Nam An thái phi truyền kỳ

Quyển 4 - Chương 113: Nũng nịu ngớ ngẩn, Triệu Trinh dạy vợ


Thật lâu sau, Cao Thái phi xoay người lại, nhìn Triệu Trinh đang lẳng lặng đợi chờ mình trả lời. Gần đây Triệu Trinh lại gầy thêm một chút, cằm hình như nhọn hơn, lại vì mặt mũi nghiêm túc, gương mặt tuấn mỹ xem ra có chút lạnh lùng, mắt phượng tối tăm, giống như viên ngọc lạnh lẽo mới từ biển sâu nổi lên mặt nước. Trên người hắn mặc một bộ thường phục bằng gấm trắng thêu hoa văn bạc hình mây, đai lưng đeo ngọc đen, dáng vẻ như cây ngọc đón gió, bước chân lưu loát.

Ánh mặt trời buổi sáng rọi từ sau lưng hắn tới, như có thể nhìn thấy lông tơ nho nhỏ tinh tế trên mặt hắn, khiến người ta rõ được, thì ra khuôn mặt Triệu Trinh vẫn còn mang nét thiếu niên.

Cao Thái phi chợt nhớ ra con trai độc nhất năm nay mới chỉ hai mươi mốt tuổi, hắn vẫn còn trẻ, lại đã trải qua nhiều giày vò và khốn khổ như vậy.

Bà là mẫu thân của hắn, là người ban sinh mạng cho hắn.

Cao Thái phi vẫn âm thầm yêu thương hắn, bà hiểu, không thể chỉ vì mình nhất thời mềm lòng, lại khiến hắn cùng người hắn yêu thương bị thương tổn.

Cao Thái phi im lặng thở dài, nói: "Người gây nghiệp chướng, nên để hắn trả giá thật lớn cho việc hắn đã làm."

Mắt phượng của Triệu Trinh tối tăm nhìn bà, bước về phía trước một bước, hắn vươn tay nắm lấy tay mẫu thân mình.

Tuy là mùa hè, nhưng tay Cao Thái phi lại hơi lạnh.

Triệu Trinh cầm chặt tay của mẫu thân, cúi đầu không nói, tựa như đang suy nghĩ.

Triệu Trinh ngẩng đầu lên, nhìn mẫu thân một lần nữa, trong mắt có thông hiểu, cũng có cảm kích, hắn trầm giọng nói: "Mẫu thân, con đã thề, sẽ không lạm sát người vô tội!"

Dứt lời, hắn xoay người sải bước rời đi.

Khi Chu Tử tỉnh lại, phát hiện Triệu Trinh đã rời giường, ở vị trí của hắn trên giường đặt một cái hộp thật to bằng gấm đỏ thẫm.

Nàng ngồi dậy, mở hộp ra, phát hiện phía trên là trọn bộ đồ trang sức mà Vương phi phải dùng, phía dưới là quần áo, vừa lấy ra nhìn, Chu Tử phát hiện phía dưới là một bộ lễ phục vương phi Thân Vương đầy đủ màu đỏ chót.

Chu Tử cầm đồ trang sức lên tỉ mỉ quan sát, nhìn trâm hình phượng bằng vàng ngậm chuỗi trân châu, cảm xúc nàng ngổn ngang trăm mối —— Triệu Trinh cưng chìu nàng như vậy, nhưng chưa từng cho nàng mang đồ trang sức có hình Phượng Hoàng, bởi vì đó là thứ chỉ chánh thê mới có, mà nàng chỉ là thiếp!

Chu Tử lại nâng lễ phục, giũ mở ra. Lễ phục làm từ gấm vóc màu đỏ chót, phía trên thêu hoa văng lông công và vòng hoa nhỏ, còn trang bị thêm đai ngọc, cả áo mỏng bên trong cũng chuẩn bị đầy đủ.

Nhìn bộ lễ phục rườm rà lại một lần nữa, Chu Tử vẫn cảm thấy thật giống như không phải là sự thật.

Trừ nàng, Triệu Trinh chưa từng có nữ nhân khác.

Triệu Trinh là người đàn ông đầu tiên của nàng, nàng cũng là nữ nhân đầu tiên của Triệu Trinh.

Nàng và Triệu Trinh là duy nhất của nhau.

Bọn họ đã sự thực cùng giường kết tóc, nhưng không có danh phận vợ chồng.

