Mau xuyên: Vai ác lại hắc hóa

Chương 466: Vừa mừng, vừa sợ



Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao

Hiền phi hiển nhiên không biết chuyện vừa xảy ra trong điện. Chờ Hoàng Thượng rời đi, Hiền phi xử lý được Hoàng Hậu xuân phong đắc ý dẫn Ánh Hàn về cung mình, cho hạ nhân lui.

Hiền phi nhìn Ánh Hàn, nói lời thấm thía: "Ánh Hàn à, hiện giờ thù con ngươi bổn cung đã thay ngươi báo. Bổn cung biết không nên đề cập việc này chọc nỗi đau của ngươi, nhưng bổn cung lại rất vừa ý ngươi, thật sự không đành lòng trơ mắt nhìn ngươi tuổi già không nơi nương tựa.

Bổn cung từng nghe về Lưu Hồng, biết hương này khiến dựng phu thân thể tổn hại nặng nề, về sau e rằng khó mang thai. Tiếu gia nhất mạch đơn truyền, ngươi cảm thấy Tiếu đại nhân và Tiếu phu quân sẽ cho phép Tiếu gia tuyệt hậu sao?"

Mí mắt Ánh Hàn vốn cụp xuống bấy giờ chậm rãi nâng lên, ánh mắt dừng trên mặt Hiền phi.

Có một khoảnh khắc, Hiền phi thế nhưng thấy ánh mắt hắn thật khủng bố.

"Hiền phi có gì cứ nói thẳng." Tiếng Ánh Hàn lạnh buốt.

Hiền phi giỏi xem mặt đoán ý, nhưng người trước mắt lão ta lại nhìn không thông thấu. Vốn lão còn hơi nắm chắc, hiện giờ bỗng dưng không dám khẳng định. Nhưng cung đã lên dây không thể không bắn.

"Ánh Hàn, ngươi đã tính đến nửa đời sau chưa? Nếu ngươi tiếp tục nán lại Tiếu phủ, cả đời này cũng cứ vậy. Dù Tiếu Dao yêu ngươi thế nào, thì vì con nối dõi, nàng ta cũng nhất định sẽ nạp phu hầu. Chẳng sợ đứa bé kia được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ngươi, chung quy vẫn không phải con ruột. Chờ đến khi ngươi tuổi già sắc suy, ngươi nghĩ Tiếu Dao còn thương được ngươi như bây giờ không." Hiền phi từ tốn nói.

Khóe miệng Ánh Hàn chậm rãi giương lên: "Ồ? Vậy Hiền phi có cao kiến gì?"

Hiền phi nghe hỏi, cảm giác cá đã cắn câu: "Ánh Hàn, Hoàng Hậu bị ngươi hù dọa như thế, hẳn ngươi cũng biết bản thân giống Vệ phi đến ngần nào phải không? Năm đó Vệ phi làm sủng quan lục cung, ngay cả bổn cung và Hoàng Hậu đều phải né lui. Y được Hoàng Thượng bảo vệ rất khá. Nếu không có sự kiện Lưu Hồng kia khiến cơ thể lỗ lãi nặng, sợ rằng hậu cung này vẫn sẽ là thiên hạ của hắn."

Hiền phi nói đến đây, giọng càng thêm trầm thấp, cố tình dụ dỗ: "Cuộc sống như vậy ngươi không muốn ư? Chỉ cần ngươi nguyện ý, bổn cung sẽ giúp ngươi giả chết, sau đó thay tên đổi họ tiến cung. Có bổn cung và Hoàng Thượng che chở, đời này vinh hoa phú quý ngươi hưởng không hết đâu."

Ánh Hàn trực tiếp đứng dậy: "Tạ Hiền phi cất nhắc. Song Ánh Hàn ta sinh là người của Tiếu Dao, chết cũng là quỷ của Tiếu Dao. Cáo từ."

Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.

Hiền phi trong lòng tuy tức giận, ngoài mặt vẫn phải phân phó hạ nhân đưa Ánh Hàn về đàng hoàng.

Tưởng lão muốn Ánh Hàn tiến cung thật sao? Lão cũng đâu muốn vậy. Bản thân đã lớn tuổi nhan sắc tàn phai, Hoàng Thượng sủng ai cũng không khả năng sủng lão. Như vậy còn không bằng giúp Hoàng Thượng được như nguyện, khiến Hoàng Thượng thêm xem trọng lão. Đến lúc đó con gái Bát hoàng nữ của lão cũng sẽ được Hoàng Thượng ưu ái.

...

Bên phía Tiếu phủ, Nam Tầm thông qua Tiểu Bát biết được Ánh Hàn không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Thù đã báo, Hàn Hàn cũng không sao, chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều. Nàng sẽ khiến Hoàng Hậu ở lãnh cung ngày ngày bị ác mộng quấn thân, sống không bằng chết.

"Tiểu Bát, ngươi nói Hoàng Thượng không nhận Hàn Hàn, còn nói rất nhiều lời khó nghe?" Nam Tầm hỏi.

"Đúng vậy, gia nghe xong thật muốn đánh người. May Ánh Hàn nhịn giỏi, chưa quất bay đầu bà ta."

"Hoàng Thượng não tàn phải không? Hàn Hàn tốt vậy mà bà ta không nhận?"

Tiểu Bát ngập ngừng: "Có chuyện này không biết nên nói hay không?"

"Vớ vẩn, đương nhiên là nói."

