Mau xuyên: Cứu vớt nữ phụ xinh đẹp

Chương 33: Thiên kim tiểu tiểu thư bị tài tử vứt bỏ (Hoàn)



Hách Liên Cẩn không nói tiếp, ánh mắt sâu kín nhìn tấu chương trước mặt, thật lâu sau, mới nhàn nhạt nói: "Việc hậu cung trẫm có chừng mực, ngươi tự làm tốt việc của mình là được."

Nghe ngữ khí này của Hoàng thượng, lão nhân liền biết hắn có chút không cao hứng, tự nhiên là không giám nói gì nữa, đánh lảng sang chuyện khác.

Đến khi trời đã tối sầm, giờ ăn cũng đã trôi qua, đồ ăn nguội ngắt, Hách Liên Cẩn mới đi đến tẩm điện, Vu Yên đói bụng hồi lâu, nhìn thấy người thì khẽ hừ nhẹ một tiếng.

"Về sau không cần chờ trẫm, đói bụng thì có thể dùng bữa trước." Nói đến này, hắn bỗng nhiên đi vào nàng bên cạnh ngồi xuống, khóe miệng hơi câu, "Trẫm thích nàng béo chút."

Che lại gương mặt nóng lên Vu Yên không khỏi liếc hắn, "Này trong cung béo gầy cái gì không có, còn không phải tùy ý Hoàng Thượng chọn lựa?"

Cung nhân đã bày chén đũa lên, đầy bàn đều là sơn hào hải vị, hương thơm mê người tỏa ra, Hách Liên Cẩn tựa hồ đã quen với mùi vị này, ăn cũng không có cảm giác gì, nhưng liến nhìn nữ tử bên cạnh ăn uống ngon miệng, nhìn nàng nuốt vào một miệng rồi lại một miệng đầy đồ ăn, tâm tình bất giác có chút tốt lên, khóe miệng gợi lên độ cong nhàn nhạt, "Ăn uống giống như đói ba ngày đêm vậy."

Vu Yên đỏ mặt không nói gì, cũng may nơi này không có người ngoài, nhưng cô vẫn là rầu rĩ ăn đồ vật không nói lời nào.

Một đêm này Hách Liên Cẩn cũng không có làm gì cô, lại một hai phải ôm cô ngủ, Vu Yên cảm thấy khả năng chính là hắn quá mức lý trí, không cho phép chính mình trầm mê sắc dục đi.

Chờ đến ngày kế tiếp, cô cho thuộc hạ thu thập đồ vật, thật vất vả mới được về nhà một chuyến, tự nhiên muốn mang tốt hơn đồ vật trở về hiếu kính phụ mẫu, bằng không liền lão cha lấy lương bổng thanh tri huyện, tiền tiêu vặt còn chưa đủ giá trị một cái bình hoa trong hoàng cung này.

Lại chính mình tự mình trang phục, Vu Yên bỗng nhiên nghĩ đến ngự thư phòng có treo một bộ tiền triều đại gia danh họa, lão cha chính là thích nhất tranh vẽ gì gì đó, làm một sủng phi, cô tự nhiên đến cấp giành một chút phúc lợi, lập tức liền nhích người đi ngự thư phòng chuẩn bị hỏi Hoàng Thượng một chút có thể cho mình hay không.

Gió thu hiu quạnh, không trung tựa mang theo một mạt lạnh lẽo, chờ đến ngự thư phòng, nhìn thấy lão thái y từ trong tẩm điện đi ra.

Vu Yên đứng chờ kia lão thái y, chờ đối phương hành lễ khi thì nhìn Mộc Miên bên cạnh, người sau tự nhiên là hiểu ý, lập tức đi đến một bên đi canh chừng.

"Chu thái y, Hoàng Thượng thân thể rốt cuộc như thế nào?" Vu Yên vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Dứt lời, Thái ý sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, sợ hãi cúi đầu, "Bẩm nương nương, Hoàng thượng chỉ là lao lực quá độ, cũng không đáng ngại."

"Nói hươu nói vượn!" Vu Yên lạnh giọng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, "Bổn cung muốn nghe lời nói thật, nếu ngươi còn giấu giếm, hậu quả như thế nào bổn cung cũng không biết được đâu."