Nhưng mà, thứ nàng để ý nhất không chỉ những điều này, cũng không phải có thực sự trở thành thê tử kết tóc của Triệu Trinh không.

Nàng muốn trở thành nữ nhân có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn, chung sống cùng hắn cả đời, sống chung giường chết chung mồ.

Hiện tại, rốt cuộc thì nàng cũng đã là thê tử của Triệu Trinh, vào năm nàng mười chín tuổi!

Lỗ mũi Chu Tử chua xót, nước mắt chảy ra.

Từ lúc mười lăm tuổi đến bây giờ, ròng rã bốn năm, nàng yêu Triệu Trinh, sống cùng Triệu Trinh, nhưng mà, nàng thủy chung vẫn chỉ là thiếp thất của Triệu Trinh.

Hiện tại, nàng là thê tử đường đường chính chính của Triệu Trinh!

Tất cả việc này, đến hình như quá dễ dàng; nhưng nghĩ lại, cũng không dễ dàng như thế.

Chẳng lẽ, bởi vì lần này thiếu chút nữa nàng sẽ chết đi, muốn sau khi nàng mất có thể tổ chức lễ tang trọng thể, Triệu Trinh mới xin sắc phong cho nàng?

Chu Tử bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt.

Nàng nói mình muốn nghỉ ngơi một lát, không để nhóm người Ngân Linh vào, sau đó bắt đầu nằm trên giường suy nghĩ mà chảy nước mắt.

Tiệc đầy tháng nhị công tử của Nam An vương đã bắt đầu, Triệu Trinh sắp xếp cho Trưởng Sử quan của vương phủ tiếp khách nam, Đại Nhạn tiếp khách nữ, Cao Thái phi, Chu Tử cùng hắn xuất hiện một lần giữa buổi tiệc là đủ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Triệu Trinh liền đến Diên Hi cư gặp Chu Tử.

Triệu Trinh mang theo người mới vừa đến gần nội viện, Ngân Linh đợi ở cửa ra vào trong phòng chờ của phòng trị sự, bước lên trước nhỏ giọng bẩm báo: "Bẩm Vương Gia, vương phi khóc ở trong phòng!"

Triệu Trinh gật đầu một cái, trực tiếp vào nội viện.

Ngân Linh đang muốn theo vào, Triệu Tráng vừa theo Vương Gia tới lại cho nàng một cái nháy mắt, nàng liền đứng yên tại chỗ.

Triệu Tráng nhỏ giọng nói: "Cô nương ngốc, gọi luôn cả nhóm Thanh Ba bọn họ ra ngoài, để Vương Gia ở cùng vương phi một lát!"

Lúc này Ngân Linh mới chợt hiểu hiểu ra, cười nhìn Triệu Tráng, rồi bước vào nội viện.

Thời tiết tháng tám, bởi vì sắp đến Trung thu, trong ấm áp có chút lạnh lẽo. Triệu Trinh bước đến cửa phòng ngủ, vén bức rèm che lên, đi vào.

Chu Tử đang nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn.

Triệu Trinh đi tới, ngồi xuống bên giường.

Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc dài của Chu Tử.

Tóc Chu Tử dày nặng, lại nuôi dài, tóc dài đen nhánh bóng loáng xõa trên gối, tôn lên trung y thêu hoa bằng lụa trắng trên người nàng, thoạt nhìn đặc biệt mỏng manh đáng thương.

Triệu Trinh vuốt một lát, thấy Chu Tử còn chưa để ý đến mình, liền bế Chu Tử lên, đặt trong lồng ngực mình.

Chu Tử núp trong ngực hắn, trên gương mặt trắng trắng mềm mềm không son phấn tràn đầy nước mắt, mắt to ướt nhẹp, đôi môi đầy đặn bị nàng tự cắn mà hồng hồng.

Triệu Trinh vừa nhìn, trong lòng rung động, rất muốn liều mạng hôn Chu Tử, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, chiếm thượng phong. Hắn lạnh lùng hỏi: "Khóc cái gì?"

Chu Tử thút tha thút thít một lát, mới nói: "Tại sao vào lúc này chàng lại xin sắc phong Vương phi cho thiếp?"

Triệu Trinh đột nhiên cảm thấy tay mình rất nhột, rất muốn vỗ mông Chu Tử, hắn không nhịn được nói: "Không phải nàng đã sinh hai đứa con trai cho ta sao?"

