Một hồi mộng

Chương 42: Hắc Y Nhân Thần Bí


Lý Mộng Trinh đứng dựa lưng vào cửa động, tâm tình hoản loạn trong khi khuôn mặt khi khổng khi không tự nhiên nóng bừng, hai tay đang đặt trên ngực lại cảm nhận được trái tim không biết từ lúc nào đã loạn nhịp, nó đập liên hồi như tiếng trống tan trường.

“Khốn kiếp! Vì sao lúc nào mình cũng bị mất mặc trước con người đó?” Một chuỗi âm thanh bực tức khẽ tuôn ra từ cái miệng xinh đẹp.

Nàng cả người vô lực, tấm lưng phẳng mị trượt dài theo cánh cửa khiến nàng ngồi bệt xuống đất, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh của tên thiếu niên ngoài kia. Trước khi hắn đến đây nàng cả ngày chẳng có lấy một nỗi ưu phiền, thế nhưng kể từ khi hắn đến đây những chuyện xấu hổ giữa hắn và nàng lại liên tục diễn ra, thậm chí nó còn ám ảnh cả trong giấc ngủ của nàng.

Tình hình cứ trở nên xấu đi từ khi nàng thấy được bộ dạng của hắn vào buổi sớm hôm đó, tối nào nàng cũng không ngủ được, hễ nàng vừa chộp mắt là lại thấy bộ dạng đang tự hành xử của hắn trong đầu của mình không những thế hắn còn cho những thứ dơ bẩn từ cái đó của hắn vung vãi khắp trên người của nàng. Nhưng tất cả cũng chỉ là nàng tự tưởng tượng ra mà thôi, thậm chí có lần nàng mơ mộng làm chỗ nào đó của nàng còn rĩ ra một chất lỏng trong trẻo ướt cả nội khố, có lẽ đây chính là một dấu hiệu muốn có phu quân mà các cô gái hay trãi qua sao.

Lý Mộng Trinh ngồi dưới đất một hồi lâu rốt cục cũng ổn định được tâm tình đang dậy sóng của mình, đứng dậy đi vào trong khuê phòng thay đổi y phục. Nhưng không biết hôm nay vì sao nàng lại mất nhiều thời gian đến như vậy, cứ cầm bộ này lên rồi lại lắc đầu đặt xuống, không những thế còn bỏ ra chút thời gian trau chuốt nhan sắc còn trang điểm nhẹ một chút, chắc là nàng muốn che đi hai quầng thâm như gấu trúc dưới đôi mắt hút hồn kia.

Lúc Lý Mộng Trinh một lần nữa mở cửa đi, thì bên ngoài lúc này trời đã ngã bóng về phía đông rồi. Nàng vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của Vũ Tiểu Vũ bởi vì nàng lúc này quá là đẹp đâu còn bộ dạng không một chút sức sống kia nữa. Lý Mộng Trinh đưa mắt nhìn có chút bất ngờ hỏi:

“Tuyết Linh muội muội đâu rồi?”

Một câu hỏi không đầu không đuôi của nàng chẳng biết hỏi ai nhưng Vũ Tiểu Vũ lại lên tiếng:

“Nàng ta có việc đi trước rồi”

“Thế sao ngươi còn chưa đi?”

“Lý sư tỷ! Đệ có việc muốn hỏi tỷ, làm sao có thể bỏ đi được chứ”

Vũ Tiểu Vũ gãy gãy đầu cười cười nói, nụ cười kia lại khiến cho Lý Mộng Trinh căm ghét, không biết vì sao hễ cứ gặp mặt hắn là tâm tình nàng không được ổn định, có lẽ hắn đã là bóng ma trong tâm khảm của nàng mất rồi.

“Vậy rốt cục ngươi có chuyện gì? Nói nhanh đi ta còn có việc!”

“Chuyện là đệ đang tu luyện một bộ công pháp nhưng nó lại đòi hỏi quá nhiều thể lực và sức từ cơ bắp, đệ muốn hỏi tỷ có thế sử dụng dược liệu nào đó để trợ giúp không?”

“Ý của người là muốn tu luyện thân thể hay sao?”.

“À! Đệ muốn cải tạo thể chất một chút thôi”

“Cải tạo thể chất thì có Luyện Cốt Đan, Tẩy Tủy Đan mấy cái này có thể dùng điểm cống hiến để đổi hoặc cũng có thể làm nhiệm vụ có chứ phần thưởng để nhận lấy”

“Có dược liệu nào để ngâm mình trong đó mà có hiểu quả giống như mấy thứ tỷ vừa nói không?” Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút lại hỏi,

“Dược liệu thì ta không rõ lắm nhưng ta biết một thứ có công hiệu tương tự như vậy chính là Tinh Huyết của Huyết Long, tuy nhiên nó rất là hiếm nên chỉ có thể ngộ không thể cầu”.

