Mở mắt thấy thần tài

Chương 239



Chương 239: Ôm thật chặt Nói tới, Khải Minh đã lâu không gặp Linh Nhi.

 

Không ngờ sau một khoảng thời gian, gặp lại Linh Nhi thì cô ấy này lại xinh đẹp như thế.

“Cô Linh Nhi thật là xinh đẹp.” Đứng bên dưới sân khấu, Đinh Hạo Nguyên đứng một bên không khỏi ngây người.

Trực tiếp thốt lên một câu khen ngợi.

Thế mà Lý Thư Hàm không có một chút tức giận nào.

Tại sao lại thế chứ? Bởi vì dung mạo của Linh Nhi thật sự xinh đẹp tới mức Lý Thư Hàm cũng phải ghen ty.

Cô ta cũng thừa nhận, con gái lớn nhà họ Linh đúng là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.

“Đó là điều đương nhiên, Linh Nhi là em gái kết nghĩa của cậu Khải ở Hoàn Kim thì sao có thể là một người tầm thường được chứ?” Trương Mạnh Cường nhẹ nhàng cười khổ nói.

“À anh Trương, hôm nay là sinh nhật của cô Linh Nhi, cậu Khải không tới sao?” Huỳnh An Nhiên hỏi.

Điều cô ta muốn chính là nếu hôm nay có cơ hội làm quen với cậu Khải thì tốt biết bao.

“À, hôm nay cậu Khải sẽ không tới đây, tôi nói cho các người biết, ba tôi đã nói cho tôi biết, cậu Khải ở Kim Lăng rất khiêm tốn, là một người vô cùng hiền hòa, những buổi tiệc như thế, từ trước tới nay cậu Khải chưa từng tham gia.” Trương Mạnh Cường ra vẻ như vô cùng hiểu Khải Minh, đắc ý lên tiếng.

“Ôi, ôi.” Huỳnh An Nhiên không kiểm được để lộ vẻ tiếc nuối.

“An Nhiên, em có muốn uống nước trái cây không? Đây là nước trái cây được nhập khẩu từ nước ngoài, mùi vị rất ngon, anh rót cho em một ly nhé.” Lâm Hùng đứng bên cạnh nhìn Huỳnh An Nhiên vẫn luôn nói chuyện cùng Trương Mạnh Cường thì trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhanh chóng lên tiếng lấy lòng.

“Anh muốn uống gì thì uống đi, tôi không uống.

Anh đừng quan tâm tôi làm gì.” Không ngờ Huỳnh An Nhiên lại chán ghét liếc Lâm Hùng một cái, sau đó lại nhìn về phía Trương Mạnh Cường “Tôi mang nước trái cây đến.” Lúc này, nhân viên phục vụ bưng lấy một cái khay đi ngang qua chỗ của Khải Minh và Trần Ngọc Linh đang đứng.

Trần Ngọc Linh cầm lấy uống một hơi, cô thật sự rất khát nước, đặc biệt là bởi vì sự cố thuê xe vừa rồi, bây giờ lại đứng trong bữa tiệc của giới thượng lưu làm cho cô có chút căng thẳng.

Cô cảm thấy mùi vị của loại nước trái cây này rất ngon vì thế muốn uống thêm một ly nữa.

Giờ phút này, ánh mắt của Linh Nhi vẫn không ngừng tìm kiếm khắp nơi, trong khi vẫn đang đứng nói lời cảm ơn những người đã đến tham gia buổi tiệc sinh nhật hôm nay.

Bỗng nhiên một tiếng động vang lên.

MAI” Sau đó lại vang lên tiếng thét chói tai của một người sinh viên nữ.

Khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh hẳn.

Đây là tiếng của Trần Ngọc Linh, vừa rồi khi cô uống nước ép trái cây thì phát hiện mùi vị rất ngon thì nhanh chóng lấy cho Khải Minh một ly.

Đúng lúc này, tay của Trần Ngọc Linh đột nhiên run lên, cầm ly không chắc vì thế chiếc ly rơi thẳng xuống đất, vỡ tung tóe.

