Mưa ngâu màu nắng

Chương 41: Người bạn mới


Nằm trên giường mình, trong khi hai chân vẫn còn buông thõng xuống nền sàn, Sư Tử khó khăn mở mắt, nhìn lơ đễnh lên trần nhà trước mặt. Cánh tay vẫn còn gác trên trán di xuống bờ mắt, chẳng bao lâu đã che mất đôi đồng tử tuyệt đẹp màu nâu cafe.

Lăn lộn một hồi lâu, Sư Tử thuận tay quẳng mạnh chiếc gối vừa tầm với, cuối cùng ngồi bật dậy một cách mệt mỏi. Cô bất giác thở dài, bàn tay vừa vuốt ngược mớ tóc mái chợt ôm lấy mặt.

“Ui...”

Cả người đột nhiên giật nảy lên vì cảm giác đau buốt truyền tới, Sư Tử nhíu chặt mắt. Nhìn bàn tay dính vết đỏ đã khô, cô chợt thở dài.

Một tay chống xuống nệm giường và thả chân xuống sàn, Sư Tử chậm rãi đứng dậy.

Nhìn kim ngắn đã chỉ đến giữa số sáu và số bảy, cô chớp mắt một cái.

Mình nên thay đồ và đi học thôi.

Bỏ qua cơn buồn ngủ và cơn đau đầu bất chợt của mình, Sư Tử bước vào phòng tắm, sau khi thuận tay lấy bộ đồng phục còn treo gần đó.

Rời khỏi phòng mình, một tay cầm chiếc áo khoác quen thuộc và lưng đeo balo, cô cẩn thận đóng cửa nhẹ nhàng. Một lượt nhìn phòng khách và gian bếp không một bóng người, cô chợt mỉm cười.

Một nụ cười buồn.

“Con đi học, mẹ nhé! Con sẽ mua gì đó khi về!”

Nói vọng vào căn phòng còn đóng cửa của mẹ mình, Sư Tử quay người bước ra cửa chính.

Dù sao, cô vốn cũng không mong một câu đáp lại.

***

“Mình sẽ muộn học mất cho coi! Ghét thật!!”

Ngày hôm nay chẳng may xe của Ma Kết bị hỏng, vì thế cậu cùng chị gái Xử Nữ được ba họ chở đi trên đường đến chỗ làm. Do đó, thay vì cùng cậu bạn thân đi học hằng ngày, riêng hôm nay cô phải tự mình đến trường.

Hôm qua Sư Tử cũng đã đặt báo thức, thế mà cuối cùng lại ngủ quên mất.

Thật chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa.

Từ trước đến giờ, không hẳn là Sư Tử chưa từng đi học một mình, chỉ là cô cũng không nhớ rõ lần cuối cùng là bao giờ. Từ khi quen và chơi thân với Ma Kết, mặc kệ cô từ chối ra sao, cậu bạn thân sói đội lốt cừu kia vẫn tự phong cho mình quyền chở cô đi học.

Nhà Sư Tử so với trường phổ thông không quá xa, chỉ cần đi xe buýt vài phút là tới nơi. Vì vậy hiện tại, cô nàng đang chạy thật nhanh ra bến xe buýt đầu đường.

Dừng lại trong nhà chờ, Sư Tử hai tay gập gối thở hồng hộc vì mệt. Cô lâu lắm rồi mới phải chạy hết tốc lực thế này, đúng là một cực hình!

Thi thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, Sư Tử một cách hối hả liên tục ngó đầu qua lại chờ xe tới. Thế này cô sẽ muộn học thật mất!

Lẽ ra Sư Tử nên dậy đúng giờ. Lẽ ra Sư Tử nên ngủ sớm.

“A!”

Đôi mắt màu nâu cafe sáng rực lên khi nhìn thấy chuyến xe đang chạy tới, tuy nhiên ngay sau đó lại xụ mặt xuống hẳn.

Cô nhìn nhầm xe.

