Một mối tương tư

Quyển 1 - Chương 11


Quận vương cười méo xệch, hai bà vợ này của ông một khi đã “ra trận” thì không làm sao dẹp được, đành hỏi Vệ Minh: “Không biết trong lòng Minh nhi đã có ý trung nhân chưa?”.

“Lúc này đang chờ hai nước đàm phán hòa bình, hoàng thượng lại ủy thác cho con trách nhiệm nặng nề. Nếu để phân tâm, không tránh khỏi sơ suất, chi bằng việc này cứ lui lại một thời gian, cũng để con được suy nghĩ kỹ càng.” Vệ Minh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng mang hoàng thượng ra làm bia đỡ. Đến tuổi đương nhiên phải thành thân, hắn không có ý định bất hiếu, chỉ là thành thân với ai thì còn phải bàn bạc.

Thanh Thu rất an phận, ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thương, có điều vết thương lành quá chậm. Thời tiết nóng nực, tâm trạng buồn phiền nên nàng không ngừng bực bội, mấy ngày nay cổ họng khô khốc, thêm hai ngày nữa miệng lưỡi bắt đầu nổi nhiệt, thật sống không bằng chết. Trong tình trạng này mà gặp mặt người khác thì quả là thiếu sáng suốt.

Nhưng có vài người không thể không gặp.

Nàng chưa bao giờ cho rằng việc hai nước Nam – Bắc giao chiến có bất kỳ liên quan gì tới mình, cùng lắm là khi người trong thiện phòng nhàn rỗi ngồi tán chuyện với nhau, nàng cũng vểnh tai lên nghe. Thỉnh thoảng nàng cũng cảm khái trước tình cảnh bách tính chịu khổ trong cuộc chiến ngoài biên ải kia, thương xót nạn nhân ăn không no mặc không ấm. Ai ngờ hai nước không đánh nữa, ngược lại còn liên quan tới nàng, việc đàm phán hòa bình diễn ra ở Việt Đô, cố nhân bao năm không gặp lại đến đúng lúc này, còn khiến nàng liên lụy dính vào họa đẫm máu. Nhận ra nàng đúng vào lúc trông nàng nhếch nhác nhất, không thể không thừa nhận, Thanh Thu có chút không vui.

Lúc này nàng đang đi về phía Đông đường của vương phủ, đó vốn là nơi vương phủ tiếp đãi thân quyến. Hôm nay thảm đỏ trải dài, trăm hoa đua nở, chỉ để đón tiếp Tuyết Chỉ đại gia. Hôm trước nàng ta có gửi một tấm thiệp tới, nói muốn chính thức đến thăm cả gia đình quận vương, muốn đích thân xin lỗi vì những phiền phức mình đã gây ra cho vương phủ tối hôm ấy, tiện thể tới thăm quản gia Thanh Thu bị thương.

Cảm giác của Thanh Thu mấy năm nay càng ngày càng kém nhạy bén, chỉ biết ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc, chẳng còn chút tinh nhanh nào của thuở thiếu thời nữa. Vì vậy khi nàng vừa bước vào Đông đường, thấy Tuyết Chỉ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thêu màu xanh biếc, nhưng vô cùng cao quý phóng khoáng, khóe miệng nàng bất giác giật giật.

Khi đến đây bọn nha đầu và mấy người phục vụ trong thiện phòng dặn nàng rằng, nhất định phải nhớ từng động tác từng câu nói của Tuyết Chỉ đại gia, khi nào về phải kể lại chi tiết cho họ nghe. Lúc này nàng đứng ở cửa phòng lớn, nheo mắt đánh giá người con gái đang quay lưng lại phía mình hồi lâu. Tuyết Chỉ nghe thấy có động tĩnh, quay đầu thấy nàng đang bước qua bậc cửa, vội vàng chạy lại đỡ, “Vết thương đã khá hơn chưa?”.

Toàn thân Thanh Thu nhất thời cứng đờ, khi tay Tuyết Chỉ chạm vào nàng, bàn tay đó cũng cứng lại, thấy mặt nàng không biểu hiện gì, vội rút tay về, khẽ gọi: “Thanh Thu tỷ tỷ…”.

Thanh Thu nghe vậy bèn cười: “Tuyết Chỉ đại gia khách khí rồi, tiếng tỷ tỷ này nô tỳ sao gánh được”.

Lúc này trong Đông đường yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Tuyết Chỉ cho đám người đi theo hầu hạ mình ra ngoài, nếu có người ở đây, nghe được những lời này của Thanh Thu, sợ họ sẽ nói Thanh Thu không biết điều.

“Tỷ gầy đi nhiều.”

Thanh Thu thận trọng sờ lên cổ mình, nhớ tới tối đó, tim bỗng run rẩy, thời gian gần đây nàng ăn không ngon ngủ không yên, làm sao mà béo lên được. Trong mắt nàng, Tuyết Chỉ mới gầy đi nhiều, những năm đó họ cùng nhau lớn lên, nói thẳng ra là bạn thanh mai. Những năm tháng cùng nhau học đàn đó có thể coi là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời Thanh Thu.