Nếu chỉ là bệnh tật bình thường, Hoàng Thượng sao lại nhiều lần kêu thái y, còn giấu giấu giếm giếm, lấy tính tình Hách Liên Cẩn, nếu không phải bệnh nghiêm trọng hắn tuyệt đối không có khả năng kêu thái y, càng đừng nói là gọi tới hai lần.

Sau núi giả lúc này không có bóng người đi qua, thái y run bần bật quỳ trên mặt đất nửa ngày, ậm ừ không nên lời.

Thái y không dám ngẩng đầu, hắn trong lòng cũng thực khổ, trong lúc nhất thời tựa hồ ở do dự, nửa ngày, nhưng vẫn còn thành thật nói: "Việc này...... Hoàng Thượng cũng không cho vi thần nói."

Vu Yên cúi xuống, chăm chú nhìn người đối diện, thanh âm lạnh lùng, "Ngươi không nói ta không nói, lại có ai sẽ biết?"

Nghe vậy, thái y thở dài thỏa hiệp, "Kỳ thực, Hoàng thượng là trúng môt lại độc từ Tây Vực, tên là Vân Điệt độc."

"Đây là một loại hương, vốn dùng cho Thánh Nữ tiểu quốc Tây Vực, nữ nhân chỉ cần ngửi qua mùi hương này, về sau nếu phát sinh quan hệ, nam tử quan hệ với nàng chắc chắn sẽ trúng độc, một tháng sau chắc chắn sẽ mất mạng, mục đích của độc này là bảo vệ trinh tiết Thánh Nữ, vi thần đã tra qua, tình huống của Hoàng thượng hiện tại hoàn toàn giống với tình trạng trúng độc này, chỉ là tiểu quốc kia đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, giải dược cũng đã sớm mất tung tích, vi thần đã nhiều ngày tra xét thư tịch cổ hi vọng có thể tìm được giải dược."

Thái y nói xong Vu Yên chỉ cảm thấy cả người rét run, Hách Liên Cẩn chỉ lâm hạnh qua một người là cô, nhưng cô cũng không phải là cái gì Thánh Nữ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

"Nếu tìm được người mang hương này liệu có chế được giải dược?" Cô lập tức hỏi.

Dứt lời, thái y chỉ là dừng một chút, ngay sau đó cũng là thở dài, "Loại hương này đã sớm thất truyền, nếu như có được phương thức phối hương, tìm giải dược cũng không khó, nhưng hôm nay thiên hạ có ai dùng hương phối này?"

Vu Yên không có nói nữa, làm thái y giữ bí mật rồi liền quay trở về thừa dương điện, nếu người dùng hương kia là cô, vậy ai là người cho mình dùng hương này, đối phương khẳng định là muốn hại Hách Liên Cẩn, nhưng cô chỉ là một tri huyện chi nữ, ai lại hao tổn tâm huyết bày mưu hết thảy?

Biết bản thân trúng độc, rất có khả năng là vì cô, Hách Liên Cẩn vì sao lại tỏ ra không có việc gì như vậy, chẳng lẽ hắn không nên đem chính hung thử nhanh chóng bắt lại sao?

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, nghĩ đến việc có khả năng là cô làm cho Hách Liên Cẩn trúng độc, Vu Yên tâm tình vô cùng phức tạp, nhưng lúc này cô cũng không có biện pháp gì.

Buổi tối Hách Liên Cẩn đến Thừa Dương điện, Vu Yên chỉ có thể làm như cái gì cũng không phát sinh, nhưng tâm tình phá lệ trầm trọng.

Thẳng đến ngày ra khỏi cung, cô lại có chút không muốn đi nữa, sợ mình lần này đi rồi, quay trở về thì Hách Liên Cẩn đã chết.

Cửa thành.

Chiếc xe ngựa sơn đen vây đầy người hầu nam tử áo bào trắng tuấn dật như thiên tiên.

Vu Yên ngồi ở trong xe ngựa, đem đầu vươn ra khỏi cửa sổ bình tĩnh nhìn người bên ngoài, trong mắt có một tia lưu luyến, "Hoàng Thượng nhất định phải bảo trọng."

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên cười một cái, "Lời Hoàng thượng nói thiếp đều nhớ rõ."