Thay vào đó, rõ mồn một loạt âm thanh chợt truyền vào đôi tai cực nhạy của Sư Tử. Cô nàng chớp mắt liên hồi mấy cái, lập tức vì tò mò mà quay đầu khắp nơi nhìn chung quanh.

Thu vào tầm mắt Sư Tử lúc này là hình ảnh một cậu bạn nào đó đang ngồi khuỵu gối dưới đất, tay cứ mò mò gì đó trong chiếc xe đạp của mình. Từ đây không thể nào nhìn thấy khuôn mặt cậu ta, thay vào đó, Sư Tử có thể nhận ra sự mất kiên nhẫn khi cậu ta bực bội đập mạnh vào bánh xe đạp.

Có cô nàng nào đó thích thú chớp mắt một cái.

Hiện tại, trong đầu Sư Tử nảy ra một cuộc đấu tranh tư tưởng lớn. Một đứa con gái tạm được xếp vào loại nhiều chuyện như lời của Bạch Dương hay nói, đối với việc thiên hạ đương nhiên lúc nào cũng bận tâm thái quá.

Một cái cân hiện ra, giữa chuyện đi học muộn và chuyện bao đồng.

Thật không may, câu trả lời đã quá rõ khi cô nàng nào đó nhanh nhảu chạy ngay lại chỗ cậu bạn hoàn toàn lạ mặt kia.

Bạch Dương nói một chút cũng không sai, Sư Tử được xếp vào loại nhiều chuyện thích lo việc bao đồng thiên hạ mặc kệ việc của bản thân.

“Đừng vì tức giận mà trút giận lên cái xe của cậu chứ!”

Hai tay chắp ra sau, Sư Tử vui vẻ nghiêng người qua trong khi miệng nhoẻn cười tươi. Lúc này, cậu bạn kia đã bắt đầu quay ra sau nhìn cô.

Cậu hơi nhướng mày, cả mắt cũng nhíu lại đầy nghi hoặc.

“A-”

Được dịp đối mặt với người con trai kia, Sư Tử bất giác kêu lên một tiếng, dù ngay sau đó tay cô lập tức bịt chặt miệng.

Mái tóc màu nâu sáng và đôi mắt nâu hổ phách tuyệt đẹp, đặc biệt là nốt ruồi lãng tử dưới mắt, trong vài giây khiến Sư Tử nhầm lẫn.

Cô rốt cuộc là bị cái gì, hà cớ sao gần đây nhìn ai cũng ra con người hách dịch đáng ghét như anh ta?

Điên. Điên!

Mà, có phải không ta?

Cậu con trai kia mắt một lượt nhìn cô gái trước mặt mình, cuối cùng chớp mắt rồi quay đi như chưa nhìn thấy gì.

Tuy nhiên, cái cô gái hoàn toàn không quen không biết gì kia lại mặc kệ sự lạnh nhạt và cứ thế thản nhiên ngồi gập gối ngay cạnh cậu, lại còn đưa cái đầu lắc qua lại nhìn vào bánh xe đạp.

“Nó bị hỏng kìa!”

Vớ va vớ vẩn, cậu nghĩ thầm. Nếu không hỏng, cậu việc gì phải ngồi lì ở đây!

Nãy giờ cũng được nửa tiếng hơn rồi, nhưng cô gái này là người duy nhất để ý đến cậu. Hoặc là nhìn rồi nói này nói nọ, hoặc cứ cho qua với lý do không liên quan đến mình. Một phần ngạc nhiên, còn lại chính là cảm giác của sự phiền phức.

“Tôi sửa cho! Tôi sửa được á!~”

“Nói xạo!”

Câu nói đầu tiên giao tiếp cùng Sư Tử từ cậu bạn lạ mặt đương nhiên khiến cô thích thú. Tuy nhiên, sự thích thú ngay sau đó lập tức chuyển thành khó chịu, cô nàng bất mãn bĩu môi.

“Cậu cứ chờ mà xem!!”

