Nam gia tiểu nhị phải lập gia đình

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明



 “Cậu muốn hỏi cái gì?” Đợi thân ảnh Hách Liên Lâm dần dần mất hẳn, Hàn Ninh quay đầu nhìn Nhạc Chính Nhị hỏi: “Còn phải cố ý để lão đại tránh đi.”

“Chà, anh người này chính là quá thông minh, cho nên đến hiện tại cũng chỉ anh cả tôi bằng lòng muốn anh.” Nhạc Chính Nhị cười tủm tỉm phản bác nói.

Hàn Ninh: “... Nói trọng điểm.”

“Được, có ba câu hỏi.” Nhạc Chính Nhị mặt nghiêm túc, dựng lên ba ngón tay: “Đầu tiên, ai giết tôi, thứ hai, ai giết cha tôi, thứ ba, Bạch lão năm đó nhận nuôi Hách Liên đến cùng muốn làm gì?”

“Chết một lần, rốt cục thông minh một chút.” Hàn Ninh túm lấy cơ hội cười nhạo.

Nhạc Chính Nhị:...

“Đầu tiên, người giết anh là lão đại tiền nhiệm.” Hàn Ninh đả kích xong, mới chậm

rãi trả lời: “Thứ hai, giết cha anh chính là Bạch lão, thứ ba, Bạch lão năm đó nhận nuôi Hách Liên Lâm chẳng qua là muốn nuôi một con rối, chỉ có điều lão đại không dễ khống chế giống như ông ta nghĩ.”

“...Khụ, nói rõ một chút.” Nhạc Chính Nhị cúi đầu suy nghĩ, chỉ có điều thật sự không nghĩ ra quan hệ trong đó, họ một tiếng hỏi.

“Lời mới vừa rồi khen anh tôi thu hồi lại.” Hòa nhau một ván trên mặt Hàn Ninh lại khôi phục bộ dáng vui vẻ, tiếp tục tận lực đả kích tiểu tử vừa mới cười nhạoy, sau đó mới nghiệm mặt giải thích: “Long Bang từ mười mấy năm trước đã chia làm ba phái, lão đại tiền nhiệm, Bạch Lão còn có cha anh. Lão đại tiền nhiệm hám lợi đen lòng, chiếm vị trí không chịu xuống, chỉ là bản thân mê muội không nổ lực tranh giành, quyền lực cũng dần bị phân tán, Long Bang cũng dần mục nát.

Mà Bạch lão cũng rục rịch ngóc đầu dậy, bắt đầu chống lại lão đại tiền nhiệm không có năng lực cảm thấy bất mãn lại thèm thuồng vị trí lão đại, hơn nữa ông ta không thể quang minh chính đại đoạt vị, dù sao còn phải giải thích đạo nghĩa với bên ngoài, cho nên dứt khoát tìm con rối, chính là lão đại, muốn thông qua lão đại chẫm rãi thu Long bang đến trong tay, cha của anh nhìn thấy tình huống này đương nhiên không cam lòng, ông ngược lại là không khác anh lắm, một lòng nghĩ về tình anh em, không muốn Long Bang trăm năm cơ nghiệp hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên đã tìm thấy anh, hy vọng có thể bồi dưỡng anh trưởng thành, vài chục năm sau có thể chống lại phe phái Bạch lão, nghe hiểu không?”

“...Nghe hiểu rồi.” Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu lại lần nữa bị coi thường chỉ số thông minh, cả đầu hắc tuyến trả lời: “Tiếp tục.”

“Đợi lúc lão đại tiền nhiệm sống mơ mơ màng màng trong sắc đẹp tỉnh lại, mới

phát hiện nhân lực tài lực trong tay bị Bạch lão và cha cậu phân chia hết sạch, mà Bạch lão và cha anh còn có hai người thừa kế các anh, nhưng cả đời ông ta lại

không có một đứa con trai nối dõi, càng đừng nói đến bồi dưỡng người thừa kế, cho nên đương nhiên rất không cam lòng thổi vị nhượng chức, mà anh chính là vật hy sinh trong đó.”

“Tại sao những cái này tôi đều không biết.” Nhạc Chính Nhị nhíu mày hỏi, cậu đời trước tuy có lúc đầu óc hơi có chút không đáng tin cậy, nhưng loại chuyện này không thể nào sơý như thế.

“Vậy phải hỏi lão đại, anh ta thế nhưng một lòng che chở anh, chỉ có điều anh vẫn luôn không chịu cảm kích mà thôi.” Hàn Ninh dịu dàng cười nói: “Ngay cả việc anh rất nhiều lần suýt nữa tử vong cũng không cảm thấy được, tôi cũng không trông chờ anh có thể hiểu rõ.”

Nhạc Chính Nhị...

