loại trái cây tươi,ngon như vậy. Trời cũng đã tối cháu xin phép hai bác về nhà.

Bà đi lại nắm lấy tay tôi kéo vào chiếc bàn ăn.

_Cháu ngồi đây ăn với vợ, chồng bà bữa cơm. Tí nữa ông sẽ lấy xe đưa về.

_Dạ thôi. Ko cần đâu ạ. Ngày hôm nay đã phiền ông, bà nhiều rồi... Cháu xin phép...

_Có gì đâu mà phiền... Cháu ko ăn ta buồn đấy... Ngồi ăn đi nào...

Trước sự nhiệt tình của ông bà, tôi ko có cách nào để từ chối đành chấp nhận ngồi ăn tối cùng họ... Thật sự, cái bụng của tôi cũng đói lắm, cả ngày nay có ăn gì ngoài trái cây đâu...

Sau khi ăn uống xong xuôi bà đi vào trong, lấy cho tôi một túi đầy các loại quả.

_Cháu cầm lấy ko phải ngại... Đợi ông lấy xe đưa về...

Nhận lấy túi hoa quả từ tay bà, tôi cúi đầu " cảm ơn" rồi tạm biệt bà lên xe cho ông đưa về.

Trải qua ngày hôm nay, tôi mới nhận ra rằng, trên đời này còn rất nhiều người tốt, chỉ là chúng ta chưa gặp mà thôi.

***

Ngoài trời cũng đã bắt đầu chuyển sang màu đen của bóng tối. Sau khi ăn uống xong xuôi hai người bọn họ quay lại phòng. Kha Ly áp sát vào người Thiên Vương, đưa bàn tay của mình vuốt ve khuôn mặt a ấy đầy gợi tình...

Thiên Vương đưa tay mình nắm lấy tay cô ấy bỏ ra.

_Hôm nay a mệt, mình ngủ sớm đi.

Lướt qua người Kha Ly, Thiên Vương đi lại chiếc giường nằm xuống khép đôi mắt lại. Tuy trong lòng ko mấy thoải mái nhưng Kha Ly vẫn cố tỏ ra vui vẻ, nằm bên cạnh ôm lấy Thiên Vương rút đầu vào ngực a ta.

Cảm nhận hơi thở đều đều của người con gái trong lòng mình, Thiên Vương từ từ bước xuống giường nhẹ nhàng mở cánh cửa rời khỏi phòng, a ta đi sang phòng của Lệ.

Bên trong là một màu đen Thiên Vương đi vào đưa tay bật bóng điện căn phòng ko có ai. A ta nhíu mày, đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trèo tường lẩm bẩm.

_" Cô ấy đi đâu mà giờ chưa về nhỉ"

Rời khỏi phòng của Lệ, Lão Vương đi xuống sảnh resort tiến thẳng đến quầy lễ tân. Nhân viên nhìn thấy a ta liền cúi đầu hỏi.

_Lão Vương cần gì ạ.

_Cả ngày nay cô có nhìn thấy cô gái ở phòng 202 về ko.

Nhân viên im lặng, tập trung lục lại trí nhớ của mình một lác, dường như nhớ ra điều gì liền đưa mắt nhìn Lão Vương nói.

_Thưa lão Vương... Cô ấy ra ngoài từ sớm vẫn chưa thấy về. A có cần chúng tôi chia nhau đi tìm thử ko ạ.

_Ko cần... Cô cứ làm việc đi...

_Vâng...

Lão Vương rời khỏi quầy lễ tân đi thẳng ra trước cổng resort, đôi mắt nhìn về con đường phía trước trong lòng vô cùng lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status