Để mặc cô bạn kia làm chuyện quái quỷ gì đó không rõ với cái xe của mình, cậu đưa mắt nhìn lơ đễnh. Nhìn chiếc xe buýt vừa đỗ lại bắt đầu lăn bánh chạy đi, lại nhìn sang cô nàng kia, cậu hơi nhếch môi cười ranh.

“Ơ hay, cậu gì đây không phải tới trường sao?”

Bàn tay còn đang mò mò mẫm mẫm khắp bánh xe chợt khựng lại, cả mắt nâu cafe theo đó bắt đầu chớp liên hồi.

Nãy giờ cô quên gì đó thì phải. Đúng như cậu ta nói, cô còn phải đến trường.

“A!! Úi!”

Theo phản xạ la làng la xóm cả lên mặc kệ cậu bạn kia bịt chặt hai tai lại, tay Sư Tử theo thói quen ôm lấy mặt, hoàn toàn quên mất những vết bẩn do tài lanh nãy giờ.

“Phụt!”

Tay che miệng cố nén cười, mắt hổ phách từ bao giờ trở nên thích thú nhìn cô gái trước mặt mình.

“Haha!!”

Đương nhiên, nhân vật chính một chút cũng không hiểu tại sao, lại còn nhướng mày đầy thắc mắc.

“Điên hả? Bị khùng hả?”

“Haha... Đúng là đồ con gái! Hậu đậu vô tư! Sao cậu không thử nhìn mặt mình xem!? Haha!!”

Mặt cô? Mặt cô bị gì cơ?

Nhìn Sư Tử ngơ ngác dùng tay lau lau mặt dù chắc chắn chẳng biết bị gì, cậu không khỏi phì cười.

Tất cả những việc làm của cô nàng chỉ khiến khuôn mặt thêm tèm nhem.

“Ơ?”

Trước khi cả hai kịp nhận ra, cậu bạn kia đã dùng tay áo khoác của mình lau vết bẩn dính khắp nơi trên mặt Sư Tử, mạnh bạo nhưng cũng rất nhẹ nhàng, đến mức dù đã xong rồi, cô nàng nào đó vẫn chưa theo kịp.

“À! Cảm ơn~!”

Một điều phải chú ý, Sư Tử trong vài trường hợp phản ứng cực chậm.

“Í! Mũi cậu cũng dính gì kìa!”

Đôi mắt hổ phách được dịp chớp vài cái, rồi lại nhướng mày. Theo phản xạ, cậu dùng tay lau lau mũi, quên mất mình vừa dùng nó lau cho cô.

“A...”

Muộn mất rồi.

Còn nữa, Sư Tử cũng rất ma lanh và thù dai.

“Haha! Cho chừa! Cái tội cười tôi!! Haha!!”

Mắt hơi nheo lại, nhìn cô nàng đầy khinh thường. Con gái con lứa, một chút lịch sự ý tứ cũng không có.

Cơ mà, hình như nãy giờ bị lạc với chủ đề chính xa tít luôn thì phải?

“Ê, xe của tôi...?”

“À, nó hả? Xin lỗi, hình như tôi vô tình làm nó hỏng nặng thêm mất rồi...”

Gì cơ? Cô ta vừa nói cái gì cơ? Đừng có ở đó mà gãi đầu cười hề hề!

“Đồ con gái phá hoại!”

Mắt khinh thường di sang phần trán phía sau tóc mái của Sư Tử, nhìn vào miếng băng gạc thấp thoáng phía sau, cậu hơi nghiêng đầu, có chút thắc mắc nhưng rồi lại thôi.

“Xin lỗi đi, tôi tốt bụng vậy thôi!”

“Đến mức quên luôn việc đi học của mình chứ gì?”

Một giây trôi qua.

Hai giây trôi qua.

“A!!! Cậu tại sao không nhắc tôi?! A! Chết rồi! Chết rồi!! Xe... Xe buýt đâu rồi? A!!!”

Nhìn cô nàng đứng bật dậy mà luống cuống hốt hoảng như gà mắc tóc, cậu lại mém chút phì cười.