"Tuy gia không phải con người, nhưng gia cứ cảm thấy Hoàng Thượng nhìn Ánh Hàn đáng khinh kiểu gì. Không biết có phải do gia hiểu sai không nữa?"

Nam Tầm nghe thế, con ngươi bỗng co rút lại: "Tiểu Bát, ý ngươi là..."

Tiểu Bát: "Gia thấy Hoàng Thượng đã sớm tơ tưởng Ánh Hàn. Thời điểm còn âm thầm ý dâm Ánh Hàn, Ánh Hàn lại bất ngờ nói mình là con ruột bà ta, cho nên mới thẹn quá hóa giận.

Ôi dồi má ơi, càng nghĩ càng thấy đúng. Ngươi nói xem một mụ già hơn bốn mươi gần năm mươi tuổi còn muốn chơi tiểu thịt tươi, mà tiểu thịt tươi còn vô cùng có khả năng cùng quan hệ huyết thống với mình. Đờ mờ Hoàng Thượng thật đủ hoang dâm vô đạo."

Nam Tầm không nói hai lời, lập tức đi cắt hình nhân giấy.

Tiểu Tám: "Đờ mờ ngươi lại làm gì thế?"

Nam Tầm mặt vô cảm: "Yên tâm đi, không lấy mạng hoàng đế. Chỉ khiến bà ta "bất lực" thôi."

Tiểu Bát:...

Khi Ánh Hàn trở về, Nam Tầm vừa vặn làm xong chuyện xấu. Nàng ôm tiểu yêu tinh nhà mình, một hai phải dẫn người đi tắm uyên ương.

Hàn Hàn ngây người ở chỗ kia lâu thế khẳng định đã ám mùi lạ không dễ ngửi, phải kì cọ sạch sẽ mới được...

***Truyện đăng duy nhất tại Wattpad Padu_c****

Mặc dù cơ thể Ánh Hàn căn cơ tốt, nhưng mỗi ngày Nam Tầm vẫn phải giám sát hắn uống thuốc, uống xong sẽ thưởng một viên mứt hoa và một cái môi thơm. Mãi đến ba tháng sau, chính miệng đại phu nói không gì đáng ngại nữa, nàng mới ngưng bức ép Ánh Hàn.

Thấy Ánh Hàn nhìn mình chòng chọc, Nam Tầm buồn cười: "Hàn Hàn, chàng nhìn ta làm gì? Hôm nay không uống thuốc, chàng hẳn là vui lắm nhỉ."

Ánh Hàn có chút ưu tư, mím môi không nói.

Nam Tầm trực tiếp dí lại gần, cười khanh khách hỏi: "Trong miệng đắng hả?"

Ánh Hàn lặng im một lát, gật đầu: "Đắng."

Nam Tầm vui vẻ: "Không có mứt hoa quả, chỉ có môi thơm thôi, muốn không?"

Ánh Hàn tà tà liếc nàng, chỉ thẳng miệng mình: Nói nhảm làm gì, nhanh lên.

Nam Tầm ôm hắn, mút đôi môi mỏng hồi lâu, sau dần biến thành hôn sâu triền miên.

Ánh Hàn không bảo ngừng, Nam Tầm cũng không ngừng.

Đến khi rời môi, Ánh Hàn thấy nàng đã thở hồng hộc, trong mắt hắn sáng lên lộ vẻ giảo hoạt.

Lòng Nam Tầm mừng rỡ không thôi, nàng thích dáng vẻ hiện tại của Ánh Hàn.

Rốt cuộc Hàn Hàn cũng vượt qua chướng ngại trong lòng, bây giờ hắn thực vui vẻ, mà niềm vui còn liên quan tới mình. Thật tốt.

Không biết nghĩ đến chuyện gì, Ánh Hàn đột nhiên nói: "Dao Dao, nghe nói phế Hoàng Hậu tự sát ở lãnh cung. Có phải nàng biết ta muốn đi kết liễu lão ta, nên đã nhanh hơn một bước giết lão không?"

Hắn vốn định lẻn vào cung cho phế Hoàng Hậu một đao. Kết quả đang muốn hành động, bất ngờ đã nghe tin phế hậu thắt cổ tự vẫn.

Lúc hỏi câu này, đôi mắt Ánh Hàn sáng hơn ban nãy nhiều, hệt như hai viên Hắc Diệu Thạch.

Nam Tầm nắm tay hắn đưa tới bên môi khẽ chạm, nói: "Hàn Hàn, ta nói không cần chàng động thủ mà. Một đao kết liễu lão ta chẳng phải quá nhẹ nhàng? Mỗi ngày bị ác mộng quấn thân, mỗi ngày đều sống trong thấp thỏm lo âu, sống không bằng chết, mãi đến cuối cùng thật sự không chịu nổi tự sát chầu trời. Kết quả này tốt hơn chứ hả?"

Ánh Hàn chợt ôm nàng vào ngực, ôm chặt cứng: "Dao Dao, ta rất thích nàng như vậy."

Rất thích, rất rất thích. Thích đến nỗi nếu có ngày Tiếu Dao phản bội hắn, hắn nhất định sẽ cùng nàng đồng quy vu tận.

Tiểu Bát khóc thành tiếng: "Hu hu hu, trong thoáng chốc gia đã được chiêm ngưỡng hai kẻ biến thái. Ngươi càng biến thái đại Boss càng thích. Ngươi nhìn xem, giá trị ác niệm của đại Boss lại giảm 5 điểm, chỉ còn 15 điểm. Gia thật sự vừa mừng vừa sợ đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status