Mau xuyên: Vai ác lại hắc hóa

Chương 417: Chàng, Tiếu Dao ta nhất định phải cưới

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: Padu, RED, Trant, Bạch Lạc

Nội tâm Nam Tầm sắp tan nát.

Trông thì như yêu tinh, mà sao ăn nói cứ như thèm đòn thế kia?

Tiểu Bát không thương tiếc cười nhạo nàng: "A ha ha ha... Nam Tầm ngươi cũng có ngày hôm nay. Ta siêu thích đại Boss độc miệng nha, nhìn dáng vẻ liên tục ngậm bồ hòn của ngươi thiệt quá thú vị."

Nam Tầm đang rất "deep", không rảnh để ý Tiểu Bát. Nàng cẩn thận lau khô tóc Ánh Hàn, sau đó cầm vài lọn đưa lên chóp mũi ngửi. Làn tóc gần khô mang hương hoa: "Thật thơm."

"Hàn Hàn, chàng thật sự cho rằng ta không học vấn không nghề nghiệp à? Chẳng qua trước kia ta không muốn thi đậu công danh thôi, cảm thấy làm quan quá nhàm chán. Giống như nương ta vậy, cả ngày công vụ quấn thân, đến thời gian dành cho cha ta cũng không có. Lâu lâu lại đi uống rượu với mấy người trong quan trường. Nói chút chuyện thôi mà cũng phải thử tới thử lui, một khi không cẩn thận nói sai gì đó, lập tức sẽ bị người có tâm làm lớn chuyện. Còn nữa, gần vua như gần cọp, làm quan thật không dễ dàng."

Khóe miệng Ánh Hàn nhè nhẹ nhếch lên, cười nhạo ra tiếng: "Nói vậy hóa ra Tiếu đại tiểu thư suốt ngày lông bông, không học vấn không nghề nghiệp là giả vờ? Thật ra đại tiểu thư của Tiếu phủ học nhiều hiểu rộng, có thể thoải mái thi đậu giáp đầu, còn có thể ở lại hoàng thành làm quan**?"

[**Những người thi đỗ giáp đầu mới được ở lại kinh đô, thi xếp hạng sau sẽ lập tức bị phái đi các vùng xa làm tri huyện hay gì đó.]

Nam Tầm nhướng nhướng mày: "Không nói học nhiều hiểu rộng, nhưng nhóm năm mươi đầu bảng kì thi Hội thì không thành vấn đề. Nói cách khác, chàng, Tiếu Dao ta nhất định phải cưới."

Nói xong lời này, Nam Tầm đột nhiên cong lưng, ngồi xuống trước mặt Ánh Hàn, nâng một chân hắn lên.

"Ngươi làm gì đó?" Ánh Hàn theo bản năng muốn đá vào mặt nàng, kết quả bị Nam Tầm bắt được.

"Chớ lộn xộn." Nam Tầm cầm chân đối phương, dùng khăn tắm lau hai chân trơn bóng của hắn, sau đó bế ngang tiểu yêu tinh đang dùng ánh mắt nhìn thứ ngu si nhìn nàng.

Ngay khi vừa ẵm Ánh Hàn lên, chân Nam Tầm lập tức khuỵu xuống, suýt nữa lảo đảo.

Đờ mờ nặng thế!

Song Nam Tầm vẫn gắng mặt không đổi sắc ôm người tới trên giường, cẩn thận vén chăn cho người ta.

Nàng cúi sát người ghé vào tai Ánh Hàn, nhẹ giọng thì thầm: "Tiểu yêu tinh, cả người đều bị ta thấy hết, chân đã sờ qua, miệng nhỏ cũng hôn luôn rồi. Chàng không gả cho ta thì gả cho ai, hử?"

Tiểu Bát lại "đờ mờ" một tiếng: "Nam Tầm, gia vậy mà thấy được khí chất bá đạo tổng tài trên người ngươi đó. Ngưu bức ghê."

Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi: "Lúc ta ở cùng đại Boss, Tiểu Bát thân ái làm ơn tạm làm người câm được không?"

