Mở mắt thấy thần tài

Chương 497



Chương 497: Người nhà

“Ừ, tôi muốn nhờ anh giúp tôi chuyển lời với tập đoàn Thiên Long một chút, không biết gia tộc Takena có cơ hội cùng nhau ăn cơm với anh Khải của tập đoàn Thiên Long hay không, cùng, đây là danh thiếp của Miko, hi vọng anh chuyển lời thay tôi!”

Takena Miko lại hơi cúi đầu. Khải Minh nhận lấy danh thiếp nhìn một chút.

Anh thầm nghĩ mặc dù nhìn qua Takena Miko này có vẻ điềm đạm nhã nhặn, giống như là một cô gái lễ

phép có hiểu biết.

Nhưng mà đây là văn hóa nước Nhật, anh nghĩ

chắc hẳn Takena Miko này cũng không đơn giản.

Quan trọng là Khải Minh cũng không hiểu rõ gia

tộc Takena rốt cuộc là một gia tộc như thế nào. Càng nghĩ về sau, Khải Minh gật đầu:

“Được, tôi sẽ chuyển lời thay cho cô Miko, tạm biệt!” Khải Minh cười gật đầu, sau đó đi ra ngoài.

Mà đợi đến khi Khải Minh đi ra, phát hiện bà già Tô Hồng vẫn còn đứng chờ ở trước núi.

Bây giờ đại diện cho mười tám thế lực đều đã tới,

cũng đều được sắp xếp tốt rồi, bà ta còn chờ ai đây!

“Mẹ, mọi người đều đã tới đông đủ, chúng ta

cũng đi thôi?” Lúc này, Úc Kim Hương nói.

“Cái gì mà tới đông đủ, không vội, còn có một vị khách thần bí nhất chưa tới, vị khách này, mẹ sẽ tự

mình tiếp đãi!”

Tô Hồng cười nói, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua phía dưới núi.

“Hả? Hóa ra còn có nữa sao, con đã bảo mà, còn tưởng chúng ta sẽ ở biệt thự xa hoa nhất trong chứ? Không phải là cho vị khách quý thần bí này chứ?”

Úc Kim Hương lại nói.

“Đương nhiên, coi như con thông minhl”

Tô Hồng cười đắc ý.

“Mẹ, hôm nay người tới đây không phú thì quý, đều là người có quyền thế nổi tiếng khắp nơi, còn có

người lợi hại hơn họ sao?” Lúc này Úc Kim Phi hỏi.

“Đương nhiên, bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, thực lực gia tộc của vị quý khách kia, cũng không phải là thứ mà những người tới

hôm nay có khả năng so bì được!”

Bà ta nói tiếp: “Đây là mẹ vô tình quen được ở nước Mỹ, cô ấy rất dịu dàng nhã nhặn, là một cô gái phương Đông tiêu chuẩn, mặc dù trẻ hơn mẹ mấy chục tuổi, không chênh lệch nhiều với Kim Phi con, nhưng nếu nói đến, so sánh khí chất của con với cô ấy, đơn giản là cách biệt một trời một vực, nếu không phải thân phận không đúng, mẹ còn muốn đi theo cô ấy

làm chị em đấy chứ!” “Thật sao!” Úc Kim Phi có chút ê ẩm nói. “Con đừng có mà không phục, một lần vô tình, mẹ

nói với cô ấy về chuyện sâm vương, lúc này cô ấy liền

tỏ vẻ có hứng thú, muốn tới mua được! Cũng không

còn nhiều thời gian đâu, có thể cô ấy đã đến rồi!” Tô Hồng nói.

Đồng thời bà ta còn nói một vài chuyện về vị

khách quý thần bí này với hai đứa con gái.

Nói xong lời cuối cùng, vị quý khách thần bí này đến từ chỗ nào, bà ta cũng không rõ ràng, nhưng bà ta

chỉ biết người đó cực kì giàu có..

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để Tô Hồng có

sức mạnh tổ chức ra hoạt động lớn này.

Ba mẹ con trao đổi, mà Khải Minh đứng ð bên cạnh nghe.

Càng nghe càng cảm thấy mụ Tô Hồng này rất

biết nịnh hót.

Mà đúng lúc này, phía dưới núi, một chiếc xe sang

trọng mà người ta chưa từng thấy bao giờ đỗ ở đó.

Một đội vệ sĩ trang nghiêm mở đường, mà từ trên

xe, hai cô gái đi xuống.

Cô gái dẫn đầu khoảng chừng hai mươi lăm tuổi,

đúng là rất có khí thế. Mà người ít tuổi hơn kia thì tầm hai mốt hai hai.

Cô gái nhỏ tuổi nắm tay cô gái dẫn đầu, hai người

đi lên trên núi. “Cô ấy đến rồi!”

Mà Tô Hồng thì kích động nhún nhảy một cái, cười nói.

Về phần chị em Úc Kim Hương, cũng thi nhau nhìn về phía người đến.

Khải Minh đứng lên, cũng nhìn qua đó. Tô Hồng lộ rõ vẻ kích động trên mặt.

Mà chị em Úc Kim Phi chỉ nhìn từ xa thôi, nhưng cũng bị khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dẫn đầu thu hút.

Bởi vì cô ấy có một khuôn mặt mà tất cả phụ nữ

đều phải ghen tị.

Khải Minh thì sao, anh nhìn người tới, mí mắt thì

nhảy mạnh một cái.

“Chị Lam? Tiểu Bối?”

