Mở mắt thấy thần tài

Chương 345



Chương 345: Khung cảnh ð khu vực của khách VỊP

“Ừ, tôi chính là Khải Lam, nó có từng nhắc đến tôi

với cô không?” Khải Lam mỉm cười. Còn Tô Bích Diệp đã thực sự bị sốc.

Cô thực sự đã từng nghe Khải Minh nhắc đến, chị gái của anh ấy Khải Lam đối xử với anh ấy rất tốt, hơn nữa tập đoàn thương mại Hoàn Kim trước đây, chính là

một tay chị ấy lập ra.

Cô đương nhiên biết rằng chị Khải Lam rất giàu có.

Nhưng cô không ngờ rằng lại giàu có và quyền lực đến vậy.

Hơn nữa còn có thể một tay che trời.

Cho nên bây giờ Tô Bích Diệp có chút lo lắng.

Lúc ở bên Khải Minh, cũng không cảm thấy gì, dù

sao Tô Bích Diệp từ đầu đến cuối cũng không nhìn đến

tiền của Khải Minh.

Sau đó, quay lại, đập vào đầu Hoàng Vĩnh Hào một cái.

“Chị dâu, em sai rồi, em sai rồi!”

Hoàng Vĩnh Hào đã tái mặt vì sợ hãi.

Còn Khải Lam lại nhìn vết hằn trên má Tô Bích Diệp.

Lạnh lùng nói: “Đúng rồi, ai đã đánh cô một bạt

tai? Cô đã là bạn gái của em trai tôi, ở trước mặt tôi, tôi

tất nhiên sẽ không để cô phải chịu thiệt!” “A? Tôi… tôi sai rồi!” Dương Hoa Lệ cũng rất sợ hãi.

Ban đầu nghĩ rằng xuất thân của Tô Bích Diệp chỉ

là một gia đình làm kinh doanh gì đó ð Hoàn Kim.

Vì vậy, Dương Hoa Lệ mới dám bắt nạt cô một

cách không kiêng nể gì như vậy.

Khải Minh có tiền hay không, cũng không liên

quan gì đến mình cả? Cộng thêm mối quan hệ trước đây giữa hai người.

Vì vậy, ngay cả khi Tô Bích Diệp biết Khải Minh là

cậu Khải, cô cũng không có cảm giác xa cách.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy chị Khải Lam, Tô Bích

Diệp cảm nhận được áp lực của khoảng cách đó. “Từng nhắc đến, anh ấy nói chị đi rồi!” “Hừ, tôi mới trở về mấy ngày trước!” Khải Lam cưỡi nhạt.

Nhưng không ngờ rằng cô ấy thực sự là em dâu của đại tiểu thư Khải Lam, còn có cậu Khải đó của

Hoàn Kim, thực sự là bạn trai của Tô Bích Diệp. Nếu nói là không sợ hãi, chắc chắn là giả. “S211

Khải Lam vẻ mặt lạnh lùng, “Bích Diệp, cô ta đánh

cô như thế nào, đánh lại như vậy cho tôi!”

Tô Bích Diệp cắn môi, dù sao cô cũng không phải

loại người hay gay hấn như vậy.

Nhưng nói trắng ra, Dương Hoa Lệ đã ba lần bảy

lượt nhắm vào mình, lần sau còn tàn độc hơn lần trước.

Cô ta đối với mình không nhân từ, mình càng

không nhất thiết phải lương thiện với cô ta làm gì. Bụp!

Tô Bích Diệp giơ tay tát vào mặt Dương Hoa Lệ,

Dương Hoa Lệ che mặt, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Về phần Khải Lam, không khỏi nhìn Tô Bích Diệp

với cặp mắt khác.

Sau đó mới lưỡm Dương Hoa Lệ nói: “Cô không có mắt chọn vào bạn gái của em trai tôi, không dạy cho cô một bài học là không được, như vậy đi, cô phải

uống rượu xin lỗi!” “A? Cảm ơn cô!” Dương Hoa Lệ vội vàng gật đầu.

“Đừng cám ơn tôi, nghe tôi nói hết đã, đây là mười chai rượu whisky, tôi muốn cô một hơi uống hết chỗ

này!” Cười lạnh.

Tự nhiên, có một số người kéo Dương Hoa Lệ xuống.

Tô Bích Diệp mí mắt khẽ giật. Nếu xử lý không tốt, sẽ xảy ra án mạng mất.

Dù muốn dạy dỗ Dương Hoa Lệ nhưng Tô Bích

Diệp cũng không tàn nhẫn như vậy.

Nhưng Khải Lam lại cho người khác cảm giác, điều này là đương nhiên không có gì phải đắn đo.

Tô Bích Diệp cũng phát hiện ra, chị gái Khải Lam

và Khải Minh, có tính cánh hoàn toàn khác nhau.

Chị Khải Lam kiêu ngạo và độc đoán, trong khi

Khải Minh dịu dàng, lịch sự, khiêm tốn.

Còn nói về Khải Minh

Sáng sớm hôm nay, Khải Minh, cùng với Chu Minh, đến tìm kiếm sư phụ mà ông ấy nhắc tới. Sống ở một

khu trên núi.



Muốn chờ đợi kết quả cuối cùng còn phải chờ một lúc nữa. Vì vậy, Chu Minh và Tường Vĩ đã đợi trên núi. Và Khải Minh bước ra và gọi điện thoại cho chỉ.

Khải Minh chỉ mới biết tin chị gái về nước vào đêm qua.

Vẫn luôn muốn đợi đến lần trở về này của chị gái,

có thể gặp mặt nhau.

Dù gì thì cũng đã lâu không gặp, Khải Minh cũng thực sự rất nhớ cô.

