Nam chính xuất sắc nhất

Chương 31: Chung giường


Editor: demcodon

Lục Dương từng ở phim trường Hoành Trì hoành phiêu nhiều năm đối với chỗ diễn viên ở "chờ diễn" vẫn có chút hiểu biết.

Bình thường đạo diễn, nhà sản xuất và diễn viên tuyến đầu mỗi người một phòng. Diễn viên chính đều có phòng của mình, trợ lý và nhân viên đi theo phải tính cách khác, trước đó sẽ trao đổi với đoàn phim.

Nhân viên đoàn phim và diễn viên khác ở phòng tiêu chuẩn, ba người một phòng, thậm chí bốn người một phòng.

Phòng thật ra rất lớn, xếp song song 3-4 chiếc giường cũng được. Mặc dù trong phòng không có sô pha ghế dựa, nhưng tivi và máy uống nước đều có, sử dụng trong sinh hoạt bình thường cũng đầy đủ.

Đương nhiên, điều này so với mấy diễn viên quần chúng tự giải quyết vấn đề chỗ ở thì điều kiện tự nhiên là tốt hơn rất nhiều.

Đoàn phim vốn dĩ sắp xếp cho Lục Dương phòn tiêu chuẩn hai giường, để cho cậu có thể ở chung với trợ lý. Nhưng bởi vì vị boss kia kiên trì nên Lục Dương hiển nhiên không thể ở chung phòng với Tiểu Tống. Đương nhiên càng không thể thêm Lưu Hướng Hùng, ba người chen chung.

Cho nên cuối cùng Lục Dương chỉ có thể đổi thành phòng đơn giường lớn. Sau đó tự trả tiền cho Tiểu Tống và Lưu Hướng Hùng thuê phòng khác.

Người đoàn phim thấy Bác Á ngay cả xe bảo mẫu cũng phát cho Lục Dương, hẳn là rất coi trọng người nghệ sĩ này, cũng không để ý chút tiền nhỏ này.

Hơn nữa tính cách của Lục Dương tốt, nhân duyên ở trong đoàn phim cũng không tệ. Loại tình huống không có quấy rối công việc của người khác, lại không để cho đoàn phim tiêu tiền uổng phí không tính là tên tuổi lớn đùa giỡn. Mọi người cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm đồng ý diễn viên mới như Lục Dương hưởng thụ đãi ngộ của diễn viên chính.

Bởi vì có đoàn phim khác và có một đám fan thừa dịp nghỉ hè đuổi theo thần tượng âu yếm đến đây. Cho nên phòng khách sạn <Truy đuổi> ở vốn vẫn kín, bây giờ ban đêm muốn đặt phòng thêm quả thật rất khó khăn.

Lục Dương đi tới đi lui ở trong phòng, rối rắm đến mức sắp rụng tóc.

Kỳ thật kêu Tông Chính Hải không cần qua đêm, đưa chè xong trực tiếp về nhà ngủ, bảo đảm sẽ thoải mái hơn ở trong này. Hoặc là bọn họ đến tìm khách sạn bên cạnh để cho Tông Chính Hải ở một mình cũng có thể giải quyết vấn đề.

Nhưng mấu chốt là Lục Dương vô luận làm như thế nào cũng đều giống như rất ép buộc, chà đạp như vậy có vẻ cố tình!!! Cũng không phải trai đơn gái chiếc xa lạ, phòng đơn giường lớn ngủ hai người lớn cũng còn dư dả, để cho Tông Chính Hải và cậu chắp vá một đêm mới là cách đơn giản nhất.

Lục Dương: "..."

Cái gì mà "cách đơn giản nhất"? Đối với cậu mà nói cách này tuyệt đối không đơn giản một chút nào. Nếu là đàn ông bình thường thì Lục Dương cũng không hề cố kỵ mà ngủ chung. Nhớ trước đây học quân sự đại học cậu còn phải chen chung giường với bạn học nữa. Nhưng đây là Tông Chính Hải đó!!!

