Một thai 6 tiểu bảo bảo Tổng tài daddy bị tra tấn

Chương 487: Hay là mỗi ngày gọi một lần



Chương 487: Hay là mỗi ngày gọi một lần

“… Mẹ!” Bảo An.

Bào Điển cuống quýt vào thư phòng, nhìn sáu đứa bé quấy rối Tư Hải Minh, vội nói: “Xin lỗi ngài, tôi sẽ dẫn chúng đi ngủ ngay bây giờ” “

Không ngủ!” Sáu đứa bé đều nhìn chằm chằm Tư Hải Minh.

Bảo  Nam càng ôm chặt chân anh: “Không muốn! Không muốn! Không muốn!”

Tư Hải Minh xoa huyệt thái dương, đau đầu phất tay, Bào Điển hiểu ý, lùi ra ngoài.

“Cậu về đi” Tư Hải Minh nói với Chương VỊ, sau đó đứng dậy nhìn sáu đứa bé, câm di động lên: “Đi, ba dẫn các con đi ngủ.”

Sáu đứa bé ngẩn người, lập tức đi theo anh.

Chương Vĩ nhìn sáu đứa bé đi theo Tư Hải Minh, thật là  quá đáng yêu. Mà nhìn Tư Hải Minh dừng làm việc chăm con cũng thật mới mẻ.

Bởi vì có ba cùng ngủ, lại bị đe dọa nên sáu đứa bé đêu ngoan ngoãn đi ngủ, nằm la liệt trên giường, vô cùng đáng yêu.

Tư Hải Minh tựa vào đầu giường cầm điện thoại, trong lịch sử cuộc gọi là cuộc gọi nhỡ của Đào Anh Thy. Cô ấy còn biết gọi điện thoại tới sao? Vì con? Ánh mắt Tư Hải Minh thâm trâm, không phải là cô ấy gọi.

Với tính cách của Đào Anh Thy thì chắc chắn sẽ không chỉ gọi một cuộc điện thoại, biết anh không nghe máy, cô sẽ gửi tin nhăn. Từ bỏ một cách dễ dàng như vậy không phải là tác phong của cô ấy.

Chương Vĩ đang lái xe, thấy có cuộc gọi đến, anh ta mở tai nghe: “Ngài Hải Minh” “Gọi điện thoại cho cô ấy, tìm hiểu tình huống nhà họ Đào là thế nào.”

Nghe vậy, Chương Vĩ lập tức hiểu ý: “Vâng”

Đào Anh Thy vừa tắm rửa xong, chuông điện thoại bỗng vang lên, cô ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Tư Hải Minh thấy cô gọi tới nên bây giờ gọi lại ư?

Không thể nào, nếu Tư Hải Minh không nhận được cuộc gọi của cô thì sẽ chỉ làm lơ, sao còn cố ý gọi tới? Đào Anh Thy cầm điện thoại lên, quả nhiên không phải là Tư Hải Minh.

Cô bắt máy: “Thư ký Vĩ..”

“Cô ngủ chưa?”

“Đang định ngủ. Thư ký Vĩ tìm †ôi có chuyện gì?”

“Không có gì, tôi mới rời khỏi biệt thự Minh Uyển”

Đào Anh Thy siết chặt điện thoại, kìm nén cảm xúc: “Vất vả cho anh… Mà anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”

“Lúc tôi làm việc, sáu đứa bé quấy rối ngài Hải Minh, nhất định đòi gặp mẹ, trông rất đáng thương.” Đào Anh Thy rũ mi mắt, trong lòng khó chịu. Nghĩ tới cảnh sáu đứa bé đòi gặp mẹ, vành mắt cô đỏ hoe.

Cô nhẫn nại, bình tĩnh lại: “Rồi sao nữa?”

“Ngài Hải Minh dẫn bọn nhỏ đi ngủ.”

Đào Anh Thy câm nín: “Anh muốn tôi về biệt thự Minh Uyển sao? Thư ký Vĩ, nếu ban đầu tôi không muốn thì bây giờ cũng sẽ không đến đó. Nơi đó là nhà của sáu đứa bé, chúng đã quen thuộc, sau này sẽ ổn..”

“Cô gọi điện cho ngài Hải Minh chưa?” Chương Vĩ lại hỏi.

Đào Anh Thy lập tức nghĩ tới cuộc gọi bất đắc dĩ lúc này, không phải là cô gọi, nhưng cô có thể nói thế sao? Nếu Tư Hải Minh biết điện thoại của cô rơi vào tay người khác, còn gọi cho anh ta thì chắc chắn sẽ nôi giận. Không phải ai cũng có thể biết số điện thoại của Tư Hải Minh.

“Có… Tôi có gọi, nhưng anh ta không bắt máy” Chương Vĩ thầm nghĩ, đây là đáp án mà ngài Hải Minh muốn sao? Hiển nhiên không phải. Nhưng nghe giọng điệu của Đào Anh Thy thì anh ta cũng không phát hiện được điều gì.

“Chi bằng mỗi ngày cô gọi một lần thử xem? Không chừng ngài Hải Minh mềm lòng khoan hồng cho cô.”

Đào Anh Thy nhướng mày: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi nhận.

Không có việc gì thì tôi ngủ đây” “Chúc ngủ ngon” Đào Anh Thy cúp máy, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó ngã xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1152 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status