Bất đồng với ngượng ngùng ngày xưa, hôm nay lá gan nàng rất lớn, Hách Liên Cẩn giơ tay sờ sờ đầu, trên mặt hiện lên ý cười, "Được."

Chung quanh người hầu chỉ hận không thể bịt kín lỗ tai, từ chối bị nhét cẩu lương, Hoàng Thượng sủng ái nguyên phi như thế, sau này nếu sinh hạ hoàng tử chẳng phải là......

"Thần thiếp nhất định sẽ nhớ Hoàng Thượng." Vu Yên nhợt nhạt cười, tiện đà buông mành che.

Cửa thành người đến người đi, mọi người đều sôi nổi nhìn thế trận một đám người bên kia, cho rằng lại là vị đại quan quý nhân nào muốn đi ra ngoài.

Theo xe ngựa đi xa dần dần, nhìn phương hướng nàng rời đi, Hách Liên Cẩn đứng trầm mặc hồi lâu, hồi tưởng một câu cuối cùng của nàng, trong lòng lại có một tia khác thường.

"Hoàng Thượng, ngài nói chuyện này Nguyên Phi nương nương thật sự không biết sao?" Bên cạnh thị vệ nhịn không được hỏi.

Dứt lời, Hách Liên Cẩn chỉ là nhàn nhạt liếc hắn, thanh âm trầm thấp, "Trẫm tin tưởng nàng."

Lấy tốc độ của xe ngựa thì trở lại Nam huyện đã là một tháng sau, Vu Yên lo sợ lúc quay trở về không được thấy Hách Liên Cẩn, cô liền trở thành một góa phụ.

Chẳng là nếu không quay về, khó trách sẽ làm người hoài nghi, vẫn chỉ có thể ôm tâm tình bực bội trở về, hy vọng thái y có thể tìm được giải dược.

Xe ngựa lúc này đang đi trong một khu rừng thì đột nhiên dừng lại, bên ngoài tức khắc vang lên tiếng người đánh nhau.

Vu Yên đen mành vén lên, lại thấy bên ngoài đã lọan thành một đoàn, một đám hắc y nhân bao vây xe ngựa, đang chiến đấu với thị vệ.

"Tiểu thư, có rất nhiều thích khách!" Tiểu Lâm sợ hãi đứng ở bên cạnh xe ngựa đại kinh thất sắc.

Bên ngoài tất cả đều là tiếng chém giết, Vu Yên khó hiểu, cô đi ra ngoài một người trong cung cũng không biết, trừ người của Hách Liên Cẩn, mà vì sao còn có người muốn ám sát cô?!

Mắt thấy bọn họ đều đánh thành một đoàn, Vu Yên nhìn mắt bên cạnh cánh rừng, đang chuẩn bị trốn vào đi đào tẩu trước, nhưng mới vừa chờ cô chui ra xe ngựa, không biết từ nào bay tới một đạo màu đen thân ảnh một chưởng liền bổ vào bên cổ cô, chốc lát, cô trước mắt tức khắc tối sầm.

(9)

Lại lần nữa tỉnh lại, bên tai một mảnh yên tĩnh không tiếng động, bên cổ còn ẩn ẩn đau, Vu Yên chậm rãi mở mắt ra.

Đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là màn che màu lam, cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cực kỳ xa hoa, kẻ bắt cóc còn cho cô phòng nghỉ ngơi như vậy, có thể thấy được đối phương tạm thời là không muốn lấy mạng cô.

Xoa cổ, chậm rãi ngồi dậy, lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy Tiểu Lâm bưng một ít điểm tâm đến.

"Tiểu thư, ngài không cần sợ, đây là biệt viện của Vương gia, hắn sẽ không thương tổn ngài." Tiểu Lâm mang điểm tâm chậm rãi đến bên này.

Vu Yên dựa vào đầu giường bình tĩnh nhìn nàng, "Ngươi bán đứng ta?"

Lần này Vu Yên ra cung là chuyện được giấu kín chỉ có thuộc hạ bên người biết, nhìn bộ dáng không chút sợ hãi của Tiểu Lâm, kiểu này không phù hợp với tính cách của nàng.