Nước trái cây bắn hết lên người Khải Minh.

Nên mới hô lên một câu.

“Ôi, sao lại vô ý như thế? Để tôi lau cho cậu.” Khải Minh lên tiếng.

Sau đó nhanh chóng rút một tờ giấy ăn, lau sơ qua váy của Trần Ngọc Linh, rồi cúi xuống lau ống quần mình.

“Chết tiệt, thật đúng là mất mặt. Đây là dân thường được vào chỗ quan viên đấy à? Có một chiếc ly chân dài cũng không cầm được nữa?” “Ôi, đúng rồi, những trường hợp thế này, không thấy nữ thần Linh Nhi đang phát biểu sao? Chỉ biết lo ăn uống, không biết thường thức gì cả.” Vài thanh niên trẻ tuổi, giàu có ngồi cùng bàn lên tiếng châm chọc cô.

Dường như nếu lời châm chọc càng lớn thì sẽ càng lấy được lòng của Linh Nhi.

“Ôi, thấy được không? Đây chính là điểm khác biệt giữa bạn trai giàu có thật và bạn trai giàu có giả.

Một chút đẳng cấp cũng không có, thật đáng xấu hổ.” Lý Thư Hàm nhìn Trần Ngọc Linh trở thành trò đùa thiên hạ thì cười mỉa mai, lên tiếng.

“Ôi, thật sự là thế. May là tôi không thân với người này.” Đinh Hạo Nguyên cũng lên tiếng.

Còn về Huỳnh An Nhiên giờ phút này cũng nhìn về phía Khải Minh lắc đầu một cái.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.” Trần Ngọc Linh cũng tỏ ra sợ hãi, vội vàng quay sang xin lỗi mọi người.

Sau đó mặt cô đỏ rực lên, kéo tay áo Khải Minh.

“Khải Minh, hay là chúng ta đi thôi, đừng có đứng ngây ra nữa.” Đúng thế, lúc Trần Ngọc Linh tiến vào đây thì cũng biết được Khải Minh sẽ không đóng nổi vai diễn này, nhưng trong tình cảnh lúc đó, cô cũng chỉ còn cách bước vào cùng Khải Minh.

Nhưng cô không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như thế, nếu cứ tiếp tục thì chắc chắn sẽ rất mất mặt.

“Đi cái gì mà đi? Đợi một chút nào, không phải chỉ làm vỡ một cái ly thôi sao? Có gì mà to tát chứ?” Khải Minh lần đầu tiên nhận ra cô gái có dáng người xinh đẹp như thế lại cũng có lúc tự ti như vậy.

Cậu không nhịn được cười một cái.

Cậu và cô cũng không khác nhau là bao, đây cũng là lần đầu tiên tham gia những buổi tiệc như thế này.





Nhanh chóng khuyên nhủ Trần Lâm.

“Hai người này là ai thế? Vào đây bằng cách nào thế? Không hiểu quy tắc gì hết à? Buổi tiệc này mà ai muốn vào thì vào sao?” Một người đàn ông trung niên giàu có ngồi bàn bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.

Mọi người cũng bắt đầu xôn xao.

Dù sao thì gây ồn ào trong lúc cô Linh đang nói chuyện thì đúng là không lễ phép.

Và lúc này nếu ai đứng ra nói chuyện thì chắc chắn sẽ tạo ấn tượng tốt với nhà họ Linh.

Sau này sẽ không thiếu những lợi ích.

Vì thế tất cả mọi người bắt đầu lên tiếng châm chọc.

Đồng thời cũng đưa mắt về phía Linh Nhi trên sân khấu, muốn xem cô Linh Nhi có phản ứng gì.

Kết quả là Linh Nhi ở trên sân khấu lúc này vành mắt đang đỏ hoe, hơn nữa micro trong tay không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào.

“Cậu tới thật sao?” Linh Nhi lên tiếng nức nở.

Khải Minh đang cúi xuống lau ống quần, lúc này nghe thấy tiếng của Linh Nhi thì nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện ra Linh Nhi đã phát hiện ra mình.

