Mở mắt thấy thần tài

Chương 498



Chương 498: Nhận nhau

Lần này mục đích Tô Hồng tổ chức đại hội đấu

giá, Khải Minh biết rất rõ ràng.

Đơn giản chính là để càng ngày càng có nhiều thế

lực lớn đến tham gia. Tranh đấu đến mức anh chết tôi sống.

Cuối cùng, nhà họ Úc bọn họ sẽ ngồi làm ngư ông

hưởng lợi.

Mà hai người Tần Lam và Tiểu Bối, hiển nhiên chỉ

nghĩ rằng đây là một buổi đấu giá rất đơn giản.

Không ngờ rằng, các cô càng thần bí như vậy, thì

càng dễ dàng bị người ta để mắt tới.

“Hai cô gái các cô, đến lội vũng nước đục này làm

gì chứ!” Không sai, người ngoài cửa sổ, chính là Khải Minh. Giờ phút này, Khải Minh nhìn dưới chân mình có

hai thi thể, không khỏi lo lắng thầm nghĩ.

Lần này hiển nhiên Tần Lam ra ngoài rất khiêm

tốn, cũng không dẫn theo nhiều người. Điều này cũng làm cho Khải Minh không yên lòng. Liền âm thầm bảo vệ các cô.

Cái thi thể này cũng không biết là do thế lực phương nào phái tới điều tra, Khải Minh gặp được, liền trực tiếp giải quyết.

Mặc dù người áo đen thần bí đã phái bốn vệ sĩ

Đông Nam Tây Bắc cho mình. Khải Minh có thể để bọn họ bảo vệ Tần Lam.

Nhưng đối với bọn họ, Khải Minh thật sự không yên lòng.

Cứ như vậy, anh nghe được cuộc trò chuyện của

chị Lam và Tiểu Bối. Khải Minh ngồi ở ngoài cửa sổ.

“Haiz, mình biến mất hơn nửa năm, hoàn toàn đã khiến rất nhiều người đau lòng, thế nhưng không có

cách nào cả, mình không thể trở về được.”

“Hơn nữa, cả đời này người mình có lỗi nhất là chị

Lam, đã lâu như vậy rồi, cô ấy vấy tự cho mình là vị hôn thê của mình, nhưng mà mình và cô ấy không thể

đến với nhau được!”

Khải Minh vẫn luôn nhấn mạnh điểm này trong

lòng.

Dần dần, đêm đã khuya.

Tiểu Bối đi về nghỉ ngơi.

Mà Tần Lam khóc xong, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.

Khải Minh chậm rãi đi vào căn phòng.

Mượn ánh trăng, Khải Minh nhìn khuôn mặt của

chị Lam, vẫn còn sót lại nước mắt. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi cho cô. Lại đắp chăn lên giúp chị Lam.

“Tiểu Minh, từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã chắc chắn là vợ của cậu rồi, cậu đừng trốn tránh nữa, cậu về nhà

đi được không?” Chị Lam nói mê.

“Nhà? Cũng không biết lúc nào mới có thể trở về

được nữa?” Khải Minh ngồi xuống bên giường, cười khổ nói.

“Chị Lam, tôi biết tình cảm chị dành cho tôi, Khải Minh tôi cũng thề, vĩnh viễn sẽ không để chị phải chịu

bất cứ tổn thương gì!” Khải Minh thầm nghĩ trong lòng.

Anh sờ lên trán của chị Lam đang có vẻ mặt mệt mỏi. Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bị mở ra. Là một cô gái đi thẳng vào.

Mà lúc cô gái kia nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam, không khỏi giật nảy

mình, muốn hô to lên.

Lại thấy bóng người kia trực tiếp lóe lên, đi tới

trước mặt mình. Bịt miệng mình lại.

“Tiểu Bối đừng sợ, là anh!”

Khải Minh nói khẽ vào bên tai Tiểu Bối.

Mà Tiểu Bối nghe được giọng nói này, liền mỡ to

hai mắt ra nhìn. “Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”

Khải Minh lôi cánh tay Tiểu Bối, đi thẳng tới gian

phòng của Tiểu Bối. “Anh!”

Tiểu Bối khóc òa, kinh ngạc, kích động, hưng phấn, đều không đủ để bày tỏ cảm xúc của Tiểu Bối bây giờ.

Trực tiếp nhào vào trong lòng Khải Minh.

“Anh! Thật sự là anh sao? Không phải em đang

nằm mơ chứ?” Tiểu Bối khóc ròng nói. Cô ôm Khải Minh thật chặt, sợ đây là một giấc mơ.

“Không phải là mơ, anh ở chỗ này, anh không





saol” Khải Minh cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.

“Anh, anh chắc nịch rồi, có vẻ cũng đã đen đi,

anh, nửa năm này anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mớ, em lại được gặp lại anh rồi!”

Tiểu Bối khóc nói.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau anh sẽ nói cho em biết, tóm lại, em chỉ cần nhớ kỹ, anh không sao

là được rồi!”

Khải Minh cười nói, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Đúng rồi, bây giờ ba mẹ anh thế nào?”

Khải Minh hỏi.

“Cô suốt ngày khóc, bây giờ chú đã già đi không ít, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh!”

“Chị anh thì sao?”

Khải Minh lại hỏi.

