Thông tin truyện
Một thai hai bảo: Giám đốc hàng tỉ yêu vợ tận xương
Đánh giá: 7.2/10 từ 8 lượt.
“Xảy ra chuyện gì?”
Cung Kiệt nhìn thấy tình cảnh này sốt sắng vọt tới lan can, lo lắng nắm chặt tay vịn nhưng chỉ nghe “ầm, ầm” một tiếng, âm thanh truyền đến trước sau đó máy bay trực thăng trong khoảnh khắc chợt nổ tung!
Trong bầu trời đêm nổ tung như một loại pháo trên sân khấu!
Mặc dù cách rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được từng đợt sóng khí bởi vì nổ tung mà truyền đến!
Boong tàu cũng bị kéo theo mà chấn động, nổ tung ở trên mặt biển trào lên mãnh liệt, con tàu xóc nảy đôi chút.
Cung Kiệt kinh hồn bạt vía, hơi thở bỗng chốc im lặng không tiếng động.
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú đuổi theo những bóng người rơi xuống mặt biển, trái tim đột nhiên dừng lại!
Tựa như từ trong khoang máy bay phát nổ, toàn bộ thân máy bay rung chuyển, cánh quạt đi kèm nổ tung, lặp tức gãy đoạn suy tàn.
Trong nháy mắt giống như ngày tận thế vậy, toàn bộ thế giới đều u ám, dễ dàng rối ren, như trời rung núi chuyển.
Thế lửa khốc liệt, một đám mây lửa trong nháy mắt đem máy bay trực thăng nổ thành một đống hoang tàn, không ngừng có hài cốt đen ngòm rơi xuống biển.
Mắt Mộ Nhã triết lúc này đỏ như sắp nứt.
“Hữu Hữu!”
Cung Kiệt do kinh sợ mà cuống họng như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Không…
Không được!
…
Hữu Hữu bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, bàn tay anh ta chặt chẽ bảo vệ sau gáy cậu, đem mặt cậu chôn vào ngực, thân thể to lớn như tạo thành một cái bao, đem cậu quấn ở trong lòng.
Cậu chỉ cảm thấy hai người là một đường pa-ra-bôn thẳng tắp, như một cây kim sắc bén cắt không khí, yên ổn hướng tới mặt biển.
Không ngừng có hài cốt bốc cháy bay xuống, còn có đoạn cánh quạt nện lên lưng người đàn ông, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề tựa như cậu nghe được thanh âm sống lưng tan vỡ, lập tức khẩn trương đến nhắm chặt mắt, rơi vào tuyệt vọng vô biên.
“Rầm” một tiếng.
Bốn người lục tục rơi vào trong biển, ngoại trừ phi công có mũ bảo vệ, một người trong đó vì không có bất kỳ động tác bảo vệ nào nên khi đầu va chạm với nước biển thì sọ não trực tiếp vỡ vụn, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.
Cung Kiệt nhìn thấy tình cảnh này sốt sắng vọt tới lan can, lo lắng nắm chặt tay vịn nhưng chỉ nghe “ầm, ầm” một tiếng, âm thanh truyền đến trước sau đó máy bay trực thăng trong khoảnh khắc chợt nổ tung!
Trong bầu trời đêm nổ tung như một loại pháo trên sân khấu!
Mặc dù cách rất xa nhưng cũng có thể cảm nhận được từng đợt sóng khí bởi vì nổ tung mà truyền đến!
Boong tàu cũng bị kéo theo mà chấn động, nổ tung ở trên mặt biển trào lên mãnh liệt, con tàu xóc nảy đôi chút.
Cung Kiệt kinh hồn bạt vía, hơi thở bỗng chốc im lặng không tiếng động.
Mộ Nhã Triết siết chặt nắm đấm, ánh mắt chăm chú đuổi theo những bóng người rơi xuống mặt biển, trái tim đột nhiên dừng lại!
Tựa như từ trong khoang máy bay phát nổ, toàn bộ thân máy bay rung chuyển, cánh quạt đi kèm nổ tung, lặp tức gãy đoạn suy tàn.
Trong nháy mắt giống như ngày tận thế vậy, toàn bộ thế giới đều u ám, dễ dàng rối ren, như trời rung núi chuyển.