Còn lúc này, nàng chỉ là trù nương, Tuyết Chỉ là người chơi đàn nổi danh khắp thiên hạ, sao có thể so sánh đây? Do đó nàng không nói gì.

Tuyết Chỉ hoàn toàn không để ý tới sự trầm mặc của nàng, nói tiếp: “Muội sắp xuất giá rồi”.

Họ đều là nhưng nữ tử đã qua hai mươi tuổi nhưng chưa xuất giá, về tình về lý Thanh Thu vẫn nên nói một câu: “Chúc mừng chúc mừng”.

Năm năm trước khi chia ly, Tuyết Chỉ mới chỉ vừa cập kê, thế mà giờ đã sắp lấy chồng rồi, thật đúng là vạn sự đổi dời. Chỉ là nhiều năm không gặp, vẫn chưa xóa tan được sự xa lạ của ly biệt, Tuyết Chỉ lại cố chấp hỏi: “Tỷ không hỏi tại sao muội lại được gả cho chủ nhân của Thiên phủ sao?”.

Trước kia Thanh Thu chưa bao giờ nghe tới cái tên Thiên phủ, nàng chẳng qua chỉ là một bách tính bình thường. Hằng ngày nàng chỉ nghe những chuyện về gà vịt ớt tỏi, Nhữ Dương phủ thì Thanh Thu có nghe nói, vì ở đấy có một món ăn nổi tiếng tên là cá sóc… Từ đó mới thấy, mấy năm nay, nàng càng ngày càng trì trệ, không chỉ thân phận không sao bì được với Tuyết Chỉ, mà đến sự hiểu biết cũng không sao sánh kịp được với Tuyết Chỉ bao năm bôn ba bên ngoài, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Thanh Thu thầm than khổ trong lòng, nghĩ đến những chuyện mà bọn Hàm Yên muốn biết, ví dụ như chủ nhân của Thiên phủ có anh tuấn như thế tử của vương phủ không, hay có giàu hơn không? Nhìn tình hình này thì thời gian phải gặp Tuyết Chỉ không ngắn, nàng bèn kéo một chiếc ghế dài ra ngồi xuống chống đầu, hỏi: “Vậy, tại sao?”.

Thực ra nam lấy vợ nữ gả chồng, còn cần nguyên nhân gì nữa sao?

“Bởi vì nếu còn tiếp tục đợi nữa, muội sẽ chết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Chỉ đột nhiên trở nên tuyệt vọng, thân thể với bộ y phục màu xanh biếc có chút run rẩy. Thanh Thu còn chưa kịp hỏi, Tuyết Chỉ đột nhiên cười, nụ cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp nghiêm túc nhìn Thanh Thu: “Muội sắp lấy chồng rồi, tỷ tỷ còn đợi tiếp ư?”.

Câu nói này khiến Thanh Thu có chút hoang mang, bao năm nay nàng đợi ai? Sao nàng không biết nhỉ, thỉnh thoảng cũng cô đơn, những lúc buồn phiền mệt mỏi, nàng cũng nghĩ đến những việc như có như không ấy, chỉ ước gì có một người để mình có thể nhớ nhung, nhưng không có, thật đáng thương vô cùng.

Tính qua, Tuyết Chỉ vẫn nhỏ hơn nàng một tuổi, nhưng tâm tư lại phức tạp khó hiểu hơn nàng cả vạn lần, nàng lập tức thở dài: “Đợi? Ta chưa bao giờ đợi ai”.

Không biết tại sao, ánh mắt Tuyết Chỉ lộ vẻ kích động, không cam tâm, nặng hơn nữa thì là u buồn, giọng nói có phần run rẩy: “Tỷ tỷ còn trách muội…”.

Thanh Thu có chút bứt rứt, nếu Tuyết Chỉ và nàng chỉ như cố nhân gặp lại, mọi người cùng ngồi chuyện trò mấy câu chẳng mặn mà, cũng chẳng lạnh nhạt, hỏi thăm về cuộc sống mấy năm qua của nhau. Nàng nghĩ, nàng sẽ vui vẻ ngồi ở đây cùng nàng ta thưởng trà ngon, đàm kỳ nghệ, ai ngờ Tuyết Chỉ tuôn ra một tràng, toàn những lời kỳ lạ. Thanh Thu đang do dự không biết có nên khuyên nàng ta mấy cây không, làm người vẫn nên đặt những chuyện không vui đó xuống từ lâu thì hơn, Tuyết Chỉ sắp xuất giá rồi, nhắc tới chuyện cũ làm gì? Giờ đây hai người bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, mấy chuyện cũ đó để năm sáu mươi tuổi nhắc sau cũng được mà.

Có lẽ nàng ta có thâm ý, nhưng Thanh Thu không muốn suy nghĩ sâu dù chỉ một từ, nàng chau mày đứng dậy: “Không ngờ đã tới giờ Ngọ rồi, chi bằng Tuyết Chỉ ở lại dùng cơm, nếm thử tay nghề của thiện phòng vương phủ, không tệ chút nào đâu”.