Khải Minh suýt nữa kêu lên thành tiếng.



Không sai, người tới chính là vị hôn thê Tần Lam

của mình, cùng với em họ Tiểu Bối.

Mà những người kia, cũng chính là người nhà họ Khải.

Hơn nửa năm, đảo mắt đã qua hơn nửa năm.

Từ khi mình rời khỏi nhà họ Trần, không lúc nào

mà không nhớ đến các cô.

Mà không nghĩ rằng, thế mà mình lại có thể nhìn

thấy người thân nhanh như vậy. Khải Minh kích động. Nhưng mà, rất nhanh Khải Minh đã bình tĩnh lại.

Chuyện mình mất thích đã khiến gia tộc có thời

gian nghỉ ngơi rất lớn.

Nếu lúc này tùy tiện nhận người quen, một khi bị

người khác chọc ra. Vậy tất cả cố gắng nửa năm qua đều uổng phí.

Bây giờ cơ nghiệp mà anh sáng lập ra, rất nhanh

cũng sẽ bị nhà họ Mạc quét sạch sành sanh.

Không được, tạm thời không thể nhận nhau được! Khải Minh nhìn Tiểu Bối cùng Tần Lam một chút. Sau đó quay đầu lại, rời đi sang chỗ khác.

“Em Tần, cuối cùng cũng chð được em rồi!”

Tô Hồng hưng phấn nói.

“Để bà đợi lâu!”

Tần Lam mỉm cười đáp lại.

Lúc này nhìn ở khoảng cách gần, khiến Úc Kim Phi

ảm đạm phai mỡ hẳn đi trong nháy mắt. Tuy đang nói chuyện với Tô Hồng.

Nhưng cũng vào lúc này, ánh mắt của Tần Lam

thoáng nhìn ra chỗ khác.

Nhìn thấy một bóng người đang đi vào một căn

phòng nào đó. “Hà?”

Không biết vì cái gì, Tần Lam nhìn thấy bóng người

kia, bỗng nhiên giật mình trong lòng.

“Sao vậy chị dâu?”

Dương Tiểu Bối hỏi. “Không có.. Không có việc gì!” Tần Lam vội vàng lắc đầu.

Chuyến này Tần Lam đến đây, chính là nghe nói về tầm quan trọng của sâm vương, cũng nghe ba mình là Khải Cận Đông nói qua về sâm vương, nói đây chính là thứ quý hiếm tiền bạc khó mua được, trước kia nhà họ Khải đã từng tìm hiểu qua tin tức về sâm vương, thế

nhưng không có chút tin tức nào.

Bây giờ mình và Tiểu Bối đi quản lý tài sản ð nước Mỹ, lúc đi đến một lớp học quản lý với Tiểu Bối, trùng hợp quen biết Tô Hồng, mà bà ta lại có được sâm vương. Lúc này Tần Lam liền báo lại với Khải Cận Đông.

Không nói hai lời, mặc kệ giá lớn bao nhiêu, đều

phải mua được. Trong nháy mắt, màn đêm đã buông xuống.

Ngoại trừ biệt thự cao quý nhất bên ngoài villa Long Tuyền.

Những chỗ còn lại, đều là cảnh ca hát tưng bừng. Tiềng ồn ào uống rượu vang lên bên tai không dứt. Bởi vì hôm nay có đủ thể loại người đến đây.

“Tô Hồng này cũng thật là, tổ chức đại hội đấu giá gì chứ, đã cho chỉ phiếu để bà ta muốn viết bao nhiêu

thì viết bấy nhiêu rồi!”

Trong biệt thự, Dương Tiểu Bối vừa tắm xong đi tới

phòng của Tần Lam.

Mà Tần Lam mặc một bộ áo ngủ màu sáng, đang sấy tóc.

Nghe thấy tiếng bực tức của Tiểu Bối, cô khẽ cười nói: “Em đó, càng như vậy, càng dễ dàng hù dọa người khác, để bà Tô tùy tiện viết, chỉ sợ bà ta lo chúng ta có

ý đồ gì thôi!” Tần Lam nói. “Chị nói cũng đúng!”

Tần Lam liếc ra ngoài cửa sổ, một tay nâng má,

nhưng không nói lời nào.

Mà hai người cũng đều không phát hiện ra, giờ

phút này pử ngoài cửa sổ biệt thự, một bóng người đang đứng nghe lén…

“Sao chị lại thở dài vậy chị dâu? Có tâm sự gì sao?” Tiểu Bối hỏi.

“Hôm nay lúc chúng ta lên núi, chị nhìn thấy một

bóng người, dáng dấp ấy cực kì giống anh trai em, cho nên… Trong mắt Tần Lam tràn đầy nước mắt. “Cho nên, chị lại nghĩ đến anh họ phải không?” Tiểu Bối cũng buồn bã nói.

“Đã qua hơn nửa năm, Tiểu Minh không có một

chút tin tức nào cả, sống hay chết cũng không biết…”

Tần Lam che mắt, nghẹn ngào nói, trực tiếp khóc òa lên.

Tiểu Bối cũng khóc: “Chị dâu, chị yên tâm, anh họ ð hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, anh ấy không có khả năng có việc gì cả, nếu là anh ấy bị

bắt, chắc chắn người nhà họ Mạc sẽ không yên tĩnh

như vậy!” Tiểu Bối nắm lấy tay Tần Lam. Hai chị em ôm lấy nhau.

Mà ngoài cửa sổ, bóng người kia cũng siết chặt

nắm tay lại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 109 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status