"Nhưng không phải chàng đã nói là sinh đủ ba đứa mới để thiếp làm vương phi sao?"

". . . . . ."

Triệu Trinh không nói lời nào, Chu Tử cho là hắn đã đuối lý, vùi mặt lên thường phục của Triệu Trinh lau lau nước mắt, bắt đầu tố cáo: "Chàng vẫn không chịu cho thiếp làm vương phi, nhưng bây giờ lại để thiếp làm vương phi, thiếp ước chừng, lúc chàng xin sắc phong nhất định là lúc thiếp khó sinh sắp chết kia, khi đó chàng xin sắc phong, là muốn sau khi chết thiếp có được một lễ tang trọng thể! Căn bản chàng không thật nguyện ý để thiếp làm vương phi của chàng, hừ, Nam An vương phi, thiếp không cần chàng bố thí. . . . . ."

Chu Tử ngồi trong lòng hắn tố cáo liên tục, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Triệu Trinh.

Triệu Trinh càng nghe càng tức giận, rất có cảm giác buồn bực "Lòng ta tỏ cùng trăng sáng, nào ngờ trăng soi mương máng". Hắn muốn giải thích một chút, nhưng cảm thấy nói rất dài dòng, hơn nữa sẽ tổn hại quyền uy trượng phu của hắn.

Lúc Chu Tử tố cáo, Triệu Trinh lại nghĩ nên chận miệng của nàng thế nào.

Cuối cùng, Triệu Trinh nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của Chu Tử, nhắm ngay đôi môi đỏ tươi của nàng, hôn xuống.

Hắn dùng sức rất lớn, vừa cắn vừa gặm vừa mút, thậm chí làm đau Chu Tử.

Sau hồi lâu, Triệu Trinh buông Chu Tử ra.

Chu Tử sờ sờ đôi môi, cảm thấy tê tê, sợ là đã sưng lên, nàng hậm hực trợn mắt nhìn Triệu Trinh.

Lúc này Triệu Trinh mới hỏi: "Nàng có nhớ là nàng còn gửi ở chỗ ta một trăm cái đánh mông hay không?"

Chu Tử vừa nghe, giật mình tái mét, chân trần nhảy lên mặt đất, đang muốn chạy trốn, lại bị cánh tay Triệu Trinh vòng chắc ôm lấy eo.

Triệu Trinh ngồi trên giường, lộn ngược Chu Tử tại nằm lên đùi mình, tốc váy Chu Tử lên, tuột quần lót màu trắng của nàng xuống, lộ ra cái mông nhỏ đầy đặn trắng trắng mềm mềm.

Chu Tử cảm thấy trên mông lạnh lẽo, trong lòng vội muốn chết, muốn giãy giụa, nhưng lại không giãy khỏi Triệu Trinh, không thể làm gì khác hơn là tận lực lắc lư lung tung.

Cái mông trắng nõn của Chu Tử lắc lư trước mắt Triệu Trinh, Triệu Trinh đè nén mong muốn đè nàng ra tùy ý cợt nhã, nâng bàn tay lên, một tiếng "bốp" giòn tan, bàn tay chạm lên mông Chu Tử, trong miệng đếm: "Một!"

"Bốp" thêm một tiếng giòn tan —— "Hai!"

"Bốp —— ba!"

"Bốp —— bốn!"

". . . . . ."

Lúc Triệu Trinh đánh tới cái thứ mười, Chu Tử thật sự chịu không nổi nữa, đau có thể nhịn, chủ yếu là cởi truồng bị trượng phu đánh, thật rất mất mặt ....!

"Triệu Trinh, tha cho thiếp đi!"

Triệu Trinh không chút lay chuyển.

"Vương gia của thiếp! Tha cho thiếp đi!"

Triệu Trinh vẫn không chút lay chuyển, lại một tiếng "Bốp" giòn tan.

"Triệu Trinh, thiếp sai rồi!"

Triệu Trinh nghe nàng nói như vậy, mới dừng tay lại: "Nói, nàng sai ở đâu?"

Chu Tử ngoan ngoãn nói: "Thiếp không nên hiểu lầm chàng lung tung."

"Còn gì nữa không?"

"Thiếp biết chàng cưng chìu thiếp, lại còn. . . . . ."

"Ta chỉ cưng chìu nàng thôi sao?" Giọng Triệu Trinh rất lạnh, bàn tay lại giơ lên.

