Mở mắt thấy thần tài

Chương 639



Nguồn: Tùng Phú

Chương 639: Thiên mệnh châm pháp

“Hả? Tiểu Hạo, làm sao cháu biết còn 1 tiếng năm phút nữa ta sẽ phát bệnh? So với những lần bị trước thì cũng đúng là như vậy!” Lão phu nhân ngạc nhiên hỏi.

“Vâng thưa bà, Còn 1 tiếng nữa là đến giữa trưa, nhiệt độ lên cao, Hư Hỏa* lên cao, dẫn đến khí huyết rối loạn, rất dễ dẫn đến chứng đau nửa đầu.” Trần Hạo giải thích. *( Hư hoả là chứng rối loạn khí hoá, rối loạn cơ năng )

Lão phu nhân mỉm cười gật đầu tỏ vẻ tán thành với Trần Hạo, “Bà thật không nghĩ tới Trần Hạo cháu lại biết những thứ này!”

Một bên Lưu Vượng hừ lạnh một tiếng, có chút không vui.

Ngược lại Mã Tiến bất ngờ liếc nhìn Trần Hạo, lẽ nào người thanh niên này thực sự biết những gì mà y thuật chưa thể đạt được??

Như lời Trần Hạo nói, chẳng mấy mà tới gần buổi trưa, sắc mặt của bà cụ đang thoải mái nói cười đột nhiên thay đổi, vẻ mặt đột nhiên vô cùng đau đớn, hai tay ôm lấy đầu, trên mặt lấm tấm mồ hôi rơi dữ dội

“Lão phu nhân, bà kiên trì một chút, tôi sẽ châm cứu cho bà.” Mã Tiến đưa tay kiểm tra mạch của lão phu nhân, sau đó lấy ra một túi kim từ trong hộp y tế, mấy cây kim màu bạc, nhắm vào mấy chỗ huyệt vị đâm xuống, thêm nhiều huyện nữa trên đầu và vai.

Nhìn thao tác tay của Mã Tiến, Trần Hạo hơi ngạc nhiên, Chẳng trách tên tuổi của Mã Tiến tại quân đội vang dội như thế.

“Tiểu huynh đệ, cậu có thể nhìn ra lão phu thi triển châm pháp gì sao?”

Mã Tiến một bên vừa châm, vừa nói.

“Sư phụ, người sao phải hỏi hắn, hắn làm sao có thể biết?”

Lưu Vượng lạnh lùng nói.

“Không nhất thiết phải vậy, vừa rồi Trần Hạo có thể đoán chuẩn xác mà nói ra thời gian, mà lại cụ thể đến từng phút, hiện tại, quả nhiên như là Trần Hạo nói, 1 tiếng năm phút đúng giờ phát tác, cho thấy con mắt của Trận Hạo vô cùng tinh tường!”

Còn về phần Triệu Bách Linh thì lại nhìn Trần Hạo mỉm cười.

“Đó chỉ là quỷ môn châm pháp! Có gì hay mà phải đoán!” Trần Hạo nhìn về phía ông ta cười nói.

Nghe Trần Hạo nói ra thuật châm pháp của mình, Mã Tiến cũng có chút kinh ngạc, đặc biệt đối với lời nói vừa rồi của Trần Hạo đã để trong lòng của ông 1 chút khó chịu, lúc này mới tỏ vẻ kiêu ngạo nói: “Không sai, cậu cũng có chút kiến thức.”

Sau khi Mã Tiến châm cứu xong, Nỗi đau đớn trên mặt Lão phu nhân rõ ràng đã đc xoa dịu đi vài phần.

“Ha ha, sư phụ, quả nhiên người không hổ danh là bác sĩ thiên tài trong quân đội, sau mấy tháng nghiên cứu đã đặc biệt cho thành quả lớn!”

Nhìn vẻ mặt đau đớn của lão phu nhân dần biến mất, Lưu Vượng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhìn về phía Trần Hạo.

“Không nên quá lời.” Mã Tiến đắc ý cười nói.

Ông ta chưa kịp dứt lời thì lão phu nhân vẻ mặt đang bình thản đột nhiên giật bắn người, bà lại ôm đầu hừ hừ đau đớn, còn tệ hơn trước.

Sắc mặt của những người trong phòng lập tức thay đổi, Mã Tiến không khỏi giật mình nhìn cây kim bạc của mình, tự lẩm bẩm: “Không thể nào!”

Ông ta vội tiến tới bắt mạch của lão phu nhân, sắc mặt tái nhợt, mạch đập lên xuống lúc có lúc không, rất kỳ quái.

“Anh Mã, anh nhất định phải có biện pháp.” Người Tô gia cũng đều sốt ruột lo lắng, cái này rõ ràng so với lần trước phát tác thì giờ còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Nhìn sắc mặt, da của mẹ mình chuyển từ nhợt nhạt sang tím tái Tô Quốc Cường lo lắng hấp tấp dậm chân.

Mã Tiến hoảng hốt, bây giờ quả thực ông ta cũng chưa biết phải làm sao.

Thấy tình huống nguy cấp, Trần Hạo lao lên, nhanh chóng gỡ xuống mấy cây kim bạc trên người bà, tiếp lấy sáu cái ngân châm, liền lập tức cầm kim châm trực tiếp châm vào 6 huyệt trên cổ và vai .

Chỉ là Trần Hạo muốn xem Mã Tiến này có phải là danh bất hư truyền hay không, nếu như ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội, mình cũng không đắc tội vs ông ta.

Nhưng bây giờ, không được. Trần Hạo phải hành động.

