Mẹ kế nằm vùng, con phúc hắc

Chương 53: Cô cút ngay!


“Tôi muốn làm gì sao?” Tô Tiểu Mạt chậm rãi tiến lại gần hắn, nhìn vẻ mặt có chút kích động của Trữ Tích, hơi thở nhẹ nhàng của cô phả lên mắt kính của hắn tạo ra một tầng sương mờ,, thấp giọng hỏi, “Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Trữ Tích bị hành động mờ ám như thế của Tô Tiểu Mạt làm cho lạnh cả người, hắn cảm thấy bản thân giống như một món ăn đang bày trên bàn chờ cô ta thưởng thức ấy, co ta muốn làm gì thì làm, trong lòng nhịn không được mà đau đớn, thân thể run rẩy giống như nhớ lại cái gì đó trong quá khứ.

“Cô… cút ngay!” Trữ Tích lạnh lùng, dùng toàn bộ sức lực quát lên một câu.

Tô Tiểu Mạt thấy vẻ mặt quật cường của Trữ Tích thì trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó càng áp sát vào hắn, “Sao tôi phải nghe lời anh chứ?”

“Cô cút!” Trữ Tích giống như chịu một đả kích rất lớn, không nhịn được mà run rẩy kịch liệt, hắn lớn tiếng rống giống như muốn hét hư cả cuống họng.

Tô Tiểu Mạt hiển nhiên bị tiếng thét của Trữ Tích dọa cho ngây người, cô chỉ đùa một chút mà thôi, sao hắn lại kích động như thế, nghĩ tới đây cái tay nắm chặt cổ tay hắn cũng buông lỏng ra đôi chút.

Trữ Tích giãy thật mạnh, dùng sức đẩy Tô Tiểu Mạt ra, ngồi thẳng dậy nhưng vẫn tựa người lên bàn cơm, bên dưới cặp mắt kính là một đôi mắt tràn đầy lửa giận cùng sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Mạt.

Tô Tiểu Mạt có chút kinh ngạc nhìn Trữ Tích, sao hắn mạnh thế chứ, cô bị hắn đẩy về phía sau xém chút nữa là ngã sấp xuống luôn rồi, nhưng thân thể cô lại rơi vào một lồng ngực rộng lớn.

Tô Tiểu Mạt quay đầu thì bắt gặp hai tròng mắt tràn đầy lo lắng của Trữ Huyễn, cô đang tính thoát khỏi lòng ngực của hắn thì lại bị Trữ Huyễn ôm chặt trong lòng, “Em có bị thương không?”

“Không có” Tô Tiểu Mạt lắc đầu trả lời, sau đó lại đưa mắt nhìn Trữ Tích, hắn lúc này giống như một con chim sợ cành cong, ánh mắt mang theo phẫn nộ và tức giận trừng Tô Tiểu Mạt.

Trữ Hằng, Trữ Hạo và Trữ Dã vừa rồi còn đứng một bên xem kịch vui cũng nhận thấy hành động của Trữ Tích đúng là có chút quá đáng, có lẽ Tô Tiểu Mạt trùng hợp nhắc tới chuyện gì kích thích Trữ Tích hoặc đụng chạm gì tới nó, nhưng thật không ngờ Trữ Tích lại có phản ứng lớn như thế.

Bọn họ vội vàng chạy tới, Trữ Hằng là người chạy tới đầu tiên, nhìn Trữ Tích, “Tích, cậu bì làm sao vậy?”

“Cút ngay! Cút hết cho tôi!” Trữ Tích lớn tiếng rống lên, tay vô thức nâng lên đánh về phía Trữ Hằng.

“Không được rồi, nó phát bệnh” Trữ Hằng rên một tiếng, hắn vội vàng bắt lấy tay của Trữ Tích, sau đó quay đâu nhìn Trữ Hằng và Trữ Dã, “Anh cả, anh hai, lại đây giúp tôi”.

Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích như thế thì cả người lạnh ngắt, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Huyễn, “Anh ấy bị sao vậy?”

“Nó bị tâm ma cuốn lấy, không thể thoát ra” Trữ Huyễn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hành động điên cuồng của Trữ Tích, thản nhiên nói.

“Tâm ma?” Tô Tiểu Mạt không hiểu hỏi.

“Ừ, tâm ma, cái đó đã ám ảnh nó suốt hai mươi năm nay rồi” Trữ Huyễn nghĩ tới quá khứ, nhìn Trữ Tích như thế, giọng nói của hắn lại không tự giác mà mang theo chút ưu thương.