Tiểu Lâm tức khắc sắc mặt biến đổi, quỳ rạp xuống đất, trên mặt một mảnh sầu khổ, "Nô tỳ... nô tỳ chỉ là muốn giúp tiểu thư mà thôi, Vương gia nói... chỉ cần hắn đăng cơ, tiểu thư chính là tân Hậu."

"Câm mồm!" Vu Yên một tay nắm chặt đệm chăn, nhìn nàng tràn đầy thất vọng, "Ngươi rốt cuộc là vì ta tốt, hay là vì chính ngươi!?"

Bụng người cách một lớp da, lần này là cô không đủ cẩn thận, cư nhiên bị người bên cạnh cấp bán!

"Tiểu thư có thể hận nô tỳ, lần này hết thảy thật là nô tỳ sai, ngài nhưng đừng tức giận hỏng rồi thân mình." Tiểu Lâm nghẹn ngào quỳ trên mặt đất run bần bật.

Nhìn nha hoàn từ nhỏ đi theo nguyên chủ, Vu Yên hiện tại cũng không nghĩ nhìn nàng nhiều thêm một cái, lúc này ngoài phòng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn đĩnh bạt, nhìn hắn, Tiểu Lâm cũng cực có ánh mắt lui ra ngoài.

Vu Yên khóe mắt thoáng nhìn, hừ lạnh một tiếng, "Vương gia hảo thủ đoạn, nha hoàn theo ta nhiều năm như vậy cũng có thể bị thu mua!"

Biết được nàng sẽ tức giận, Hách Liên Tuyên cũng không nói gì, liền như vậy từng bước một đi vào trước giường nàng, trên cao nhìn xuống nữ tử nói: "Hắn chỉ có thể cho nàng phi vị, mà ta lại có thể cho nàng hậu vị, có gì không bằng hắn?"

Ánh mắt sáng quắc của Hách Liên Tuyên cho người ta một loại cảm giác áp bách, Vu Yên nhấc khóe môi lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc "Đa tạ vương gia nâng đỡ, một nữ không thờ hai chồng, chỉ cần Hoàng thượng không làm chuyện có lỗi với ta, hắn cả đời này đều là phu quân ta."

Căn phòng bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh, nữ tử trước mắt mặt mày như họa, trên mặt tràn đầy quật cường, nhìn nàng, Hách Liên tuyên tâm tình phức tạp, nếu nàng vì danh lợi mà khuất phục hắn, chỉ sợ cũng không phải đáp án hắn muốn đi?

"Vốn chính là ta gặp được nàng trước, là hắn đoạt người ta sở ái, ta đoạt lại đồ vật thuộc về chính mình có gì không thể?" Hắn mày kiếm nhíu chặt, hình như có bất mãn.

Vu Yên sớm biết rằng mình thể nào cũng chọc ra một mối họa, lúc trước hẳn là để Tiểu Lâm đi qua cho hắn dược mới đúng.

"Ta là người, không phải là đồ vật, ta có suy nghĩ của mình, nếu trước đây Vương gia ngăn cản ta tiến cung, ta cũng sẽ không trở thành phi tử của Hoàng thượng, đã thành người của Hoàng thượng, đời này ta cùng Vương gia cũng sẽ không có bất luận quan hệ gì."

Hách Liên Cẩn tuy rằng hậu cung có nhiều nữ nhân, nhưng hắn cũng không hoa tâm, đối với cô cũng tốt, dù cho khả năng chỉ là sủng ái, nhưng hắn biết cô hại hắn trúng độc cũng không có đối cô làm cái gì, nhân tâm khó lường, nếu lúc này Vu Yên chọn rời bỏ hắn, đó mới là quá phận.

Thấy nàng chấp nhất như thế, Hách Liên Cẩn năm ngón tay căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú nàng, không biết suy nghĩ cái gì.

"Hơn nữa ta trúng độc, chỉ cần cùng ta phát sinh quan hệ một tháng sau sẽ phát độc mà chết, chẳng lẽ ngươi không sợ?"

Dứt lời, Hách Liên tuyên cũng là ánh mắt khẽ biến, có lẽ là nhận thấy được tầm mắt nàng, lập tức mày nhăn lại, không vui nói: "Nàng không cần nhìn ta như thế, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không làm ra thủ đoạn đê tiện như thế."