Chị gái nói rằng cô ấy có một sự kiện lớn, ban đầu

muốn gặp Khải Minh tại sự kiện này.

Nhưng tiếc rằng Khải Minh còn đang làm chuyện mà ba giao cho.

Vì vậy Khải Lam cũng không nói gì nhiều.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Khải Minh cũng đang chuẩn bị quay lại. Vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. “Khải Minh?” Đột nhiên, ai đó gọi tên Khải Minh. Nhìn lại, Khải Minh không khỏi sửng sốt.

Liền nhìn thấy một vài đôi nam nữ ở khu thắng cảnh gần đó, đang cười nói, rõ ràng là họ đến đây chơi. Và những người này không phải là ai khác.

Đó không chỉ là Hồ Tuệ Mẫn và Thẩm Quân Văn, bạn của Thẩm Quân Văn là Vương Tuấn Kiệt còn có người bạn học trong nhóm thi đấu ở trường trung học: Vương Văn, Lương Mạnh, 5 người bọn họ.

“Haha, thật sự là cậu ta, sao lại trùng hợp như vậy,

đi đâu cũng đều nhìn thấy cậu ta!” Hồ Tuệ Mẫn không khỏi cười khổ nói.

Dường như chỉnh đốn người khác như vậy, giống như một đều bình thường phải làm.

“Bích Diệp, sau khi đại hội kết thúc, quay về với tôi một chuyến, tôi có chuyện muốn nói với cô, hơn nữa

đừng để cho Khải Minh biết, chúng ta từng gặp nhau!” Khải Lam lại nhai kẹo cao su, nhẹ nhàng nói. “Em biết rồi, chị!”

Tô Bích Diệp nói, cũng không biết phải làm thế

nào, đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng …

Bởi theo Vương Tuấn Kiệt nói danh lam thắng

cảnh này rất nổi tiếng, chỉ phí giá cả cũng thực sự rất đắt đỏ.

Hơn nữa trên núi phía trước, có một khu vực gọi là villa nghỉ dưỡng.

Khu đó có đầy đủ các khu vui chơi giải trí cao cấp.

Nói theo cách này, ở Thục Đô những người chưa đạt được đến một trình độ nhất định, căn bản không thể đến chơi được.

Thành thật mà nói, so với khung cảnh bên dưới

ngọn núi, thì còn kém hơn nhiều ở đó.

Bởi vì Vương Tuấn Kiệt nghe nói như vậy cho nên mới đưa mọi người đến đây chơi một chuyến, cũng là muốn chứng minh thực lực của mình một chút, không dễ gì mới xin được ba của anh ta, đưa bốn người này đi chơi.

Mấy người cũng đang đi lên núi, chỉ thấy Khải

Minh vừa đi vừa nhìn xung quanh.

“Hì hì, Khải Minh, vốn dĩ muốn rủ cậu cùng ra ngoài chơi, nhưng cũng không biết cậu đến Thục Đô

có chuyện gì không!”

Quan hệ của Vương Văn và Khải Minh chắc chắn

cũng không tệ, ít nhất còn có tình bạn thân thiết lúc đầu, đối xử với Khải Minh cũng rất tốt.

“Cám ơn cậu, Vương Văn, tớ cũng không có

chuyện gì cả, đi dạo một vòng xem xét thôi!”

Khải Minh đối xử với Vương Văn, tất nhiên cũng rất lịch sự.

“Hì hì, vậy thì cậu cũng rất lợi hại đấy, biết danh lam thắng cảnh này là nổi tiếng nhất, nhưng cậu cũng

chỉ có thể ngắm cảnh dưới núi một chút!” Hồ Tuệ Mẫn cười nói. Cô ta vẫn luôn nói chuyện như vậy, rất thẳng thắn.

Bởi theo ước tính của cô ta về mức kinh tế của Khải Minh, anh ta nếu mà đi du lịch thì chỉ có thể đến

một số nơi miễn phí.

Nếu đến một số nơi cao cấp, cũng phải là không mất phí gì, hay là có thể nói đây chính là đặc trưng loại

người như anh ta không sao? Khải Minh chỉ lắc đầu và cười khổ.

Bây gið có chỗ nào mà anh không đi được?

Mặc dù bị Hồ Tuệ Mẫn khinh thường, nhưng Khải

Minh không muốn nói gì.

Ngoại trừ Vương Văn thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện với Khải Minh, rất ít người nói chuyện với Khải Minh.

Cuối cùng, Lương Mạnh cũng kéo Vương Văn lại để ngăn cô nói chuyện với Khải Minh.Không lâu sau,

tất cả mọi người đều đến cái gọi là khu vui chơi giải trí. “Xin chào các vị, xin hãy xuất trình vẻ VIP!

Ngay lối vào khu vui chơi giải trí, hiển nhiên sẽ có

nhân viên phục vụ đứng đợi. “Đây! Đây là, mấy người chúng tôi đi cùng nhau!” Vương Tuấn Kiệt cầm ra đưa cho người đó xem “Vâng ạ, mời các vị vào!” Người phục vụ kính cần nói.

Khu vui chơi giải trí này chủ yếu được thiết kế cho một số doanh nhân giàu có và người nổi tiếng, cũng như mời gọi khách hàng đi du lịch và tham quan, đương nhiên cũng không bắt buộc người người đều

phải sử dụng thẻ VỊP.

Sau khi Hồ Tuệ Mẫn bước vào, cô ta cũng bị thu hút bởi khung cảnh như cách xa trước đây một thế giới.

“Oa, đẹp quát”

Hồ Tuệ Mẫn không thể không thốt lên, nhưng ngay sau đó mặt cô ta trở nên cứng đờ: “Trời đất, anh

ta lại còn thực sự đi vào với chúng tai”

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 109 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status