“Tại cậu hết! Tại cậu!! Tôi không rảnh nói chuyện tào lao với cậu đâu!! Đồ dở hơi! Đồ rảnh rỗi!! A đáng ghét!!”

Chưa kịp để cậu bạn kịp ú ớ gì, Sư Tử đã một mạch chạy bắn đi, chẳng mấy chốc đã khuất dạng đằng sau đám người đang đi trên đường. Cậu hơi nhíu chặt mày, bật cười một cái.

Đúng là đồ con gái rắc rối ồn ào, lại còn ngốc nghếch cực kì, chưa kể còn thích đổ thừa cho người khác!

Dù sao, cậu cũng nên đến trường bây giờ thôi.

Mà, phải xử lý với cái xe “của nợ” này thế nào đây nhỉ?

***

Sư Tử không phải lần đầu tiên tự mình đi học, nhưng là lần đầu tiên tự thân chạy một quãng đường đến trường. Chạy như một con trốn trại!

Dù vậy, số phận vẫn không mỉm cười cùng cô. Khi Sư Tử vừa chạy đến trường, cổng trường đã đóng lại từ đời thiên niên kỉ nào rồi.

Như cách muôn thuở thường áp dụng hồi nhỏ, cô bắt đầu công cuộc leo tường. Một lần nữa không may, không những cái cặp đang leo bị rơi xuống đất, nó còn rơi hẳn vào người thầy giám thị đang đứng canh ngay bên dưới.

Chống đối cự tuyệt trong vô vọng, Sư Tử bắt đầu chạy vòng vòng với sự truy đuổi quyết liệt của thầy giám thị và chú bảo vệ. Sau một hồi lâu, cô vẫn bị “áp giải” vào văn phòng để kỉ luật.

Tội đi học trễ, tội chống đối, tội làm thầy giám thị bị đau đầu, tội tổn hại sức khoẻ của bảo vệ, rồi tội gì gì đó vân vân mây mây.

Cuối cùng, Sư Tử cũng được “thả về” sau khi tay mém gãy vì chép một bản kiểm điểm dài hai tờ giấy đôi. Và lúc đó đã là giờ ra chơi đầu buổi sáng rồi.

Số cô quá khổ mà!

“Cậu rốt cuộc là làm cái quái gì đến giờ này mới đến trường hả?!”

Chưa kể, lại còn hứng chịu cơn giận của Ma Kết và Bạch Dương. Cô hiện tại ngồi ngay chỗ mình, xung quanh là hai người bạn thân thiết và bị hỏi cung như một tù nhân phạm tội.

“Tớ gặp vài rắc rối trên đường...”

“Rắc rối cái con khỉ! Cậu có mà lại đi lo chuyện bao đồng chứ gì?”

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy đanh thép mới chính là phong cách của Ma Kết. Sư Tử theo đó khẽ giật thót, môi bất giác mím chặt.

Đoán như thần ý!

“Ghê gớm chưa? Ghê ghê!~”

Nhân Mã vừa định hùa vào đã bị Ma Kết và Bạch Dương lườm đến lạnh sống lưng, cuối cùng đành im bặt mà quay sang tiếp tục quấy rầy giấc ngủ của Song Ngư, dù ngay sau đó lại bị ăn chửi.

Nhưng lúc này đây, Song Ngư không hề ngủ. Cậu chỉ nằm dài ra bàn, và mắt hổ phách đằng sau cặp kính vẫn lơ đễnh quan sát kịch hay trước mặt.

“Tớ đâu có... Ý tớ là, làm sao tớ lại-”

“Tớ quen cậu bao lâu rồi Sư nhỉ?”

Một lần nữa, Sư Tử im bặt.

Câu hỏi tu từ khốn kiếp!

“Tớ bảo cậu là đứa nhiều chuyện đâu có sai tý nào!!”

Nếu có thể, chắc chắn ánh mắt của Bạch Dương đã chọc thủng Sư Tử mất luôn cho coi.