Tô Tiểu Mạt chưa bao giờ thấy một Trữ Huyễn như thế, dung nhan tà mị trước kia giờ đây chỉ còn lại thương cảm, trong lòng cô cũng bắt đầu lên men.

“Các người buông ra! Buông ra!” Trữ Tích liều mạng giãy dụa, nưng hai mắt từ đầu tới cuối đều chưa từng rời khỏi Tô Tiểu Mạt, vừa nhìn cô vừa ngoan lệ quát.

“Anh cả, tôi không giữ được” Bọn họ đều biết nhiều năm qua Trữ Tích chưa từng rơi vào tình trạng này, nhưng một khi hắn đã mất đi lí trí thì sức lực đúng là mạnh vô cùng, ba người bọn họ tuyệt đối không ngăn được hắn.

Ngay lúc này Trữ Tích đột nhiên ngừng giãy dụa, hắn chậm rãi ngồi xuống, một tay chống xuống đất, một tay ôm ngực, hai mắt rưng rưng, thống khổ nói, “Đau quá!”

“Anh cả, bệnh tim của Tích lại tái phát rồi!” Trữ Hằng nhìn bộ dạng nhu nhược không chịu nổi như thế của Trữ Tích thì đau lòng, vội vàng buông tay hắn mà đi tìm thuốc.

Đột nhiên Trữ Hằng đứng dậy trừng mắt nhìn về phía Tô Tiểu Mạt đang được Trữ Huyễn bảo vệ sau lưng, hắn nhất thời nổi giận đùng đùng bước qua, “Này Tô Tiểu Mạt, khi nãy cô đã làm gì Tích? Sao nó lại đau khổ như thế chứ?”

“Tôi không có làm gì anh ấy hết, tôi chỉ muốn dạy dỗ anh ta một chút mà thôi, tôi không cố ý!” Tô Tiểu Mạt hoàn toàn không ngờ hành động khi nãy của mình lại làm cho Trữ Tích phản ứng mạnh như thế.

“Đúng rồi, tối qua cô làm gì để trị đau tim cho nó? bây giờ cô tiếp tục đi” Trữ Hằng đột nhiên nhớ lại hôm qua Tô Tiểu Mạt có trị bệnh cho Trữ Tích thì vội vàng hỏi.

“Không được” Tô Tiểu Mạt còn chưa mở miệng thì Trữ Huyễn đã vội vàng ngăn cản.

“Vì sao không được?” Trữ Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Huyễn, cực kì không hiểu hỏi.

“Anh nói không được là không được” Trữ Huyễn lạnh lùng nhìn về phía Trữ Hằng.

“Trữ Huyễn, anh đừng quên Trữ Tích là anh em của anh” Trữ Hằng nghe Trữ Huyễn nói vậy thì tức giận không thôi, nhịn không được mà rống lớn.

“Được, tôi cứu anh ấy” Tô Tiểu Mạt thấy Trữ Hằng và Trữ Huyễn đấu khẩu với nhau thì có chút đau đầu, tên Trữ Huyễn này, bây giờ đã là lúc nào rồi mà hắn còn muốn ngăn cô?

“Ừ” Trữ Hằng dù biết Tô Tiểu Mạt có cứu Trữ Tích nhưng hắn hoàn toàn không biết cô đã dùng cách nào, một giây trước hắn yên tâm giao Trữ Tích cho cô, nhìn thấy Tô Tiểu Mạt rời khỏi ôm ấp của Trữ Huyễn, chậm rãi đi về phía trước, Trữ Huyễn muốn ngăn cản nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Trữ Tích đang không ngừng run rẩy, tâm tình của hắn cực kì phức tạp, nâng tay muốn giữ Tô Tiểu Mạt lại nhưng nhìn cô kiên quyết như thế hắn cũng yên lặng mà thu tay lại.

Tô Tiểu Mạt ngồi bên cạnh của Trữ Tích, nhìn chằm chằm vào cặp mắt ngập nước của hắn, một tay cô xoa ngực của Trữ Tích, tay kia đỡ ót của Trữ Tích, cúi đầu hôn lên cánh môi mà hắn cắn chặt.

Trữ Hằng thấy một màn trước mắt thì trong lòng căn thẳng, lập tức bước lên phía trước mà quát, “Này Tô Tiểu Mạt, tôi bảo cô cứu người mà cô làm gì vậy hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status