Nam An thái phi truyền kỳ

Quyển 4 - Chương 90: Vào tháng chạp, vội vàng nhiều việc


Cao Thái phi vừa nghe, mắt phượng tương tự Triệu Trinh lập tức sáng lên, liếc Chu Tử một cái, lại liếc Triệu Trinh một cái, mắt phượng hơi cong, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên. Sau khi cảm xúc biến hóa xong, bà kéo cánh tay Chu Tử, cẩn thận từng li từng tí đỡ Chu Tử: "Chu Tử, ngồi xuống rồi hãy nói!"

Chu Tử đỏ mặt, nàng hiểu ánh mắt của Cao Thái phi, cũng cảm nhận được một khắc vừa rồi lòng hiếu kỳ của Cao Thái phi bành trướng rất mãnh liệt.

Lúc này bữa tối đã bày xong. Cả ngày Chu Tử chưa ăn thứ gì, sớm đói bụng đến mức hai chân như nhũn ra, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ nghi ăn uống nghiêm ngặt của Quý tộc, từ từ mà ăn.

Chu Tử giả Quý tộc ăn uống theo đúng lễ nghi, vào lúc này quý tộc chân chính như Cao Thái phi và Triệu Trinh lại không theo lễ nghi ăn uống của Quý tộc Đại Kim.

Cao Thái phi ăn rất ít, hầu như chưa ăn thứ gì.

Bà một mực chú ý đến Chu Tử, thấy Chu Tử ăn cái gì nhiều một chút, cũng không cần đến người phục vụ bên cạnh, tự mình gắp thả vào trong chén Chu Tử.

Triệu Trinh cũng biết là Chu Tử quá đói rồi, im lặng không lên tiếng múc một chén canh, đặt ở trước mặt Chu Tử —— hắn nhớ Chu Tử thích uống loại canh nấm này nhất.

Ăn cơm tối xong, Cao Thái phi cùng Triệu Trinh Chu Tử hàn huyên một lát, chủ yếu là nói vấn đề buổi tối Triệu Tử sẽ ở đâu.

Vào khoảng thời gian trước, bởi vì Chu Tử nhớ nhung tiểu thế tử quá mãnh liệt, Cao Thái phi không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho Chu Tử mang tiểu thế tử đến ở Diên Hi cư, bây giờ Chu Tử lại mang thai, suy tính theo nhiều phía, Cao Thái phi liền nói nên để Triệu Tử cùng nhũ nương vẫn ở lại chỗ của bà như cũ.

Chu Tử vẫn không nói gì, Cao Thái phi đã cười nói: "Về sau con cũng không cần đến đây thỉnh an trước, sau khi dùng điểm tâm ở Diên Hi cư xong rồi hãy từ từ đến thăm ta cùng tiểu thế tử, vừa hay như thế cũng có thể rèn luyện thân thể."

Chu Tử nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, dù sao ban ngày nàng vẫn có thể tới đây ở cùng Triệu Tử, vì vậy liền đồng ý.

Cao Thái phi mừng rỡ, bảo Nhũ Yến ôm lấy Triệu Tử, hung hăng hôn một cái lên mặt Triệu Tử.

Sau khi Triệu Tử bị hôn một cái, đầu tiên là theo bản năng lấy tay xoa xoa gương mặt, sau đó liền bắt đầu quơ múa cánh tay về phía Chu Tử, trong miệng kêu y y a a gì đó, nghe phát âm hình như là "Lạnh", Chu Tử thật vất vả mới nghe rõ, thì ra Triệu Tử gọi "Mẹ". (Mẹ = nương, Triệu Tử gọi thành ‘lương’ – nghĩa là lạnh)

Trái tim của nàng lập tức như được lấp đầy, mềm mại, ấm áp, trong nháy mắt đôi mắt đã ươn ướt. Chu Tử đưa cánh tay ra đón lấy Bánh Bao nhỏ, ôm thật chặt vào trong ngực.

Mặt trái táo của Triệu Tử đặt lên vai của mẫu thân, vẫn tiếp tục ngọng nghịu gọi "Lạnh".

Cao Thái phi cười rất hả hê: "Đây chính là do ta dạy đó!"

Thật ra thì, lúc mới bắt đầu Cao Thái phi dạy là "Tổ mẫu" và "Phụ vương", nhưng có lẽ hai từ này phát âm quá phức tạp, Triệu Tử vẫn không chịu học, sau đó dạy bé gọi "Mẹ", bé lại gọi ngay, có điều nghe càng giống "Lạnh".