Thật đáng sợ.

“Tớ chỉ lỡ mất hai tiết đầu thôi mà.. Với lại nó cũng đâu phải-”

“Ngưng biện hộ!!”

Con người cũng phải có quyền tự do ngôn luận chứ!!

“Thôi nào các cậu! Sư nó biết lỗi rồi, đừng có nghiêm khác quá!”

Song Tử vừa trở về lớp sau khi trống vào học vang lên đã gặp ngay cảnh tượng hùng hồn ở chỗ ngồi của mình, đành đóng vai lương thiện can ngăn hai bên.

Tuy nhiên, còn chưa kịp vui mừng được lâu, Sư Tử đã khựng lại khi nhìn thấy nụ cười toả nắng pha chút nguy hiểm của cô bạn cùng bàn.

“Cậu chỉ cần trực nhật cả tuần nay thay cho hình phạt là được! À, tự lực cánh sinh đó nha!”

“Hả...? Ớ!!?”

Sư Tử cô sai rồi, sai thật rồi. Song Tử không phải thiên thần gì sất, cũng là ác quỷ đội lốt thiên thần mà thôi!

Lòng người thật đáng sợ...

“Mấy đứa! Mau chóng vào chỗ ngồi nào!”

Thầy chủ nhiệm vừa bước vào, hai tay vỗ mạnh vài cái ổn định trật tự lớp. Nhìn lớp học nhanh chóng ai vào chỗ ngồi nấy, thầy mỉm cười hài lòng.

“Thầy! Mình học tiếp bài hôm trước đi thầy! Đi thầy!!”

Cái giọng oang oang của Sư Tử vang lên ngay lập tức. Mặc kệ, cô phải làm gì đó thì thầy mới quên chuyện cô đi muộn được!

“Từ từ đã nào! Hôm nay lớp ta có một bất ngờ đấy!”

Hai mắt chớp liên hồi, cuối cùng ngơ ngác nhìn sang Song Tử ngồi cạnh. Không chỉ mỗi Sư Tử, gần như cả lớp đều vậy.

“Liên hoan hả ta? Hay đi chơi?”

“Hay có hội trại qua đêm!?”

“Ủa? Còn sớm mà ta!”

“Trật tự!”

Đời học sinh là thế mà, bất ngờ thì chỉ có liên hoan hay vui chơi hay hội gì đó thôi!

“Không liên quan gì hoạt động trường cả, nó liên quan đến thành viên lớp ta!”

Bạch Dương lén đưa mắt về phía Ma Kết, nửa muốn hỏi, nửa lại không. Cậu là lớp trưởng, chắc chắn biết, điển hình là khuôn mặt thản nhiên như không kia. Nếu Sư Tử không đi muộn, con nhỏ giữ vai trò lớp phó đó sẽ không ngơ ngơ ngác ngác như bây giờ.

Chỉ là, chuyện vài hôm trước, cô đến giờ vẫn chưa cùng cậu nói chuyện rõ ràng.

Từ bao giờ Bạch Dương trở nên thụ động đến thế này vậy nhỉ?

“Em vào đây!”

Đúng là lời thầy chủ nhiệm nói, là bất ngờ về thành viên.

Một cậu nam sinh vừa bước vào từ cửa lớp, hiện tại đứng trên bục giảng và quay mặt xuống tập thể.

“Ớ?”

Nhân Mã tự dưng kêu lên một tiếng, mày nhíu chặt nghi hoặc. Cậu bị điên hay sao mà lại nhìn tên này cứ có nét giông giống với Song Ngư ý!

Khuôn mặt hiền lành với đôi mắt nâu hổ phách chứa sự điềm tĩnh và nốt ruồi bên dưới mắt trái. Thứ khác duy nhất là mái tóc cậu ta, là nâu sáng thay vì đen tuyền như của Song Ngư.

Nhân Mã đúng là thần kinh không được bình thường mất rồi.

“Xin chào, tôi là Đinh Xà Phu, rất hân hạnh được làm quen với mọi người!”