Tiểu Bát "Ờ" một tiếng.

Ánh Hàn nhìn dáng vẻ thâm tình thắm thiết của Tiếu Dao, đáy mắt xẹt qua vẻ châm chọc. Nhưng hắn không mỉa mai gì thêm, chỉ nói: "Đã không còn sớm, Tiếu đại tiểu thư cũng nên về đi. Kẻo lát nữa tới giờ cấm đi đêm lại bị binh tuần tra tưởng nhầm thành kẻ trộm gà trộm chó gì đấy."

Khóe miệng Nam Tầm cong cong đắc ý, lông mày anh tuấn cũng theo đó nhướng lên, nói: "Nếu đã cấm đi lại ban đêm, ta đành phải ngủ nhờ nơi này của chàng một đêm vậy."

Thấy mặt Ánh Hàn biến sắc, Nam Tầm tức khắc cười to: "Hàn Hàn, đùa chàng thôi. Ta biết chàng không để người ngủ lại. Coi như vì trong sạch của chàng, ta tình nguyện ngủ ngoài đường hay miếu hoang cũng không ở lại đây đâu."

Nói rồi, Nam Tầm bỗng dưng ghé sát, nhìn chằm chằm gương mặt diễm lệ vô song kia, nhỏ giọng dặn dò: "Về sau ban ngày ta phải chăm chỉ học hành, chỉ có thể trộm đến gặp chàng vào buổi tối. Chàng cũng chớ đóng cửa sổ."

Nam Tầm để lại câu cuối, rồi tự nhận phong lưu phóng khoáng phe phẩy quạt lụa rời đi.

Nam Tầm chân trước vừa đi, chân sau Ánh Hàn đã xuống giường, vẻ mặt khó chịu nhìn quanh, thấy cái gì cũng không vừa mắt. Đặc biệt là cái khăn tắm kia, bị hắn đá tung vào thùng tắm.

Đột nhiên, một nam nhân áo đen nhảy vào cửa sổ, mở miệng gọi: "Công tử."

Ánh Hàn lườm hắn, ghét bỏ nói: "Ta không gọi, ngươi vào làm gì?"

Hắc y nhân vẻ mặt khó hiểu: "Công tử, vừa rồi sao người lại để ả khốn khiếp kia sỗ sàng? Bằng võ công của công tử, muốn khống chế ả ta dễ như trở bàn tay."

Ánh Hàn cả giận: "Ta cũng muốn móc mắt ả lưu manh đó, nhưng ả ta là đại tiểu thư Tiếu gia, ta chọc nổi chắc?"

Hắc y nhân không biết nghĩ đến gì, hỏi dò: "Công tử, nhiều năm vậy rồi, sao người không ——"

Khí chất toàn thân Ánh Hàn đột nhiên biến đổi, phát ra khí lạnh từ xương tủy. Hắn nhìn hắc y nhân, ánh mắt âm u: "Nhạc Thạch, ngươi vượt quá giới hạn rồi đấy. Ta nên làm gì, còn cần ngươi đến dạy sao?"

Vẻ mặt hắc y nhân Nhạc Thạch kinh hoàng, vội nói: "Nhạc Thạch đáng chết, không nên tự đoán ý công tử!"

Nói rồi, mắt hắn ta khẽ động, đúng lúc dời đề tài: "Công tử, ta thấy ả Tiếu Dao kia háo sắc phát rồ, một đêm thôi đã mấy lần đùa giỡn người. Kẻ hạ lưu như thế, tuy không thể giết nhưng để thuộc hạ có thể tạo chút phiền toái cho ả. Công tử, người nghĩ sao?"

Ánh Hàn quả nhiên bị dời lực chú ý, hắn trầm mặc một lát. Sau đó chậm rãi nhếch miệng cười, nụ cười này thật sự là tuyệt sắc phong hoa, điên đảo chúng sinh.