Nói xong, hắn liền rời đi, tựa hồ có chút cao hứng, Vu Yên mới không để ý đến người này, cô chỉ là suy nghĩ nên chạy đi như thế nào, hơn nữa Hách Liên Cẩn tình huống hiện tại không biết đã tìm được giải dược hay chưa?

Ban đêm.

Ngự thư phòng một mảnh ngưng trọng, nghe thuộc hạ bẩm báo, người ngồi sau án thư bàn tay nắm chặt, mắt hiện lên một tia dị sắc, lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng, "Các ngươi điều tra hành tung gần đây của hắn, xem gần đây hắn đi những chỗ nào."

Nghe vậy, thị vệ phía dưới lập tức cung kính đáp một tiếng, tiện đà bước nhanh ra khỏi ngự thư phòng.

Nhìn bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ, Hách Liên Cẩn bỗng nhiên có chút mỏi mệt xoa trán. Hắn cũng không biết vì sao chính mình sẽ chấp nhất đối với một nữ tử như thế, biết rõ là nàng hại chính mình trúng độc lại vẫn là tin tưởng nàng, phân tín nhiệm này, hắn ai cũng chưa từng cho.

Ở biệt viện ở mấy ngày, Vu Yên cũng không thấy Hách Liên Tuyên thêm lần nào, thẳng đến một buổi chiều mới nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, đưa cho cô một lọ thuốc.

"Nàng trúng độc là Thái Hậu làm ra, giải dược ta đã để người tiết lộ cho thái y, hoàng huynh chắc hẳn sẽ không có việc gì, ta tuy đối với hắn bất mãn, nhưng cũng sẽ không dùng loại biện pháp đê tiện này hại hắn."

Hách Liên Tuyên nói xong trong lòng cũng có chút giận dữ, lão yêu bà kia đánh một tay bàn tính cũng thật như ý, nếu như hắn cũng chạm vào nàng, đến lúc đó cũng chỉ còn đường chết, bà ta lại muốn qua cầu rút ván, không nghĩ tới chính mình sẽ đem người tiệt lại đây đi.

Nhìn lọ thuốctrước mắt, Vu Yên nhận lấy, do dự một lát, vẫn là mở ra nuốt xuống, dù sao hắn yếu hại chính mình cũng là dễ như trở bàn tay.

"Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, chung có một ngày nàng sẽ nguyện ý, quá mấy ngày ta liền sẽ hành động, lấy về đồ vật vốn nên thuộc về ta!" Nói xong, Hách Liên tuyên tựa hồ không muốn lại nhìn đến thấy châm chọc bộ dáng của nàng, lập tức liền rời đi.

Vu Yên dựa vào giường nệm thượng cũng có chút bực bội, lấy thân phận trọng sinh giả hiện tại, thoạt nhìn nhiệm vụ này sợ là sẽ thất bại, không biết sau khi thất bại sẽ thế nào?

Không quá mấy ngày, ngay cả biệt viện không khí cũng dần dần ngưng trọng lại, Hách Liên Tuyên cũng không tới, Vu Yên vốn định đánh bài cảm tình làm Tiểu Lâm thả cô ra ngoài, nhưng thẳng đến một buổi tối, trong viện đột nhiên xuất hiện một nhóm người, thủ vệ biệt viện đều có chút chống đỡ không được.

Tưởng Hách Liên Cẩn phái tới cứu, nhưng nhìn thấy những người đó ánh mắt hung ác ánh mắt Vu Yên liền không dám chạy ra, chỉ có thể tránh ở trong phòng giữ cửa.

"Tiểu thư, chạy mau!"

Tiểu Lâm còn ở bên ngoài "Bạch bạch" vỗ cửa, Vu Yên trong lòng vừa động, thì một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cửa phòng đột nhiên bị người một đá văng ra, một đám hắc y nhân cầm kiếm xông vào, một tay đem cô khiêng lên chạy!

Trong tầm mắt, Tiểu Lâm còn nằm trong vũng máu, Vu Yên muốn kêu đều kêu không ra tiếng, bởi vì bị khiêng, máu tụ lên đỉnh đầu, liền như vậy một đường bị đàn hắc y nhân mang, xuyên qua đường phố, cuối cùng đi vào một tòa viện trong con hẻm nhỏ.