Tuyết Chỉ ngẩn người, hai mắt ầng ậc nước, ngơ ngác nhớ ra: “Phải, tỷ là quản gia thiện phòng trong vương phủ”.

Sao nàng ta lại không biết, Thanh Thu tỷ tỷ từ nhỏ đã có tư chất thông minh hơn mình, có tay nghề nấu ăn này từ bao giờ?

Nàng ta nghĩ đến bản thân mấy năm nay thành danh khắp thiên hạ, bất giác bước lên phía trước cầm tay Thanh Thu lên săm soi thật kỹ.

Đôi tay ấy mặc dù vẫn trắng mịn, nhưng không còn mềm mại nữa, những vết chai ở đầu các ngón tay do luyện đàn mà có vẫn còn, nàng ta buồn bã nói: “Thật không ngờ, tỷ lại vào vương phủ làm đầu bếp, Thanh Thu tỷ tỷ, đi với muội đi. Đây không phải nơi tỷ nên ở, trước kia, sư phụ luôn khen tỷ có tuệ căn, lẽ nào tỷ cam tâm ở lại đây sống mờ nhạt vất vả một đời?”.

Vốn không quen thân mật với người khác như thế này, đặc biệt là nàng ta, Thanh Thu bèn rụt tay về điềm đạm đáp: “Sống cả đời bình thường có gì không tốt, ta đã nói rồi, ta và muội không giống nhau, bây giờ, lý tưởng và nguyện vọng đã thành hiện thực, đừng nói cái gì mà ta phải đi theo muội nữa”.

“Muội biết, tỷ oán muội, nhưng…”

“Ta đã nói rồi, không oán, không trách, trước kia chúng ta đều quá trẻ, những gì cần quên ta đã quên cả rồi!” Thanh Thu bất giác cao giọng, ngắt lời nàng ta.

Nhưng Tuyết Chỉ không định buông tha nàng, vẫn tự nói: “Nhưng lẽ nào ngay cả Bình ca ca tỷ cũng quên rồi sao? Huynh ấy quan tâm tỷ như châu như ngọc…”.

Hơi thở của Thanh Thu bỗng nghẹn lại, mặt đờ ra, nói: “Cái gì mà Bình ca ca, những gì Tuyết Chỉ đại gia nói ta nghe không hiểu. Nếu cô nương ở lại dùng cơm, Thanh Thu dù đang bị thương cũng sẽ đích thân xuống bếp, không biết khẩu vị của cô nương nhạt hay mặn? Chua hay ngọt?”.

Nàng kiên quyết như vậy, Tuyết Chỉ chẳng còn gì để nói nữa, một lúc lâu sau mới buông câu: “Không cần đâu”.

Đông đường chỉ còn một mình Thanh Thu, nàng ở lại đó một mình rất lâu rồi mới đi ra. Bên ngoài phòng lớn có vài người hầu đang tập trung tò mò nhìn nàng, xem ra nàng nổi tiếng rồi, ít nhất thì trong quận vương phủ cũng sẽ bàn tán một thời gian.

Tuyết Chỉ đại gia là người Nam Vu, cho dù hoàng đế, cũng sẽ có vài người họ hàng thân thích nghèo túng, lẽ nào nàng không thể có thời hàn vi với Tuyết Chỉ đại gia hay sao? Còn về việc phải đối phó với những lời hỏi han của đám a hoàn người làm trong thiện phòng thế nào, trong lòng Thanh Thu đã có dự tính. Khi ấy nàng sẽ cầm nồi gõ cho mỗi người một cái, xem còn ai dám lắm chuyện nữa không.

Đêm đến, Thanh Thu không sao ngủ được, trường phái Xuân Thủy, Tuyết Chỉ đại gia, những chữ ấy choáng hết tâm trí nàng, thúc giục nàng nhẹ nhàng ngồi dậy. Ngẩng nhìn vầng trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ với vẻ trầm tư, cuối cùng không kìm được, Thanh Thu bèn mở tủ quần áo, ở nơi sâu nhất đặt một cây cổ cầm bằng gỗ Hông[2], sau khi lấy ra nàng không ngừng vuốt ve, tựa như rất lưu luyến.

[2] Hay còn gọi là gỗ Paulownia.

Lòng đầy tâm sự, bất giác những ngón tay nàng khẽ chạm vào dây đàn, khiến nhưng nốt nhạc trong trẻo vang lên nhẹ nhàng xa xăm. Thời gian đầu khi mới vào vương phủ, nàng không mang theo nhiều đồ đạc, trong số đó có cây “Lục Ỷ”[3] này, những lúc nhàn rỗi, nàng cũng rất ít khi mang ra chơi. Trong phủ chẳng mấy người biết nàng biết chơi đàn, nhưng chưa ngày nào nàng quên những kỹ nghệ đã được học.

[3] Lục Ỷ: Tên một cây đàn cổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status