Cậu bạn mới khẽ cúi người chào, khoé môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười đầy thu hút.

Phải, cậu ta là Xà Phu.

Mắt Xà Phu bình thản lướt quanh một vòng lớp học một cách lơ đễnh, bất chợt dừng lại bàn áp cuối cạnh cửa sổ. Sự ngạc nhiên trong ánh mắt nhanh chóng chuyển sang thích thú.

Không hề bận tâm đến những ánh mắt đang nhìn mình, Xà Phu một mạch bước ngay về phía chỗ ngồi kia. Nhìn cô gái còn đang nằm dài trên bàn lười biếng, tay cậu gõ nhẹ lên mặt bàn.

Sư Tử lúc này mới để ý đến xung quanh, mắt nhắm hờ chậm rãi mở ra. Cô nãy giờ hoàn toàn không bận tâm đến chuyện thiên hạ.

Lúc cần quan tâm thì lại bỏ mặc, lúc không cần thì cứ tươm tướp tươm tướp.

“A! Cậu là cái người vừa nãy!? Mà ủa, cậu làm quái gì ở đây?!”

Sư Tử vì ngạc nhiên mà đứng bật dậy, hai mắt mở to đầy nghi hoặc, miệng cũng theo đó mà hoạt động liên tục.

Đáp lại, Xà Phu vui vẻ nở nụ cười. So với con người một lạnh hai khó ưa ban nãy, vẻ mặt nham nhở càng khiến Sư Tử thấy lạ.

“Không ngờ gặp lại cậu ở đây, cô nàng băng gạc phá hoại!”

“Cái-”

Còn chưa kịp lên tiếng ú ớ gì, bàn tay còn đang chống trên mặt bàn của Sư Tử đột nhiên bị Xà Phu túm lấy và kéo về phía cậu. Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động trong phút chốc, cả tầm nhìn cũng bị cậu che mất.

Khuôn mặt Xà Phu và Sư Tử lúc này gần sát nhau, đến mức có khoảng cách hay không cũng là điều khó biết được.

“A! Hôn kìa!!?”

“Bọn họ quen nhau? Tự nhiên quá đi mất!!”

“Lớp phó ngu ngơ mù tịt của chúng ta đó hả?!”

Hoàn toàn không hề để tâm lời bàn tán của cả lớp hay ánh mắt kì quặc thầy chủ nhiệm nhìn mình, Xà Phu mất một lúc lâu mới chịu kéo Sư Tử ra. Liếm nhẹ môi, ngón trỏ đặt ngay trước, cậu nháy mắt một cái.

“Từ bây giờ, rất mong được giúp đỡ~”

Ngay lúc này, cổ áo Xà Phu bất chợt bị nắm lấy và xốc ngược lên, từ một người mà không một ai có thể nghĩ tới.

Là cậu bạn vốn luôn trầm lặng và thu mình vào một góc,

Lưu Song Ngư.

Hai đôi mắt đồng màu nhìn chằm chằm vào nhau, điềm tĩnh và lạnh nhạt. Xà Phu hơi cười.

“Chuyện gì vậy nhỉ? Cậu có quen cô ấy sao?”

“Câm đi!”

Thầy chủ nhiệm đến lúc này mới lấy lại bình tĩnh, mặt khó chịu vỗ tay vài cái.

“Thôi ngay! Xà Phu, em định làm loạn ngay ngày đầu nhập học sao?! Và Song Ngư, cả em cũng mau ngồi xuống!!”

Mặc kệ cổ áo bị Song Ngư nắm lấy, Xà Phu giơ hai bàn tay mở ngửa như xin hàng.

“Em xin lỗi, thưa thầy! Một du học sinh như em, chỉ là muốn chào hỏi một chút thôi ạ!”

Đến tận lúc này, Sư Tử vẫn còn ngơ người chưa theo kịp chuyện vừa xảy ra, trong khi cả Song Ngư và Xà Phu đều dành cho nhau ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status