Vừa nghe Lý Mộng Trinh nói như vậy thì tâm tình của Vũ Tiểu Vũ khá là thất vọng, lặn lội cả ngày trời lại thành ra công cóc tuy có được thông tin hữu ít nhưng muốn có được lại phải làm ra cống hiến để đổi thật phiền phức.

“Cám ơn, Lý sư tỷ đã giải đáp thắc mắc của đệ! Trời cũng tối rồi đệ trở về đây”.

“Không tiễn!” Lý Mộng Trinh nói không có một chút cảm xúc,

Bóng lưng của Vũ Tiểu Vũ vừa khuất thì Lý Mộng Trinh lại thở phào nhẹ nhõm, việc một mình nói chuyện như thế với hắn rất là áp lực với nàng, bởi vì trong lòng nàng hình tượng của hắn không được tốt nên lúc nào cũng suy nghĩ liệu hắn có thể làm ra chuyện gì đó với mình không, nghĩ đến đây thì hai gò má bất giác ửng hồng lại có chút mong chờ.

Trên con đường đi về Vũ Tiểu Vũ lại bắt gặp những ánh mắt khinh bỉ cùng phẩn nộ dành cho hắn, hễ hắn gặp được người nào đó một là họ nhanh chóng thói lui với vẻ mặt đầy hoảng sợ, hai là bọn họ tay không rời vũ khí hễ hắn mà có hàng động gì đó khác thường thì chắc chắn sẽ lãnh ngay một đao, một kiếm của bọn họ.

“Rốt cục thì mình đã làm sai đều gì mà dẫn tới việc bị cộng đồng câm phẩn, cách li thế này?” lắc đầu thở dài ngao ngán hắn tự hỏi bản thân mình nhưng làm sao hắn có thể đạt được câu trả lời cho việc đó.

Khi hắn rẽ vào con đường u tối không một bóng người chuẩn bị về lại động phủ của mình thì lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Ngươi chính là Kẻ Cuồng Dâm Vũ Tiểu Vũ?”

Vũ Tiểu Vũ giựt mình cả người sởn gai óc, vì trong phạm vi thần thức của hắn tuông ra nhưng không ngờ lại không phát hiện ra kẻ địch lập tức lên tiếng đáp lời.

“Ta đúng là Vũ Tiểu Vũ nhưng ngoại hiệu kia thì không phải là của ta”

“Ngươi nói dong dài làm gì, ta chỉ hỏi người đúng hay không mà thôi”

“Hừ, thế thì ngươi tìm nhầm người rồi ta không phải là người ngươi muốn tìm” Vũ Tiểu Vũ đáp lại với giọng điệu cứng rắn.

“Haha! Buồn Cười! Nếu ta không biết ngươi là ai thì đến đây làm gì”

“Vậy nãy giờ ngươi dong dài với ta làm gì?” Vũ Tiểu Vũ buồn bực nói,

“Thủ tục thôi!” Người đó vừa nói xong thì lại bất giác cười lớn “hahaha”

“Thủ tục! Cmn lấy ta làm trò đùa à!” Vũ Tiểu Vũ tức giận thầm mắng trong lòng, nhìn vào khoảng không nói lớn:

“Ta không cần biết mục đích của ngươi là gì? Nếu còn không chịu xuất hiện thì ta đi đây, ta không có thời gian chơi đùa với ngươi đâu!”

“Làm gì mà nóng thế tiểu huynh đệ, muốn được chết sớm như vậy à!”

Vũ Tiểu Vũ dứt lời thì một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, tên đó mặc một bộ hắc y hiển nhiên là che cả khuôn mặt chỉ để lộ cặp mắt xinh đẹp ra bên ngoài, người đến có lẽ là một nữ nhân bởi vì dáng người lồi lõm đã nói lên giới tính của nàng ta.

Trong đầu của hắn vang lên suy nghĩ “ Có người muốn giết mình sao” hắn đưa mắt đánh giá nữ nhân vừa đến kia đồng dạng phía bên kia nữ nhân đó cũng đang đánh giá, hắn hai người nhìn nhau một lúc thì lúc này Vũ Tiểu Vũ cũng quyết định ra tay, thanh chủy thủ trong tay vung lên lao về phía nữ nhân kia. Nàng ta cũng vung thanh kiếm trong tay lên tiếp chiêu, một chiêu qua đi hai người liền tách ra, sao khi ổn định lại thì phía sau lớp khăn bịt mặt đó là vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn hắn, vì trong thông tin của nàng tu vi của Vũ Tiểu Vũ chỉ ở Ngưng Thần mà thôi.