Tiếng réo rắt của nam tử mang tia lười biếng mị hoặc: "Chẳng qua là mấy trò xiếc tầm thường của đám nhà giàu, mấy năm nay ta gặp còn ít sao? Ha, ta không ngại cùng ả đùa. Ả ta không phải ngốc nghếch lắm tiền à, vừa hay gần đây ta đang thiếu bạc..."

Nhạc Thạch nhịn không được nhắc nhở: "Công tử, mặt ngài hình như hơi đỏ."

Đôi mắt hình viên đạn của Ánh Hàn đảo qua: "Vừa rồi bị nóng quá hun!"

"Vâng vâng vâng, công tử nói phải."

***Truyện được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***

Sau khi rời khỏi Nam Tầm hỏi Tiểu Bát: "Tiểu Bát, giá trị ác niệm của đại Boss ban nãy có giảm không?"

Tiểu Bát nói: "Không, 1 điểm cũng không."

"Trong dự đoán. Cơ mà không sao, tương lai còn dài. Hơn nữa Ánh Hàn thoạt nhìn đáng yêu quá đi. Ta thích trêu chọc, nhìn ngắm dáng vẻ tức giận của chàng..."

Tiểu Bát:...

"Nam Tầm, ngươi cho rằng đại Boss vô hại như bề ngoài thế à? Chậc, lâu vậy rồi còn nhìn không thấu, hoa càng đẹp càng độc, đại Boss thế giới này đích thị là hoa ăn thịt người. Ngươi kiềm chế chút, coi chừng đi săn không thành còn bị hắn ăn ngược lại."

Nam Tầm: "Ta sẽ khiến Hàn Hàn vì ta mà mềm oặt."

Tiểu Bát: "Ôi má ơi, ngươi làm ơn đừng gọi Hàn Hàn nữa, buồn nôn chết mất. À mà thân ái, không thể không nói là ngươi trưởng thành ghê đó. Còn nhớ không, hồi đầu ngươi kháng cự chuyện dùng sắc dụ này biết bao, ấy vậy bây giờ đã không cần gia dỗ nữa rồi, ngươi đều chủ động lên luôn. Lòng ta được an ủi quá trời!"

Nam Tầm ngẩn ra, cười cười nói: "Qua nhiều thế giới vậy rồi, suy nghĩ cũng thoáng hơn."

Tiểu Bát cảm động phát khóc: "Ta thấy mình thật may mắn, có thể gặp được khế ước giả bớt lo như ngươi. Ta tin có ngươi ở đây, ta nhất định sẽ là Hư Không Thú thành Thánh nhanh nhất trong các anh chị em! Đến lúc đó, ta sẽ có linh lực dùng mãi không hết, sẽ không phải chịu sự quản thúc của ba ba Thiên Đạo nữa."

Nam Tầm ngạc nhiên: "Thành Thánh rồi thì không bị Thiên Đạo ước thúc nữa?"

Tiểu Bát: "Đương nhiên rồi. Thánh trên Thần, một khi thành Thánh là có thể vượt qua pháp tắc tự nhiên. Bằng không sao nhiều thần thú muốn hóa Thánh thế chứ?"

Nam Tầm ồ: "Nghe đỉnh thật đó."

Tiểu Bát: "Còn phải nói."

"Tiểu Bát, ta thấy ngươi tìm cho ta thân phận này cũng tốt lắm, ta có thể quang minh chính đại đùa giỡn mỹ nam, lại không sợ bị OOC. Ăn chơi trác táng thật tuyệt, ta thích ăn chơi trác táng."

Tiểu Bát cười "hắc hắc", chợt nói: "Ngươi vẫn nên để lát nữa hẵng nói đi."

______________

Padu: [T vẫn chưa hết u mê ~]

T đã cày movie, cày series, cày manhua La Tiểu Hắc, và lướt Twitter, lướt Weibo xem fanart, lướt Youtube xem video. T đang tự hỏi nên tìm kiếm Tiểu Hắc ở đâu nữa?:">

Recommend các bạn MV này về La Tiểu Hắc - tên là "Suỵt"

Nó rất là cute, kawaii, khả ái đó:">

https://youtu.be/VNB3dyWPBOc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status