Mặt Chu Tử xoay ra sau, thấy tay Triệu Trinh giơ cao cao, trong lòng kinh hãi, nghĩ nghĩ, vội nói: "Chàng khoan hãy đánh, để thiếp suy nghĩ một chút!"

Nàng cố gắng suy nghĩ, cuối cùng mặt dày nói: "Chàng thương thiếp. . . . . ."

Triệu Trinh cảm thấy cuối cùng Chu Tử cũng hiểu nổi khổ tâm của mình, chỉ là còn chưa đủ, vẫn lạnh giọng nghiêm mặt hỏi: "Còn gì nữa không?"

Chu Tử rung đùi đắc ý quẩy người một cái, cảm thấy da mặt hơi phát sốt, mặt dày nói: "Chàng yêu thiếp. . . . . ."

Mặc dù đã nói ra, nhưng nàng cảm thấy nói như vậy, hình như không thể tin.

Triệu Trinh lại buông tay xuống, nói: "Nàng biết rõ, tại sao còn khóc lóc không ngoan, được cưng chìu mà kiêu ngạo rồi la lối om sòm sao?"

Chu Tử không ngờ mình lại nói đúng, nàng cảm thấy trái tim hình như bị đánh trúng, trong nháy mắt vui mừng khổng lồ mãnh liệt đánh thẳng vào, khiến nàng lập tức quay người trên đùi Triệu Trinh, mắt trừng tròn to nhìn Triệu Trinh: "Chàng thật sự yêu thiếp?"

Da mặt trắng nõn của Triệu Trinh cũng hơi ửng đỏ, mặt lại vẫn lạnh lùng: "Ai yêu nàng chứ!"

Chu Tử cực kỳ vui mừng, đưa hai cánh tay ôm Triệu Trinh, mặt dính vào ngực Triệu Trinh, nước mắt lại chảy ra: "Chàng thật sự yêu thiếp?"

Nàng vừa khóc vừa cười: "Chàng thật sự yêu thiếp!"

Triệu Trinh không ngờ nàng có thể nổi điên như vậy, vội ôm lấy hông nàng, ấn nàng trên chân mình, ôm nàng thật chặt.

Hai người có vẻ hơi kích động, thật lâu không lên tiếng, chỉ ôm nhau thật chặt.

Cuối cùng, Triệu Trinh mở miệng trước: "Còn thiếu tám mươi tám cái!"

Chu Tử lại cười ngắt nhéo trên người hắn, toàn bộ nước mắt trên mặt chùi lên y phục Triệu Trinh.

Nàng vừa cử động, cả người Triệu Trinh liền căng thẳng, hắn lặng lẽ hít một hơi, ôm lấy thân thể Chu Tử, dời nàng ra ngoài một chút.

Lúc Chu Tử giãy giụa, quần lót tơ lụa không biết lúc nào thì tuột xuống, rơi trên cổ chân.

Lúc này Chu Tử ý thức được một chút, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, vội vươn tay muốn kéo quần lót lên, lại bị Triệu Trinh nhanh tay lẹ mắt phát hiện.

Một tay hắn bắt được cổ tay đang đặt ở chân của Chu Tử, một tay nhanh như tia chớp cởi bỏ quần lót cho Chu Tử.

Trên người Chu Tử chỉ còn lại trung y, nàng dùng sức kéo xuống, miễn cưỡng che lấy hạ - thân.

Triệu Trinh liếc nàng một cái, mặt nàng không khỏi đỏ tới mang tai, cũng không dám lộn xộn nữa.

Triệu Trinh bất động, Chu Tử cũng không dám động.

Lúc này, Chu Tử đã cảm nhận được dưới mông mình là cứng rắn nổi lên của Triệu Trinh, lại không dám lộn xộn.

Triệu Trinh biết thân thể Chu Tử mới vừa khôi phục, cũng không dám làm gì, chỉ ôm Chu Tử, đợi cái nơi kích động đó của mình xếp cờ im trống.

Đang lúc ấy, Chu Tử đột nhiên cảm thấy hình như phía dưới của mình chảy ra một dòng nước ấm, nàng nhíu mày nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cũng cảm nhận được, hắn bế Chu Tử lên, nhìn vào áo ngoài của mình —— trên áo ngoài màu trắng của hắn, là một vệt máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status