Nghe Triệu Tử không ngừng gọi Chu Tử là mẹ, trong lòng Triệu Trinh rất khinh thường: tám tháng rồi, mới chỉ gọi được mẹ, hơn nữa còn gọi thành " Lạnh", nhớ năm đó khi lão tử còn bé. . . . . .

Triệu Trinh không muốn thừa nhận mình vô cùng ghen tỵ, hơn nữa còn ghen tỵ với người làm mẹ là Chu Tử.

Buổi tối lúc Chu Tử cùng Triệu Trinh rời đi, dĩ nhiên Triệu Tử rất muốn đi theo mẫu thân, bé bị Nhũ Yến ôm vào ngực, tuy nhiên bé lại liều mạng giùng giằng gào khóc, muốn theo mẫu thân trở về.

Triệu Trinh đối với việc khó có thể thoát khỏi người thứ ba nho nhỏ này rất không vui, cau mày thúc giục Chu Tử đi nhanh hơn.

Đại khái Triệu Tử có khả năng biểu diễn thiên phú, liều mạng giãy giụa khóc lóc om sòm, nhưng sau khi tạo hình chỉ có sấm mà không có mưa không đạt hiệu quả, bé không giãy giụa nữa, lặng yên nằm trong ngực Nhũ Yến, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cố sức xoay về hướng mẫu thân, trong mắt phượng nho nhỏ âm u một lát, một giọt nước mắt thật to được tạo ra lăn xuống, tuột ra dọc theo đuôi mắt, chảy xuống gương mặt.

Bé không lớn tiếng gào khóc nữa, mà chớp chớp lông mi ướt nhẹp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn mẫu thân của mình.

Nhìn thấy bé không muốn rời xa mình như vậy, trong lòng Chu Tử cực kỳ khó chịu, muốn đi cũng không đành, đi chưa được mấy bước, đầu đã ngoảnh lại nhiều lần.

Cuối cùng, Cao Thái phi cũng không nhẫn tâm nhìn hai mẹ con biểu diễn một màn sinh ly tử biệt, dặn dò nhũ nương: "Vẫn nên ôm tiểu thế tử theo Vương Gia và Chu trắc phi trở về thôi!"

Ngân Linh nhận lấy tiểu thế tử từ Nhũ Yến, ôm tiểu thế tử đi tới bên người Chu Tử.

Triệu Tử nhìn mẫu thân, mắt phượng nho nhỏ chứa đầy nước mắt khẽ híp một cái, nén lệ nở nụ cười.

Từ đầu tới cuối Triệu Trinh vẫn luôn lạnh lùng bàng quan.

Hắn đã xác định, tương lai Triệu Tử này tuyệt đối sẽ là kẻ địch mạnh tranh đoạt Chu Tử với mình!

Tuổi nhỏ như thế mà đã làm bộ làm tịch, hừ, ở cùng cha mẹ ngươi, ngược lại càng dễ cho lão tử sửa chữa ngươi! Ngọc bất trác bất thành khí, nhất định lão tử sẽ giáo dục ngươi thật tốt, rèn luyện ngươi từ một bó củi mục thành một khối mỹ ngọc!

Liếc mắt nhìn Triệu Tử đang dính cái mặt vào bên mặt Chu Tử, Triệu Trinh âm thầm hạ quyết tâm.

Trên đường trở về Diên Hi cư, Triệu Trinh ngẩng đầu ưỡn ngực đi tuốt ở đằng trước, Chu Tử chậm hơn một bước đi theo phía sau hắn. Phía sau là Triệu Hùng, Triệu Tráng, nhũ nương, Tứ Thanh cùng Ngân Linh đang ôm tiểu thế tử.

Triệu Trinh vừa đi vừa nghĩ: đến cuối cùng, ta cũng có mẫu thân có thê tử có con trai hợp lại thành một nhà!

Sáng sớm hôm sau, bởi vì Hứa đại phu muốn qua chẩn mạch, nên Chu Tử liền lệnh cho Ngân Linh cùng nhũ nương mang Triệu Tử đến thỉnh an Cao Thái phi, chờ nàng chẩn mạch xong sẽ đi qua.

Chẩn mạch xong, tất cả đều ổn định. Hứa đại phu chỉ dặn dò Chu Tử có rãnh rỗi thì nên đi lại nhiều, cũng không nói gì đến việc khác.

Chờ Hứa đại phu đi khỏi, Chu Tử mới gọi Ngân Linh cùng Triệu Hùng vào, hỏi: "Ta muốn phái người đến Núi Vân Mông ở Bắc Cương, các ngươi cảm thấy phái ai đi thì thích hợp?"