"Nương nương, đằng sau chúng ta còn có truy binh, còn gặp phải người của Hoàng Thượng, lát nữa sợ là gặp phiền toái."

Trong căn viện đơn sơ vây kín hắc y nhân, mà ngồi giữa là một lão nhân ngồi ngay ngắn khí thế không tầm thường. Hắc y nhân đem Vu Yên ném xuống dưới đất rồi cung kính quỳ một gối hành lễ.

Nhìn nữ tử trên mặt đất xoa đầu tựa hồ rất khó chịu, Thái hậu nhịn không được cười lạnh một tiếng, "Từ xưa đến nay cái gọi là hồng nhan họa thủy quả nhiên không giả, tiện loại kia biết rõ ngươi hại hắn trúng độc, cư nhiên còn nhớ mãi không quên, ai gia thật là nhìn không ra tiện nữ như ngươi có mị lực gì."

Kiếp trước tiện loại Hách Liên Cẩn biết bà hại chết mẫu thân hắn rồi thu dưỡng hắn, cuối cùng đem bà nhốt trong Phật đường mãi mãi không thấy thiên nhật, kiếp này thái hậu tiên hạ thủ vi cường, không nghĩ Hách Liên Tuyên lại vô dụng như vậy, trù bị lâu nay hủy trong tay một nữ nhân, bị Hách Liên Cẩn phát hiện, chính bà bị đuổi giết phải chạy trốn.

Nhìn khoảng sân xa lạ, Vu Yên chậm rãi đứng lên, không có sợ hãi, lạnh lùng liếc mắt quét Thái Hậu một cái, "Thái Hậu nương nương muốn giết cứ giết, dù sao thần thiếp chỉ là một phi tử, nếu có Thái Hậu nương nương chôn cùng cũng là không tồi."

"A, khẩu khí thật lớn!" Thái Hậu mắt nhíu lại, ánh mắt bất thiện nhìn nữ tử trước mắt, "Ai gia thật muốn nhìn Hoàng Thượng sẽ có bao nhiêu coi trọng ngươi nha đầu thúi!"

(10)

Nói xong, Thái Hậu nhìn về phía hắc y nhân ở bên cạnh, người kia lập tức cầm dây thừng đem cô gắt gao trói lại, thẳng đến hừng đông, Vu Yên bị bọn họ mang lên xe ngựa chuẩn bị ra khỏi thành.

Không biết cảnh tượng bên ngoài, thẳng đến khi đi qua cửa thành, cô có thể nghe được thủ vệ bên ngoài nói muốn nhìn bên trong người, tra xét qua một lần, bất quá không biết bên ngoài nói gì, xe ngựa vẫn tiếp tục ra khỏi thành.

Có lẽ là nhìn thấy thất vọng trong mắt cô, Thái Hậu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, "Ai gia sống nhiều năm như vậy, nếu không phải kia Hách Liên tuyên vô dụng, lúc này thiên hạ hẳn là trong tay ai gia mới đúng!"

Xe ngựa lung lay, Vu Yên bị trói dừng tay chân dựa vào trong xe dứt khoát nhắm hai mắt không nghĩ nói chuyện, kỳ thật cô rất tò mò, Thái Hậu vì sao muốn làm vậy với thân nhi tử của mình, trong đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Xe ngựa đi được một lát thì đột nhiên dừng lại, đầu tức cô khắc nện ở trên vách xe, Thái Hậu cũng không quátốt, chỉ thấy bà không vui hướng người bên ngoài hỏi: "Vì sao dừng lại?"

Dứt lời, bên ngoài cũng không có người trả lời, có lẽ là nhận thấy được cái gì, Thái Hậu một tay đem màn xe vén lên, mới thấy bên ngoài tất cả đều là cấm quân, Thái Hậu vẻ mặt ngưng trọng, trong mắt đều ôm tử chí.