Lưu Hướng Hùng không biết giờ phút này trong lòng Lục Dương biến đổi bất ngờ, y còn thành khẩn đề nghị: "Hay là tôi đi tìm nhân viên tiếp tâm xem có thể thêm một chiếc giường ở trong này hay không?"

Y cho rằng Lục Dương có thói ở sạch đối với việc này tỏ vẻ hiểu được. Nhưng cũng không hy vọng hôm nay ông chủ nhà mình đến phải ngủ trên sàn.

Lục Dương nhìn y thật sâu một cái.

Dọn giường đến đây? Động tĩnh lớn đến mức có thể làm cho người cả đoàn phim đều biết trong phòng cậu có thêm người đến qua đêm.

Kêu anh Lưu hơn 1 giờ khuya lái xe đưa Tông Chính Hải trở về, loại chuyện này Lục Dương cũng không làm được. Cậu chỉ có thể từ bỏ chống cự, bất đắc dĩ nói: "Vẫn là để cho anh Hải ở chung với tôi đi, như vậy không làm phiền anh Lưu."

Lưu Hướng Hùng gật đầu, cảm thấy y và Lục Dương "thương lượng" rất tốt, mang vấn đề chỗ ông chủ ở giải quyết hoàn mỹ. Vì thế cảm thấy mỹ mãn về phòng của mình nghỉ ngơi.

Chờ sau khi y rời đi Lục Dương lấy chăn đệm dự phòng trong vali của mình ra. Lúc trước thím Trương vừa nghe nói cậu phải ở thời gian dài trong khách sạn đã giúp Lục Dương chuẩn bị chăn, khăn trải giường và áo gối mang theo. Vì phòng vạn nhất nên đồ dự phòng này cũng chưa lấy ra.

Lục Dương ngồi ở mép giường nhìn bên kia có thêm một cái chăn trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.

Cậu cứ ngơ ngẩn như vậy ngồi một tiếng, ngay cả Dương Tư gọi điện thoại đến mời cậu đi chơi mạt chược cũng bị cậu từ chối.

Lục Dương ngồi ở mép giường đến lõm xuống một cái lỗ mới nhận được một tin nhắn.

[Tôi đến rồi, đang lên lầu.] Người gởi chính là Tông Chính Hải.

Lục Dương lập tức giật mình đứng lên, ba bước cũng làm hai bước chạy đến cửa phòng, chờ bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên thì lập tức mở cửa.

Nhưng mà vừa cửa mở Lục Dương lại ngạc nhiên phát hiện đứng ở bên ngoài lại không phải Tông Chính Hải mà là Đàm Cánh Xuyên.

Đàm Cánh Xuyên nhìn thấy biểu cảm của Lục Dương ý thức được cái gì hỏi: "Đang đợi người?"

Đây là tình huống gì? Anh Hải lập tức đến đây, vô luận là cậu nhìn thấy Đàm Cánh Xuyên hay là Đàm Cánh Xuyên nhìn thấy cậu cũng không thích hợp.

Trong lòng Lục Dương nhất thời căng thẳng lên vội giải thích: "Không... kêu ăn khuya, tưởng người đưa ăn khuya." Tông Chính Hải chính là đến đưa chè, cũng không tính nói dối.

Đàm Cánh Xuyên cười nói: "Trễ như vậy cậu còn ăn khuya? Nếu như bị Tư Tư biết phỏng chừng sẽ hận chết cậu."

Kỳ thật không chỉ có Dương Tư, phần lớn người trong giới nghệ sĩ vẫn là cần dựa vào mặt ăn cơm. Mặc dù không phải mỗi người đều sẽ giảm cân, nhưng khắc chế lại hơn người bình thường là sự thật. Vì thế loại thể chất vốn dĩ đã ốm còn ăn như thế nào cũng không mập cũng rất đáng giá hâm mộ ghen tị.