Ngân Linh suy nghĩ một chút nói: "Nô tỳ đi cho!"

Con ngươi Triệu Hùng đảo một vòng, nói: "Ngân Linh đi một mình không an toàn, nên phái Triệu Tráng cùng đi!"

Chu Tử suy nghĩ một chút, cảm thấy để Ngân Linh đi cùng Triệu Tráng hình như rất thích hợp: kể từ sau chuyến đi Bắc Cương lần đó, Chu Tử vẫn cảm thấy hình như giữa Ngân Linh cùng Triệu Tráng có chút tế nhị. Đối với chút chuyện này, nàng luôn luôn thích giúp một tay.

"Cứ như vậy đi!" Chu Tử dặn dò Triệu Hùng, "Ngươi đến thư phòng bên ngoài nói một tiếng với Vương Gia, thuận tiện đưa Triệu Tráng tới đây!"

Triệu Tráng không là tổng quản thực sự của Chu Tử giống Triệu Hùng, cho nên vẫn phải xin phép Triệu Trinh một tiếng thì mới được.

Triệu Hùng lĩnh mệnh vừa định rời đi, Chu Tử lại gọi với theo: "Cũng gọi luôn Triệu Phúc và vợ của Triệu Phúc đến!"

Cả triều Đại Kim, phần lớn lãnh thổ quốc gia đều ở phương Bắc, vừa vào tháng chạp, đều là cảnh tượng trời đông giá rét, bao gồm luôn cả Nam Cương nằm xa nhất về phía nam. Cho nên vừa vào tháng chạp, các quan viên ở Nhuận Dương trừ đang làm nhiệm vụ ở ngoài, những người khác đều hưu mộc(cứ 10 ngày làm việc, sẽ có 1 ngày hưu mộc, ở đây có nghĩa là nghỉ lễ) ở nhà, dân chúng càng thêm chuyên tâm làm mèo ngủ đông ở nhà.

Cả bốn nhóm quân đội lớn phòng thủ Bắc Cương, Nam Cương, Đông Bắc, Tây Bắc của Đại Kim Quốc, đều ngưng hoàn toàn việc huấn luyện bên ngoài, chờ mùa xuân năm sau đến mới tiếp tục huấn luyện.

Là Tổng Thống Soái của quân đội, trong một mức độ nhất định, Triệu Trinh cũng nhàn rỗi.

Hắn có quan hệ tốt với nhiều người, mặc dù nhàn rỗi, nhưng rỗi rảnh lại không nghỉ ngơi, ngày ngày mang theo một nhóm người vội vã vào phòng thiết kế.

Chu Tử đi theo qua một lần, biết hắn đang nghiên cứu làm thế nào biến pháo và đạn dược không dùng đến trên chiến trường thành thứ có lực sát thương to lớn.

Nàng không hiểu mấy thứ này lắm, mặc dù cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng cũng biết mình không thể nào ngăn cản được cuồng nhiệt của Triệu Trinh với mấy thứ này, vì vậy chỉ dặn đi dặn lại Triệu Trinh —— "Nhất định phải cẩn thận, phía sau chàng còn có một đại gia đình!"

Triệu Tráng đến rất nhanh, với việc mình bị Chu trắc phi lôi ra từ trong sự nghiệp phát minh khiến huyết mạch người ta căng phồng của Vương Gia, để đến thăm thân thích giúp Chu trắc phi, hắn có chút bất mãn, cho dù Triệu Hùng nói cho hắn biết Ngân Linh cũng sẽ cùng đi, cũng không thể đền bù cho thất vọng và bất mãn mà hắn cất chứa.

Dĩ nhiên, nhìn ngoài mặt, Triệu Tráng vẫn rất cung kính hành lễ: "Trắc phi có gì dặn dò?"

"Ngươi và Ngân Linh áp tải những quà tặng này, đưa đến nhà mẹ ta ở Núi Vân Mông."

Triệu Tráng cúi đầu hành lễ, nói: "Dạ"

Chu Tử nhìn Ngân Linh đứng một bên, lại nhìn Triệu Tráng đang trầm mặc một chút, rồi bổ sung một câu: "Chỉ cần đưa đến trước giao thừa là được, các ngươi không cần phải gấp gáp, cứ thoải mái một chút!"

Mặt mo của Triệu Tráng phát sốt, hắn cảm thấy mình nghe hiểu ám hiệu của Chu trắc phi.

