Một thai hai bảo: Giám đốc hàng tỉ yêu vợ tận xương

Chương 2922


Kỹ thuật diễn của Vân Thi Thi chiếm được sự nhiệt tình tán thành của người xem!

Hình tượng cô đắp nặn, quá mức tươi sáng, làm cho trí nhớ người ta khắc sâu.

Không ít fan mới vì <Khuynh quốc> mà thích cô, tìm ra những tiết mục giải trí bình thường, bộ dạng cô khiêm tốn, tính cách dịu dàng không có chút làm bộ làm tịch, ngẫu nhiên tham gia tiết mục giải trí, đều làm fan càng lúc càng yêu thích cô hơn.

Hoa Cẩm vì chụp ảnh thời trang, lên máy bay đi Paris, sau khi trở về, liền lập tức đến bệnh viện thăm.

Anh ta đẩy một số thông cáo không quan trọng, lúc rảnh rỗi, liền ở bệnh viện với cô.

Rất nhanh, bác sĩ đề ra mấy phương án.

Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi muốn giữ lại đứa bé, bác sĩ vì cô đề ra hai phương án.

“Một là phẫu thuật cấy ghép giác mạc trước. Gần đây có giác mạc người ta hiến tặng, người hiến giác mạc là cô gái hai mươi hai tuổi. Nhưng mà nếu làm phẫu thuật trong lúc mang thai mà nói, có nguy hiểm rất lớn. Nhưng mà chúng tôi sẽ dùng thuốc khống chế, chỉ là cũng không hoàn toàn loại trừ hết, sẽ gây ảnh hưởng không tốt với thai nhi! Nhưng mà chắc chắn là có nguy hiểm!”

Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi nhìn nhau.

Bác sĩ đánh giá vẻ mặt bọn họ một chút, biết bọn họ không thể chấp nhận phương án này, vì thế lại nói: “Phương án thứ hai, chính là bỏ qua giác mạc lần này, đợi sau khi sinh xong, cung cấp đủ sức khỏe, tìm giác mạc thích hợp. Nhưng mà, thời gian như vậy rất dài, cùng với thị lực liên tục giảm xuống, có lẽ, cuộc sống sẽ có phiền phức rất lớn!”

Dù sao, một người cho đến bây giờ đều khỏe mạnh, trong một đêm, đôi mắt bị mù, cuộc sống nhất định sẽ bó tay bó chân, khó có thể trở về quỹ đạo bình thường.

Mà giác mạc thích hợp, có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Gặp được, là may mắn và cơ hội!

Bỏ qua, liền có thể phải đợi thêm nhiều năm!

Nhiều năm này, chuyện xấu quá nhiều!

Mộ Nhã Triết nhíu mày, có chút lo lắng nói, “Chúng tôi vốn chuẩn bị cử hành hôn lễ, tình huống như vậy, có thể ảnh hưởng đến tiến hành hôn lễ hay không?”

Bác sĩ thành khẩn nói, “Đề nghị là, không nên cử hành hôn lễ.”

Vân Thi Thi nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên có chút cô đơn.

Cô vốn vô cùng chờ mong hôn lễ, chẳng lẽ vì chuyện này mà chậm trễ vô kỳ hạn.

Cô ấm ức mím mím môi, rõ ràng là vô cùng cô đơn.

Sau khi từ phòng bác sĩ trở về, cô cũng có chút buồn rầu không vui tựa vào giường, vẻ mặt u ám.

Chờ mong đối với hôn lễ, lập tức bị đả kích không còn lại gì.

Cung Kiệt thấy cô vừa về đến nơi liền có chút buồn rầu không vui, nghi ngờ nhìn về phía Mộ Nhã Triết.

“Làm sao vậy?”

“Hôn lễ, có khả năng phải kéo dài thời gian rồi.” Mộ Nhã Triết nói xong, đi đến cạnh giường, ngồi xuống mép giường, nhìn về phía cô, “Không vui sao?”

Vân Thi Thi lắc lắc đầu, “Không có ạ.”

Nhưng mà nói không có, cô đơn trong mắt, quả thực sắp miêu tả sinh động rồi!

“Ngoài miệng nói là không có, nhưng mà trên mặt em, tuyên bố là hờn dỗi.”

Mộ Nhã Triết đột nhiên vươn tay, ôm cô vào trong lòng, cằm dưới nhẹ nhàng để ở trán cô, dịu dàng nói, “Đừng sợ. Nợ em hôn lễ. Anh nhất định sẽ cho em.”

Vẻ mặt Vân Thi Thi khẽ biến thành giật mình.

Từ khi cô mang thai, nằm viện mấy ngày, phản ứng có thai đến tiếp theo, cảm xúc thay đổi và nôn nóng liên quan đến giai đoạn phụ nữ mang thai, biểu lộ rõ ràng trên người cô không thể nghi ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status