Lục Dương cười gượng hai tiếng, lòng tràn đầy thầm nghĩ nhanh tiễn bước vị nam thần này: "Anh Cánh Xuyên, đã trễ thế này có chuyện gì không?"

Đàm Cánh Xuyên thấy Lục Dương mặc dù thay đồ ngủ nhưng lại kêu ăn khuya ăn, thật là không quá giống dáng vẻ vừa rồi nói với Dương Tư ở trong điện thoại là lập tức muốn ngủ. Vì thế nói rõ ý đồ đến.

"Tư Tư lôi kéo trợ lý của cô ấy, tôi và Lương Tuấn chơi mạt chược. Bây giờ Lương Tuấn phải về phòng với bà xã, trợ lý của tôi không biết chơi. Cho nên chúng tôi ba người thiếu một, Tư Tư kêu tôi đến mời cậu qua giúp."

Kỳ thật Dương Tư còn kích tướng nói: nếu như nam thần như Đàm Cánh Xuyên tự thân xuất mã đều mời Lục Dương không được thì không phải quá mất mặt ư?

Nhưng Đàm Cánh Xuyên không dự định nói chuyện này ra tạo áp lực cho Lục Dương.

Lục Dương khó xử nói: "Tôi cũng không rành. Lần trước đánh qua chị Tư Tư cũng biết được."

Đàm Cánh Xuyên suy nghĩ trong lòng: nha đầu kia chỉ sợ cũng muốn nhìn dáng vẻ cậu không biết đánh, sau đó nóng nảy đến độ mặt đỏ thôi.

Nhưng hắn cũng nhìn ra được Lục Dương là thật không muốn tham dự. Đàm Cánh Xuyên sở dĩ đến đây trong lòng kỳ thật muốn nhìn Lục Dương một chút. Trước mắt thấy được cũng không dự định quấy rầy cậu ăn cái gì. Vì thế nói: "Vậy được rồi, chỉ có thể kêu Tư Tư đi tìm người khác."

Hắn dặn dò: "Cậu đừng ăn quá no, ăn thức ăn xong cũng đừng lập tức ngủ, cẩn thận ngày mai bị bệnh phù."

Lục Dương thấy Đàm Cánh Xuyên "hiểu được ý người" như thế nhanh chóng gật đầu: "Ừhm, tôi đã biết, cám ơn anh Cánh Xuyên!"

Chờ đến khi nhìn thấy Đàm Cánh Xuyên quẹo cua thì Lục Dương mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này một giọng nam quen thuộc vang lên từ bên cạnh: "Đứng ở cửa là muốn đón tôi hả?"

Lục Dương: "!!!" Cậu lập tức phản xạ có điều kiện nhìn qua thì thấy tay trái Tông Chính Hải xách theo hai túi to, tay phải xách bình giữ ấm đang đứng ở bên cạnh nhìn thật sâu về phía cậu.

Không phải chứ? Anh Hải hẳn là không thấy được Đàm Cánh Xuyên nhỉ?

"Đi vào nói chuyện, đừng đứng trước cửa." Tông Chính Hải nói.

Lục Dương cẩn thận quan sát thì phát hiện sắc mặt Tông Chính Hải bình tĩnh, dường như quả thật không có nhìn thấy Đàm Cánh Xuyên. Vì thế lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn: "Được!" Cậu ân cần nhận túi đồ trong tay Tông Chính Hải.

Chờ Lục Dương xoay người đi vào trong phòng thì Tông Chính Hải lại hơi nghiêng đầu, ý vị không rõ nhìn thoáng qua đường đi ở xa. Qua vài giây hắn đi vào phòng Lục Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mà lúc này, ở chỗ cua quẹo đường đi có một người lẳng lặng đứng một lát mới xoay người rời đi.