Đám người bỗng nhiên tránh ra, chỉ thấy một người mặc áo bào trắng tuấn dật bất phàm cưỡi ngựa đi lên trước, như vậy nhìn phương hướng xe ngựa trầm giọng nói: "Mẫu hậu, dù cho ngài làm rất nhiều việc trẫm vô pháp chịu đựng, trẫm vẫn nể mặt ngài là thái hậu, nhưng lần này ngài hành sự quá nóng nảy rồi, cho nên vô luận như thế nào trẫm đều sẽ không nương tay." [ ̄_ ̄]

Nhìn cái hảo nhi tử bà một tay nuôi lớn, hảo hoàng đế, Thái Hậu đột nhiên a cười ra tiếng, cười lớn, trong mắt xuất hiện một mạt bi thương, đúng vậy, hắn tự nhiên sẽ không nương tay, mà đem bà cầm tù ở Phật đường trong không thấy thiên nhật kia, như vậy, bà tình nguyện chết!

Nhìn đến bên ngoài người, Vu Yên cũng là trong lòng vui vẻ [ ̄_ ̄], bất quá không đợi cô cao hứng, giữa cổ đột nhiên nhiều thêm một thành chủy thủ sắc bén, Thái Hậu hung ác nhìn cô, "Ngươi nói ngươi sẽ không nương tay với ai gia, hảo a, một khi đã như vậy, ai gia dứt khoát liền đem tiểu mỹ nhân của ngươi giết chết!"

Khi nói chuyện, Vu Yên chỉ cảm thấy giữa cổ tê rần, giống như có cái gì chất lỏng chảy vào vạt áo, Thái Hậu giống như điên rồi, động tác trên tay càng ngày càng dùng sức.

"Dừng tay!"

Trong tầm mắt, nhìn cô giữa cổ chảy xuống một dòng đỏ tươi, Hách Liên Cẩn chỉ cảm thấy hô hấp như nghẹn lại, lập tức trầm giọng nói: "Ngươi thả nàng, trẫm cũng thả ngươi!"

Nhìn người đối diện bộ dáng khẩn trương, Thái Hậu rốt cuộc nhịn không được phá lên cười, thanh âm thê lương lại trào phúng, "Năm đó phụ hoàng ngươi cũng là như vậy mê luyến thân mẫu phi ngươi, nhưng thì tính sao, ai gia liền đem nàng sống sờ sờ đẩy vào trong ao chết đuối! Mấy năm nay ngươi nhất định rất thống khổ đi, không sao, ai gia sẽ làm ngươi càng thống khổ!"

Nói xong, Thái Hậu trong mắt hiện lên một tia điên cuồng, dao nhỏ trong tay đột nhiên thọc mạnh vào cổ Vu Yên!

"Đinh!"

Vu Yên nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong dự đoán cũng không có truyền đến, cô hơi hơi mở mắt ra, lại thấy trên tay Thái Hậu còn cắm một mũi tên, chủy thủ thình lình đã rơi xuống trên mặt đất.

"Thái Hậu nương nương!" thủ vệ của thái hậu khẩn trương nhìn lại.

"Giết nàng! Mau giết nàng!" Thái Hậu che lại tay đang chảy máu, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Vu Yên, tựa hồ một khắc cũng không nghĩ làm nàng sống lâu.

Nghe vậy, không đợi người bên ngoài có động tác, một mũi tên dài nháy mắt đâm vào ngực cận vệ của thái hậu, người kia liền như vậy trừng mắt ngã xuống trên mặt đất.

Vu Yên trừng mắt, chỉ thấy bên ngoài tức khắc vang lên từng trận tiếng chém giết, người Thái Hậu khẳng định ngăn cản không được, thấy vậy, Thái Hậu bên cạnh tức khắc dùng một tay khác nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, hung ác triều đâm tới!

Vu Yên hô hấp ngưng trệ, nhưng trong dự đoán thứ trên tay bà ta cũng thọc không đến, dây thừng trên tay cũng đột nhiên buông lỏng, cô hơi hơi mở mắt ra, chỉ thấy Hách Liên Cẩn bỗng nhiên xuất hiện, đến bên cạnh, cẩn thận dùng khăn tay thế nàng che lại vết thương trên cổ đang không ngừng chảy máu, động tác mềm nhẹ tựa hồ rất sợ làm đau nàng.

Thái Hậu không biết như thế nào ngất đi, chống cự bên ngoài cũng dần dần tiến vào kết thúc, Vu Yên tim đập còn vẫn luôn không có bình phục, lúc này chỉ có thể hồng mắt tiến lên nhào vào hắn trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng......"