Ngân Linh cũng thoải mái nói: "Tuân lệnh trắc phi"

Bàn giao mọi thứ cho Ngân Linh cùng Triệu Tráng, Chu Tử lại bắt đầu dặn dò Triệu Phúc cùng vợ của Triệu Phúc —— Đại Nhạn cô cô.

"Các ngươi cầm bái thiếp của Vương Gia vào trong cung, nhất định phải đưa lá thư và những thứ đồ này giao tận tay cho Tiệp dư nương nương!"

Sau khi Triệu Phúc và Đại Nhạn đáp lời, Chu Tử cảm thấy vẫn chưa yên tâm, lại dặn thêm một câu: "Giúp ta quan sát khí sắc của Tiệp dư nương nương thật kỹ, về báo lại cho ta!"

"Dạ"

Sau khi thông báo xong, Chu Tử cảm thấy có chút mệt mỏi, bảo tất cả bọn họ lui xuống, tự mình vào phòng ngủ, nằm trên giường lặng yên suy nghĩ.

Nàng với Chu Bích và tiểu Thanh, vốn là một loại tình cảm máu mủ khó có thể nói ra, luôn nghĩ đủ mọi cách bảo vệ bọn họ, trợ giúp bọn họ.

Chu Tử biết, Triệu Trinh đã hạ lệnh cho người phía dưới bảo vệ Chu Bích thật tốt rồi.

Mấy ngày trước đây Triệu Trinh đã nhận được một phong thơ do người của Chu Bích mang tới, nói tình cảnh của mình tốt hơn trước kia rất nhiều. Hàn hoàng hậu trước kia vừa mất, vị trí hoàng hậu trong cung xuất hiện chỗ trống, người người đều chăm chú nhắm vào vị trí kia, đấu nhau như gà đỏ mắt, cũng không tiếp tục nhằm vào nàng. Mặt khác, nàng cảm thấy thật may vì có vị tỷ phu Nam An vương gia này, hoàng thượng bởi vì không ngừng tân sủng, đã sớm chẳng quan tâm đến nàng cùng Lục Hà, nhưng hiện nay cứ cách mười ngày nửa tháng lại đến Thiên viện của Thanh Vân Điện, ngồi một hai khắc, nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt với mình.

Chu Bích nói mình không không sao cả, chỉ nhớ tỷ tỷ, nhớ mẫu thân và tiểu Thanh.

Chu Tử vừa nhìn chữ viết, cũng biết nhất định không phải do Chu Bích tự tay viết. Lúc còn nhỏ Chu Bích có cùng nàng học viết chữ với tỷ tỷ của nhà ‘thục sư’ ở sát vách, bởi vì thời gian học ngắn, chữ của nàng còn không bằng chữ của Chu Tử!

Chu Tử suy nghĩ trong chốc lát rồi không nghĩ nhiều nữa, Triệu Trinh đã rất khẳng định với nàng, chuyện của Chu Bích Chu Tử không cần lo, đều giao hết cho hắn.

Chu Tử tin tưởng Triệu Trinh, cho nên không tiếp tục nghĩ nhiều.

Gần đây nàng rất dễ buồn ngủ, thích ăn thích ngủ, xem đó, vừa mới suy nghĩ một chút, lại buồn ngủ nữa rồi.

Lúc Triệu Trinh trở lại, Chu Tử vẫn đang ngủ say.

Triệu Trinh mới vừa thí nghiệm thành công, hỏa dược bắn ra ngoài làm sụp vách tường thư phòng bên ngoài luôn rồi, thành công này khiến tinh thần Triệu Trinh dao động, không nhịn được chạy trở về, muốn chia sẻ vui sướng khi thành công cùng Chu Tử.

Mặt khác, hắn nghĩ nên chăm chút tu sửa một phòng thiết kế lớn hơn trong vương phủ, giờ đây phòng thiết kế của hắn đã bị hỏa dược nổ sập một vách tường, mật thất cũng biến thành không thể che giấu, người người đều có thể đến thăm!

Thấy Chu Tử đang ngủ say, Triệu Trinh vội vã tắm rửa sạch sẽ, sau đó cũng lên giường nhét chung một chỗ với Chu Tử.

Sau khi nằm xuống, hắn cảm thấy mình thật cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm xuống đã cảm thấy trời đất quay cuồng. Rất nhanh hắn liền tiến vào mộng đẹp —— trên thực tế, bởi vì bận việc... nghiệp lớn chế tạo phát minh mà hắn yêu thích, đã hai ngày hai đêm Triệu Trinh không ngủ rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status