--- ---
Lục Dương bị Tông Chính Hải nhìn như vậy cảm thấy bình giữ nhiệt có hiệu quả thật sự rất tốt, mới ăn một chén chè đậu đỏ vào bụng đã cảm thấy hơi nóng.

"Buổi tối nên không mang nhiều, thím Trương nói nếu cậu thích thì sau này sẽ nấu cho cậu ăn nữa."

Tông Chính Hải thấy Lục Dương ăn xong đưa khăn tay cho cậu: "Còn có chút đồ dùng sinh hoạt, trong xe có hai thùng sữa, sáng mai sẽ chuyển lên đây."

Mỗi lần Tông Chính Hải đến thăm đều ở bên ngoài phim trường. Đây là lần đầu tiên đến chỗ Lục Dương ở.

Lục Dương có thói quen tốt nên trong phòng ngăn nắp. Tông Chính Hải nhìn xung cảm thấy khách sạn không tính xa hoa nhưng coi như sạch sẽ. Trên tủ đầu giường dựa vào cửa sổ có để kịch bản, hiển nhiên là trước khi Lục Dương ngủ cũng sẽ lật xem một chút.

Tông Chính Hải nhìn một vòng, ánh mắt lại về trên người Lục Dương thấy cậu có chút không được tự nhiên, nhìn qua còn có chút khẩn trương. Vì thế hắn đứng lên cầm lấy một túi to mình mang đến: "Mượn phòng tắm một chút."

Trước khi hắn đến đã được Lưu Hướng Hùng "báo cáo" mình được chủ phòng cho phép có thể ở nhờ một đêm.

Lục Dương nhận thấy đồ trong túi to là gì nhất thời lắp bắp: "Muốn... muốn tắm rửa à? Nhưng... có thể..."

Tông Chính Hải thấy mặt mũi Lục Dương tràn lúng túng khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên: "Tôi đã tắm ở nhà, chỉ là thay đồ ngủ thôi."

"A a! Như vậy à?" Lục Dương xoay qua, làm bộ như không sao cả: "Vậy anh đi thay đi, tôi muốn hoạt động một chút cho tiêu." Nói xong thì giấu đầu hở đuôi đứng dậy di chuyển đến cạnh cửa sổ.

Chờ Tông Chính Hải thay đồ ngủ trở ra thì nhìn thấy Lục Dương rõ ràng nói muốn hoạt động cho tiêu đang ngồi ở cạnh bàn xem kịch bản.

Tông Chính Hải nhìn tủ đầu giường lại nhìn khoảng cách từ giường đến bàn nhất thời mỉm cười. Hắn đi qua nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không ngồi ở trên giường?"

Cái bàn này không phải bàn làm việc, ngay cả đèn cũng không có, còn không thoải mái bằng chỗ tủ đầu giường. Tông Chính Hải đoán Lục Dương bình thường đều xem kịch bản gần đèn đầu giường.

Lục Dương ấp úng nói: "Tôi quen xem ở đây. Anh Hải, anh mệt thì ngủ trước đi."

Tông Chính Hải giả vờ nghe không rõ cậu nói chuyện, cố ý cúi đầu nói: "Tôi ngủ bên kia hả?"

"A?" Lục Dương cảm thấy giọng Tông Chính Hải nói chuyện gần ở bên tai, trong chớp mắt nhịp tim đập nhanh: "Tùy... tùy tiện, đều có thể!"

Nói xong câu đó Lục Dương lập tức vùi đầu xem kịch bản, kỳ thật một chữ cũng không xem vào, chỉ vểnh tai nghe động tĩnh của Tông Chính Hải.

Nhưng mà Tông Chính Hải dường như không có bất cứ ý gì muốn di chuyển.

Qua một hồi lâu Lục Dương khó hiểu quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt Tông Chính Hải nghiêm túc nhìn cậu chăm chú.

"Ở bên cậu tôi không muốn tùy tiện."

Lục Dương nghe được Tông Chính Hải nói như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status