“Ừ, sinh nhật vui vẻ.” Khải Minh lúng túng nói.

Sau đó cậu bắt đầu tìm kiếm toàn thân mình thì ngoại trừ chìa khóa xe ra cũng không có món quà nào.

Cậu khó chịu lên tiếng: “Xin lỗi, sinh nhật của cậu quá bất ngờ. Tôi cũng không chuẩn bị bất cứ lễ vật nào, chỉ có thể nói một câu sinh nhật vui vẻ.” “Tôi còn tưởng cậu đã quên mất tôi rồi chứ?” Cô đưa tay lau khóe mắt.

Hai tay Linh Nhi cầm vạt váy, nhanh chóng chạy về phía Khải Minh.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nhanh chóng ôm Khải Minh thật chặt.

“Đã lâu như thế rồi mà cậu cũng không hề liên lạc với tôi, cậu có người khác nên quên mất tôi rồi sao?” Linh Nhi ôm Khải Minh khóc lóc.

Dáng vẻ như đang chịu oan ức.

“Được rồi, được rồi. Ngoan nào, đừng khóc nữa được không?” Khải Minh vỗ vai Linh Nhi.

“Cái gì?” “Chết tiệt.” Giờ phút này, những người bên dưới đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Linh Nhi là ai chứ? Là người phụ nữ trong mộng của biết bao cậu trai nhà giàu.

Hơn nữa cũng chỉ có thể ngắm mà không thể chạm vào.

Và cũng chỉ có những cậu thanh niên thật sự giàu có mới có thể kết bạn với cô.

Nhưng bây giờ thì sao? Cái người trông không có gì đặc biệt, lại được Linh Nhi chủ động tới ôm.

Hơn nữa, những lời này thật sự quá mập mờ.

Người này rốt cuộc là ai? Tất cả những cậu trai con nhà giàu đều ghen tị nói.

Còn Định Hạo Nguyên và Lý Thư Hàm giờ phút này cũng ngây ngẩn.

Cùng lắm thì Khải Minh cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, sao có thể được nữ thần của họ xem trọng chứ? Chỉ trong chốc lát, tất cả hào quang đều bao trùm Khải Minh.

Khiến Đinh Hạo Nguyên vô cùng ghen tị.

Đừng nhắc tới đám người Trương Mạnh Cường, Huỳnh An Nhiên và Lâm Hùng.

“Chờ tới tối đi, buổi tối tôi sẽ cho cậu thêm một bữa tiệc sinh nhật.” Khải Minh cười khổ lên tiếng.

Thật lòng mà nói thì Khải Minh tới đây là muốn vả vô mặt Đinh Hạo Nguyên.

Nhưng cậu muốn dùng đám người Vương Lợi đánh tới.

Kết quả lại rơi vào tình cảnh như thế này.

“Được, đây là do cậu nói, xem như là cậu bồi thường cho tôi.” Lúc này, Linh Nhi mới ngừng khóc.

Cô đưa tay lau sạch nước mắt, Khải Minh khuyên Linh Nhi hoàn thành xong buổi tiệc hôm nay, sau đó đưa Từ Hà rời khỏi đây.

Ra khỏi quán bar, Khải Minh và Trần Ngọc Linh đi phía trước, còn Định Hạo Nguyên, Lý Thư Hàm và Huỳnh An Nhiên thì không gần không xa đi theo bọn họ.

Chuyện vừa rồi thật sự khiến bọn họ cảm thấy lúng túng.

Giờ phút này, trong lòng họ cũng rất khó chịu, rốt cuộc Khải Minh có thân phận thế nào chứ? Sao có thể khiến cô Linh tỏ thái độ như thế? Mà đi mãi thì cũng tới trước xe.

“Cô Từ Hà, chúng tôi đợi cô đã lâu rồi! Điện thoại của cô cũng không gọi được.” Giờ phút này, Vương Hùng

Chương cầm hợp đồng đứng ở cạnh xe, hiển nhiên đã đợi ở đây khá lâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 109 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status