Không có người không sợ chết, cô không biết nhiệm vụ sau khi thất bại sẽ thế nào, cũng may này hết thảy không có phát sinh, trời biết cô vừa mới có bao nhiêu khẩn trương.

"Có Trẫm." Hách Liên Cẩn nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, bàn tay to nhẹ vỗ về sau lưng, trong mắt cũng hiện lên một tia may mắn, đương nhìn đến kia đem chủy thủ muốn huy hướng nàng kia một chốc kia, hắn chỉnh trái tim liền cùng đình chỉ nhảy lên giống nhau, kia một khắc hắn suy nghĩ cẩn thận rất nhiều sự, quãng đời còn lại, hắn nhất định phải cho nàng khắp thiên hạ tốt nhất.

"Hoàng Thượng, bên ngoài người toàn đã tự sát, Thái Hậu nương nương......" Bên ngoài thị vệ đột nhiên đại gây mất hứng đã đi tới.

Nghe vậy, Hách Liên Cẩn đốn hạ, cũng không có quay đầu lại, "Đưa đi kim hoa chùa, cuộc đời này không chuẩn bước ra cửa chùa một bước."

Dứt lời, Vu Yên mới phản ứng lại đây, cô có quá nhiều câu hỏi trong đầu, bất quá lúc này không phải thời điểm thích hợp, chờ trở lại trong cung, thái y thế băng bó xong, cô hướng cung nhân hỏi thăm một ít việc, nguyên lai đêm qua hoàng cung đúng là có dị động, bất quá cuối cùng chỉ nghe nói tuyên vương sáng sớm liền đi biên quan, hết thảy lại dường như trở về yên bình.

Hách Liên Cẩn buổi tối quay lại đây, Vu Yên vừa định hỏi một ít việc, đã bị người ôm tiến trong lòng ngực, cực nóng hô hấp tức khắc phun bên tai.

"Phụ hoàng qua đời quá đột nhiên, chưa kịp lưu lại di chỉ, năm đó mẫu hậu giả tạo di chỉ, cho nên tam đệ vẫn không cam lòng, nhưng cho dù phụ hoàng dù chưa lưu lại di chỉ, lại đã sớm cho trẫm ngọc bài truyền thừa của hoàng thất, trẫm vẫn luôn không muốn đề cập, thẳng đến đêm qua, hắn biết được hết thảy sau mới tự nguyện thỉnh chỉ vĩnh viễn trấn thủ biên quan."

Hắn thanh âm bình bình tĩnh tĩnh trung lại mang theo mạt khác ý vị, Vu Yên bị hắn ôm vào trong ngực, cũng dứt khoát thuận thế ôm lấy hắn eo, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng biết rõ là bởi vì thần thiếp mới trúng độc, vì sao cũng không trách thần thiếp?"

Hiện tại tâm tình nhất phức tạp chính là nàng mới đúng, đối với Hách Liên tuyên nàng thực xin lỗi, duyên phận thứ này thật là ai cũng nói không chừng, trách chỉ trách lúc trước ở trên phố gặp được khi hắn nên ngăn cản chính mình mới đúng.

"Cổ nhân sớm có tiên kiến, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu không phải sao?" Hách Liên Cẩn khó được khai nổi lên vui đùa.

Vu Yên đỏ mặt tức giận trừng mắt nhìn nàng mắt, ngay sau đó lại bỗng nhiên bị người đè ở giường nệm thượng, thì thầm nỉ non, "Trẫm muốn, cũng chỉ có ngươi này một đóa mẫu đơn."

Phấn môi bỗng nhiên bị người phong bế, Vu Yên đỏ mặt chậm rãi nhắm mắt lại, nhậm người đem nàng ôm đến trên giường......

Đêm dài lộ trọng, gió đêm từ từ, lại thổi không tiêu tan này một thất kiều diễm......

Nửa tháng sau cử hành đại điển phong hậu, người nhà Vu Yên cũng được đưa vào kinh thành, cha cũng được tấn chức quan nhàn tản, bất quá có nữ nhi làm Hoàng Hậu, dù cho là chức quan nhàn tản cũng sợ là mỗi ngày đều có người tới cửa nịnh bợ.

- hoàn thế giới 3 - 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status