Thế lửa khốc liệt, một đám mây lửa trong nháy mắt đem máy bay trực thăng nổ thành một đống hoang tàn, không ngừng có hài cốt đen ngòm rơi xuống biển.
Mắt Mộ Nhã triết lúc này đỏ như sắp nứt.
“Hữu Hữu!”
Cung Kiệt do kinh sợ mà cuống họng như bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Không…
Không được!
…
Hữu Hữu bị người đàn ông ôm chặt vào ngực, bàn tay anh ta chặt chẽ bảo vệ sau gáy cậu, đem mặt cậu chôn vào ngực, thân thể to lớn như tạo thành một cái bao, đem cậu quấn ở trong lòng.
Cậu chỉ cảm thấy hai người là một đường pa-ra-bôn thẳng tắp, như một cây kim sắc bén cắt không khí, yên ổn hướng tới mặt biển.
Không ngừng có hài cốt bốc cháy bay xuống, còn có đoạn cánh quạt nện lên lưng người đàn ông, chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề tựa như cậu nghe được thanh âm sống lưng tan vỡ, lập tức khẩn trương đến nhắm chặt mắt, rơi vào tuyệt vọng vô biên.
“Rầm” một tiếng.
Bốn người lục tục rơi vào trong biển, ngoại trừ phi công có mũ bảo vệ, một người trong đó vì không có bất kỳ động tác bảo vệ nào nên khi đầu va chạm với nước biển thì sọ não trực tiếp vỡ vụn, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống vực sâu.
Danh sách chương
- Chương 101: Dùng thực lực chứng minh
- Chương 102: Buổi thử kính hoàn mỹ
- Chương 103: Nhân tài hiếm có
- Chương 104: Lời mời đến tiệc rượu
- Chương 105: Đánh cược
- Chương 106: Hà Lăng Tương
- Chương 107: Tiếng xấu đồn xa
- Chương 108: Gặp được
- Chương 109: Quý phái bức người
- Chương 110: Cũng đã ngủ với nhau rồi
- Chương 111: Tập đoàn tài chính Mộ Thị
- Chương 112: Cây Vạn Tuế Ra Hoa
- Chương 113: Người không thể trêu vào
- Chương 114: Đại tiểu thư nhà họ Lục
- Chương 115: Đắc tội
- Chương 116: Thủ đoạn của Vân Na
- Chương 117: Tranh giành kịch liệt
- Chương 118: Tình cha con
- Chương 119: Hoảng hốt
- Chương 120: Không từ thủ đoạn
- Chương 121: Bị lừa
- Chương 122: Chiến tranh bùng bổ
- Chương 123: Vân Na khao khát
- Chương 124: Đố kị trong lòng
- Chương 125: Chiếm vì bản thân cô ta
- Chương 126: Empress
- Chương 127: Tinh Ngữ luyến*
- Chương 128: Chi bảo trấn giữ cửa hàng
- Chương 129: Kinh diễm! Chú ý!
- Chương 130: Át chủ bài công lực độc miệng trong giới quản lý
- Chương 131: Mẹ con đối mặt
- Chương 132: Quý tộc và bình dân?
- Chương 133: Không đáng giá một trăm triệu?
- Chương 134: Không có đối lập, không có tổn thương
- Chương 135: Cởi ra
- Chương 136: Em đáng giá tốt nhất
- Chương 137: Lễ phục lộng lẫy tham dự
- Chương 138: Cướp đi hào quang
- Chương 139: Cố ý gây khó dễ
- Chương 140: Tiện nhân đã láo còn già mồm
- Chương 141: Vân đạm phong khinh, tình thơ ý hoạ (*) (1)
- Chương 142: Vân đạm phong khinh, tình thơ ý hoạ (*) (2)
- Chương 143: Cô diễn sâu quá rồi
- Chương 144: Chân tình, chỉ có chân tâm mới đổi được
- Chương 145: Nhan sắc cũng là một loại thực lực
- Chương 146: Tiếp cận
- Chương 147: Xung đột
- Chương 148: Cô không xứng!
- Chương 149: Anh sẽ không rời bỏ em
- Chương 150: Lịch sử tái diễn!