“Bây giờ tính tình của chị trở nên rất tệ, trước kia chị ấy đối xử với cấp dưới rất tốt, bây giờ động một chút lại đánh cấp dưới, cứ như chị ấy nhìn cái gì đều không vừa mắt, mỗi ngày đều bảo cấp dưới của mình

đi tìm anh!”

Tiểu Bối nói.

Khải Minh chảy xuống hai hàng nước mắt.

“Nhưng mà anh, bây giờ anh đã trở về, thật sự là quá tốt, em nghĩ nếu nói tin tức này cho cô chú và chị họ, đúng rồi, còn có chị Lam, nhất định bọn họ sẽ rất vuil”

“Đặc biệt là chị Lam, cả ngày chị ấy đều nhớ anh, bây giờ mọi chuyện trong nhà hầu như đều đặt trên người chị Lam, em biết, trong lòng chị ấy rất mệt mỏi, nhưng chị ấy nói, phải quản lý tốt nhà mình, sau đó chð anh trở về, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui, em sẽ gọi chị ấy ra đây! Đúng rồi, còn phải gọi điện thoại cho

chú nữa!” Tiểu Bối hưng phấn không biết làm cái gì mới tốt.

“Chờ một chút đã Tiểu Bối, thật ra hôm nay anh cũng không nhịn được, mới gặp em, Tiểu Bối em phải đồng ý với anh một việc, chuyện đêm nay, em không được nói với bất kì người nào, bất kì người nào cũng không được nói, được chứ?”

Khải Minh lau nước mắt nói.

“Hả? Anh, vì sao?”

Tiểu Bối không hiểu nói.

“Bởi vì, anh đã giết ba đứa con trai của Mạc Trường Không, giết thế lực của ông ta ở Tây Nam, bây giờ đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc với Mạc Trường Không, một khi tin tức của anh bị tiết lộ, nhà họ Khải sẽ chịu thương nặng, anh cũng không

sống nổi, em hiểu không?” Khải Minh nói. “Cái gì? Mạc… Mạc Kiếm là do anh giết?” Tiểu Bối che miệng, khiếp sợ nói.

“Thế nhưng em nghe nói, Mạc Kiếm bị một vị cao thủ thần bí mang đi, đến nay vẫn còn mất tích mài Người nhà họ Mạc tìm gã đến mức sắp phát điên rồi,

đến bây giờ vẫn chưa không tìm ra manh mối!” Tiểu Bối giật mình.

“m, Mạc Kiếm còn không để lại chút lông tóc nào, chết không còn một mảnh, nhà họ Mạc muốn tìm

ra gã, chỉ sợ còn sớm đâu!” Khải Minh cười khổ.

“Vậy anh giết gã như thế nào? Ngay cả cao thủ

trong gia tộc đều không giỏi bằng một tên cấp dưới của Mạc Kiếm, càng đừng nói đến Mạc Kiếm!”

“Một tên Mạc Kiếm nho nhỏ, anh còn không để vào mắt, tóm lại Tiểu Bối phải đồng ý với anh, chuyện em gặp được anh, tuyệt đối đừng nói ra ngoài, còn nữa, đại hội đấu giá lần này có rất nhiều nguy hiểm, hai người phải cực kì cẩn thận, có hành động gì, em phải báo cho anh biết trước đã, anh sẽ âm thầm bảo vệ

giúp đỡ hai người!” Khải Minh ôm vai Tiểu Bối nói.

Tiểu Bối gật đầu lia lịa: “Em hiểu rồi, em sẽ không nói cho ai cả, dù sao anh họ không có việc gì là em vui rồi!”

“Đứa nhỏ ngốc, đúng rồi, bây giờ anh là chủ tịch của tập đoàn Thiên Long, đại hội đấu giá lần này, Tiểu Bối, em phải giúp anh lấy được sâm vương! Dù sao thứ

này, em mang về nhà họ Khải cũng vô dụng!” Khải Minh nói.

“Không có vấn đề gì, anh! Thế nhưng mà anh họ, chuyện của anh, em có thể giữ bí mật, nhưng em có

thể cho chị Lam không, mỗi ngày em đều phải ở cùng

với chị Lam, thấy dáng vẻ khổ sở của chị ấy mỗi khi

nhớ đến anh, em không chịu được!”

“Chờ đến lúc thích hợp rồi, anh sẽ ra ngoài gặp cô

ấy, chuyện này, em đừng nói ra!” Khải Minh dặn dò lần nữa. “Em biết rồi…” “SuytI”

Mà bỗng nhiên lúc này, Khải Minh làm động tác ra

dấu im lặng với Tiểu Bối.

“Có người đến, đừng lên tiếng!”

Khải Minh nhướng mày, nói khẽ.

Tiểu Bối bị dọa đến mức lập tức không dám nói tiếp nữa.

Mà bóng người Khải Minh lóe lên, dưới ánh mắt ánh mắt của Tiểu Bối, trực tiếp rời khỏi phòng.

Giờ phút này, bên ngoài biệt thự, đang có một

người áo đen che mặt chậm rãi đến gần.

Mà Khải Minh, nhìn cành cây dưới chân một chút,

cố ý đạp lên.

Răng rắc! “Hà?”

Người áo đen kia cảnh giác trong nháy mắt, lập tức lùi ra xa một bước, nhanh chóng rút lui, tốc độ cực nhanh.

“Thân thủ tốt như vậy! Xem ra những người lần này tới, đều không phải là hạng người thông thường!”

Khải Minh lấy khẩu trang ra đeo lên, vội vàng đuổi theo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 109 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status