“Tu vi của ngươi là gì? Trúc Cơ sao?”

Vũ Tiểu Vũ không trả lời câu hỏi của nữ nhân kìa mà hỏi ngược lại:

“Rốt cục thì chuyện này là sao? Ai muốn giết ta?”.

“Thật ra hôm nay ta đến đây không phải là để giết ngươi mà chỉ là giao huấn ngươi một chút thôi, cho ngươi biết thế nào là làm người!”

“Giao huấn ta? Vì chuyện gì?”

“Còn phải hỏi sao?” Nữ nhân đó hời hợt hỏi lại hắn.

“Vì ngoại hiệu vô căn cứ kia sao? Ta nói rồi ta không phải con người như vậy!”.

“Ngươi có cảm thấy lời giải thích bây giờ là chuyện dư thừa không, ta đã đến đây thì căn bản sẽ không về tay không đâu!”

“Tốt, vậy thì tiếp chiêu xem ngươi có cái bản lãnh đó không!” Vũ Tiểu Vũ buông một câu đe dọa nói,

Vừa dứt lời liền dụng Phong Thiên Bộ vung chưởng lao về phía nữ nhân kia, nàng ta lách người trách đi đồng thời kiếm trong tay chém về phía sau lưng của hắn, Vũ Tiểu Vũ luồn thanh chủy thủ ra sau đỡ một kiếm rồi xoay người đánh một chưởng vào dưới hông bên trái của nàng ta.

“Bùm”

Hai chưởng đối nhau đồng thời chưởng lực khiến cho hai người lui lại vài bước, trong thâm tâm của nữ nhân kia đại động vốn ban đầu nàng chỉ định giáo huấn hắn thôi nhưng bây giờ không làm gì được hắn mà chỉ đánh ngang tay, với bản tính háo thắng của mình, nàng không cho phép mình thua được bằng mọi giá nàng nhất định phải thắng hắn.

Vũ Tiểu Vũ lúc này cũng đang nghĩ ngợi “Mình có nên dùng nàng ta làm đá mài dao cho Bạo Hoả Quyền không nhĩ? Cứ lấy nàng ta làm bia luyện tập vậy, dù gì thì nàng ta cũng không làm được gì mình!”.

Nghĩ là làm Vũ Tiểu Vũ vận linh lực, bàn tay trái tức thì nắm chặt lại, cả cách tay hiện lên từng đường gân xanh cùng cơ bắp cuồn cuộn dường như nó đang phải chịu đựng một áp lực nào đó, xung quanh nắm tay lúc này hình như có một sức hút vô hình nào đó bởi vì lúc này nó hình thành nên từng dòng linh khí, từng lông chân lông trên cánh tay được mở rộng cùng với đó là từng dòng linh khí được hút vào trong, hắn dơ nắm đấm lên lấy thế tung ra một quyền, cả cơ thể liền lao về phía nữ nhân kia.

“Bạo Hỏa Quyền”.

Phía bên kia thấy thế công vũ bảo của Vũ Tiểu Vũ liền nhanh chóng vận linh lực tạo nên một lớp phòng hộ, sau đó nàng bắt đầu múa một điệu múa cùng với thanh kiếm lượng lờ theo từng nhịp điệu, mỗi một luồn gió bắt đầu hình thành liền chuyển động theo điệu múa của nàng. Ngay lúc Bạo Hỏa Quyền của Vũ Tiểu Vũ đến, nàng liền tung ra một chưởng thanh kiếm theo ngọn cuồng phong lao đi như một quả rocket:

“Phong Sát Kiếm”

“Bùm…Bùm”

Quyền phong cùng kiếm phong chạm nhau, thanh kiếm bị quyền phong đấm văng sang một bên còn ngọn cuồng phong thì nhanh chóng bị xuyên qua rồi tan rã, thế công của Vũ Tiểu Vũ không giảm liền đến trước tấm hộ thuẫn bằng linh khi của nữ nhân kia.

“Xẹt… Xẹt”

Trước thế công vũ bão đó phong hộ bằng linh lực nhanh chóng vỡ vụng cùng với đó là tiếng y phục bị từng lớp từng lớp bị quyền phong xuyên qua xé rách bay tung té. Một thân hình trần truội xuất hiện trước mặt Vũ Tiểu Vũ, nhưng vào lúc này thân hình cũa hắn cũng vô lực ngã về phía trước vô tình nằm đè lên thân thể mềm mịa đang đứng trơ trội giữa trời đất kìa, lạ thay một đều là cả hai lúc này đều không một ai mở mắt, một người thì vì bị công pháp cắn trả mà ngất đi còn người kia có lẽ vì chịu một quyền quá uy lực mà trọng thương ngất đi nên cũng chẳng còn biết chuyện gì nữa.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status