Một thai hai bảo: Giám đốc hàng tỉ yêu vợ tận xương

Chương 393: Mắt chó coi thường người (1)


Bất kể là quà tặng hay đi chơi, đều tỉ mỉ chuẩn bị để có thể cho đứa trẻ hồi ức tốt đẹp.

Vì vậy, ôm bao nhiêu tiếc nuối bà buồn bã, đêm hôm đó, Tiểu Dịch Thần ngủ không yên, vùi ở trong chăn, lòng đau ê ẩm!

Muốn cha cùng đi tới công viên cơ!

Đây mới là niềm vui mà cậu mong đợi...

...

Hôm sau, Vân Thi Thi thức dậy rất sớm.

Hôm nay là ngày thử trang phục, bởi vậy cô phải dậy sớm chuẩn bị sẵn sàng, đề cao trạng thái của mình lên mức tốt nhất, uống nước, chăm sóc da, làm mây trôi nước chảy.

Làn da của cô vốn mịn màng, trang điểm rất dễ, dù bôi gì lên cũng có vẻ trong suốt tự nhiên. Bởi vậy lúc bình thường đều để mặt mộc, nhưng thường bị tưởng là đánh phấn.

Dù vậy, cô vẫn phải dậy sớm để chuẩn bị đầy đủ.

Xe chuyên dụng Tần Chu sắp xếp cho cô đã sớm chờ ở cửa, cô bước lên xe.

Chỗ thử đồ được sắp xếp ở phòng chụp ảnh.

Khi cô chạy tới phim trường, thời gian vừa khít, nhân viên công tác cũng lục tục đến. Hôm nay Tần Chu không tới, nhưng trợ lý sắp xếp cho cô đã có mặt.

Trợ lý Tần Chu sắp xếp cho cô tên Tiểu Mộc, là trợ thủ đắc lực trong Tần Chu, bởi vì làm việc cẩn thận, được Tần Chu đưa đến làm phụ tá bên cạnh Vân Thi Thi.

“Thi Thi, xin chào, từ nay về sau em sẽ là trợ lí của chị, em họ Mộc, tên Mộc Tịch, gọi Tiểu Mộc là được rồi.” Tiểu Mộc nhiệt tình bước tới, tiện thể giới thiệu.

Vân Thi Thi mỉm cười, quan sát cô ấy, Tiểu Mộc thoạt nhìn tuổi rất trẻ, chắc khoảng hai lăm hai sáu, khuôn mặt vui tươi, từ phong cách ăn mặc có thể nhìn ra, đây là một cô gái làm việc nhanh nhẹn.

Tuy chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi nhưng đã gia nhập rất sớm. Tần Chu bồi dưỡng cô ấy như người nối nghiệp tương lai, phương hướng phát triển sau này có thể sẽ là người đại diện.

Vân Thi Thi nở nụ cười: “Xin chào, Tiểu Mộc.”

“Sau này, xin chỉ dạy nhiều hơn!” Mộc Tịch tinh nghịch nháy mắt một cái, cầm tay cô, ngọt ngào cười.

“Ừ, cảm ơn, về sau còn nhờ em chú ý nhiều.”

“Lời này thật khách sáo quá đi!” Mộc Tịch giả vờ giận dỗi đáp lại, nói: “Lúc trước em đã nghe qua đại danh của chị rồi! Vân Thi Thi, không chỉ cái tên êm tai, ngoại hình còn thanh thuần như nước, còn đẹp hơn trong hình cơ!” Tiểu Mộc khen ngợi từ tận đáy lòng, trong mắt không che giấu sự tán thưởng và gần gũi.

“Quá khen quá khen.” Vân Thi Thi bị mấy câu ca tụng của cô ấy khiến cho hơi ngượng ngùng, khiêm tốn một phen.

Hai người hàn huyên thêm mấy câu, chợt Mộc Tịch giơ đồng hồ đeo tay lên, vội nói: “Thời gian không còn sớm nữa, em dẫn chị đi phòng hóa trang nhé! Thời gian rất vội, chúng ta phải đi chuẩn bị trước.”

Mộc Tịch dẫn cô đến phòng hóa trang.

Dọc đường đi, Mộc Tịch đi đằng trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay đầu bổ sung: “Dựa theo trình tự diễn viên, chắc chúng ta sẽ là người thử thứ hai. Có điều Cố Tinh Trạch vẫn chưa tới, chị sẽ thành người đầu tiên. Vì thế phải nhanh đi thử.”

Nói rồi, bỗng cô ấy đứng khựng lại: “A? Phòng hóa trang ở đâu nhỉ?”

Vân Thi Thi hỏi: “Em không nhớ phòng hóa trang ở đâu à?”

“Phòng hóa trang có tận mấy phòng, không biết chị ở phòng nào.” Mộc Tịch đáp, rồi để cô đứng yên chờ: “Em đi hỏi mấy nhân viên xem, chị cứ đứng đây chờ em quay về nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status