“Trời. . . Thiên mệnh châm pháp?”

Mã Tiến không khỏi há to miệng.

“Đúng vậy, ông cũng có chút kiến thức.” Trần Hạo bình tĩnh ném lại những lời của chính ông ta .

Khi Trần Hạo châm kim, lão phu nhân cả người lập tức thả lỏng, cơn đau tự nhiên biến mất, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.

“Mẹ , mẹ thấy thế nào rồi?” Tô Quốc Cường sắc mặt vui mừng, không ngờ Tiểu Hạo lại thông thạo việc này.

Mặc dù Tô Quốc Cường và mọi người không hiểu biết gì về y thuật, nhưng họ cũng đều đã được mục thị sở tại phương pháp châm cứu của Trần Hạo và Mã Tiến.

Chỉ cần là người có con mắt tinh tường thì đều có thể nhìn ra được, Thuật châm cứu của Trần Hạo lợi hại hơn nhiều so vs Mã Tiến. “tốt hơn nhiều.”



Lão phu nhân nở nụ cười yếu ớt, hơi thở dần bình thường, quản gia vội vàng tới giúp lau sạch mồ hôi trên mặt bà.

Về phần Mã Tiến, Lưu Vượng phía sau, sắc mặt đều ngưng đọng.

Mã Tiến không ngờ tới sẽ có người sử dụng phương pháp châm cứu thất truyền này, vốn dĩ ông ta nghĩ phương pháp này chỉ là lời đồn. Lúc này ông hoàn toàn bị sốc.

Còn Lưu Vượng đơn giản chỉ là đố kị.

Mình lớn hơn Trần Hạo vài ba chục tuổi, từ nhỏ đã học qua nhiều danh sư nổi tiếng giới y học, lại còn xuất thân chính quy, nhưng chung quy lượng kiến thức này đều thua xa tên tiểu tử kia?

Đặc biệt là giờ phút này nhìn về phía Triệu Bách Linh, Triệu Bách Linh thế mà lại đang nhìn Trần Hạo cười tủm tỉm.

Không thể không cảm thấy ghen tị.

“Sư phụ, tiểu tử này chỉ là trùng hợp mà thôi, không thể là thực lực!” Lưu Vượng lạnh lùng nói.

“Tiểu Hạo, cậu đã học y thuật ở đâu?”

Vương Tuệ Mẫn cũng rất ngạc nhiên hỏi.

Mà Mã Tiến nghe vậy, ngẩng đầu lên hướng phía Trần Hạo. Ông ta cũng muốn biết.

“Chuyện này về sau hãy nói, bà nội bệnh cũng không quá nghiêm trọng, tôi sẽ kê cho bà đơn thuốc, dùng trong một năm sẽ khỏi!”

Trần Hạo mỉm cười nói.

“Cái gì? Tuyệt vời!”

Người Tô gia tất cả đều vui mừng.

“Trần Hạo tiên sinh!”

Mã Tiến giờ phút này cũng đứng lên.

Vừa rồi nhìn Trần Hạo thi triển thiên mệnh châm pháp, Mã Tiến đã rất ngưỡng mộ.

“Bác sĩ Mã, có chuyện gì vậy?”

Trần Hạo nhìn Mã Tiến hỏi.

“Xin thứ lỗi cho lão phu tuỳ tiện, dám hỏi tiên sinh học đc thiên mệnh châm pháp này ở đâu vậy? tiên sinh có biết lão tiên sinh Ngô Tam Phong trong quân đội sao?”

Mã Tiến thắc mắc hỏi.

“Tôi không biết. . . còn chuyện học từ đâu thì ko tiện trả lời!”

Trần Hạo lạnh nhạt nói.

Bác Tần thân phận cực kỳ bí ẩn, tự nhiên sẽ không dễ dàng nói ra.

“Thiên mệnh châm pháp, là một phương pháp đã thất truyền nhiều năm, mà lão tiên sinh Ngô Tam Phong vì có duyên mà học được ba phương pháp châm liền trở thành huyền thoại trong quân đội, ban đầu cho rằng ông ấy là truyền nhân duy nhất, không thể ngờ lại có người còn giỏi hơn cả ông ấy, mà còn trẻ tuổi như vậy, không thể tưởng tượng nổi!”

Mã Tiến sợ hãi than thở.

“Ông nói là…, cũng có người biết?”

Câu nói này khiến Trần Ca sững sờ.

Thiên mệnh châm pháp là 1 trong rất nhiều phương pháp bác Tần dạy cho mình.

Lúc ấy Bác Tần đã nói qua cho mình, loại châm pháp này đã thất truyền từ lâu.

Trên đời, chỉ có bác Tần và chính mình làm được. Ngay cả sư đệ cũng không làm được.

Bác Tần luôn nói chính xác. Càng không nói đùa lừa gạt mình, hoặc dựa vào cái này để nâng cao bản thân mình.

Làm sao có ai khác biết được?

” Lão tiên sinh Ngô Tam Phong cũng có thể dùng loại châm pháp này? Ông chắc chứ?”

Trần Hạo không khỏi thắc mắc.

“Đương nhiên, 3 phương pháp châm đầu tiên của ông ấy giống hệt vs tiên sinh đây, nói về điều này, thật sự là sau khi về già Ngô lão tiên sinh lại gặp cơ duyên lớn, ông ấy gặp được một người và giúp đỡ người đó chút việc, để đáp lại Ngô lão tiên sinh, người đó đã dạy cho 3 phương pháp châm này. . .”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 109 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status