“Bạch lão nhiều lần muốn mang anh, nếu không phải lão đại vẫn luôn âm thầm

phá hư, anh cho rằng anh có thể sống đến khi nào?” Hàn Ninh không chút khách khí lại bổ thêm một dao: “Lão đại vốn muốn dựa vào lực lượng của anh ta giải quyết Bạch lão và lão đại tiền nhiệm, nhưng anh lại chẳng hiểu tình hình của bản thân, cho nên lão đại không chú ý anh liền bị lão đại tiền nhiệm hại chết.”

“Cha của cậu có lòng che chở anh em, lại không có đầu óc có thể chống đỡ đại cuộc, cho nên sau khi anh chết còn chưa kịp phản ứng đã bị Bạch lão tiên hạ thủ vi cường' giết chết. Anh chết, lão đại rất hối hận, chẳng qua hối hận anh cũng không sống lại được, cho nên hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong trực tiếp cùng những lão già chết tiệt này đến sống mới với nhau, kết quả, anh cũng thấy đấy, chỉ tiếc Bạch lão cuối cùng vẫn là chạy thoát, đoán chừng lão nhân kia bây giờ còn đang lên kế hoạch thua keo này bày keo khác.”

*Tiên hạ thủ vi cường ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

“Anh ấy không cần phải như vậy.” Nhạc Chính Nhị trầm mặc nghe xong, mới không lưu loát nói, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác bản thân là đồng đội heo.

“Việc này tôi không thể giải thích được, tôi cũng từng khuyên nhủ anh ta bao nhiêu lần, chỉ là anh ta không nghe mà thôi.” Hàn Ninh nhún vai tỏ vẻ đành chịu.

“Anh ấy vì cái gì không chịu nói cho tôi biết chân tướng?” Nhạc Chính Nhị nghĩ,

nghi ngờ hỏi, việc không liên quan đến anh, vậy Hách Liên Lâm vì cái gì vẫn muốn che giấu không chịu nói cho cậu biết.

“Tôi chỗ nào biết được.” Hàn Ninh cười trả lời: “Đầu óc lão đại gần đây không bình thường, có thể là sợ anh bởi vì Bạch lão mà để ý thân phận của anh ta, dù sao anh ta cũng hơn phân nữa tính là con trai nuôi của Bạch lão, tuy Bạch lão năm đó nhận nuôi anh ta chẳng qua là muốn bồi dưỡng thành con rối.”

“Tôi sao sẽ bởi vì việc này mà để ý?” Nhạc Chính Nhị hết sức ngạc nhiên, hiển nhiên

không ngờ đến Hách Liên Lâm bởi vì việc này mà giấu giếm cậu.

“Chậc, lão đại chính là một người điên khùng hoang tưởng, suy nghĩ so với người bình thường vẫn luôn khác biệt rất lớn.” Hàn Ninh nâng kính mắt không thèm để ý

nói, lại bổ sung thêm một câu: “Anh biết không? Ngay từ đầu Bạch lão đại muốn nhận nuôi thế nhưng là anh, là bản thân lão đại đến thay thế.”

“Tôi, tôi sao đều không biết.” Nhạc Chính Nhị không thể tin hỏi.

“Anh đương nhiên không biết, cho nên lão đại mới có thể làm đến vị trí hiện tại, mà anh cũng chỉ có thể làm chị dâu tôi.” Hàn Ninh cười tủm tỉm lại bổ thêm một dao: “Tôi đi theo Bạch lão sớm hơn lão đại, cho nên tự nhiên biết rõ hơn anh, anh cũng không cần hoài nghi.”

“Ừ.” Nhạc Chính Nhị sờ mũi trả lời, sau đó không nói nữa, lượng tin tức vừa mới nghe thấy thật sự là quá lớn, cậu muốn tiêu hóa một chút.

Chỉ là không đợi cậu tiêu hóa xong, Hách Liên Lâm đã mang người về đến, theo sau là một đám tiểu đệ.

Nhạc Chính Nhị nhìn thấy những người phía sau Hách Liên Lâm, con mắt cũng sáng lên, lại lần nữa nhìn thấy anh em ngày xưa, Nhạc Chính Nhị lập tức có loại cảm giác giống như đã cách mấy đời, chỉ đáng tiếc không thể quen biết nhau.

“Cậu đi trước đi.” Hách Liên Lâm ngồi vào vị trí, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước nói với Hàn Ninh, sau đó lại dặn dò thêm một câu: “Hẹn hò cho tốt.”

“... Tạm biệt.” Hàn Ninh nét mặt đổi lại đổi, nghiến răng nghiến lợi, sau đó đầu cũng không quay lại rời đi, thuận tiện lại lần nữa ở trong lòng rất vui mừng vừa rồi đào ra hết nội tình của Hách Liên Lâm, làm một tiểu đệ tri kỉ, cũng không tránh khỏi có xúc động tạo phản.

“Vui vẻ với anh cả tồi nha.” Nhạc Chính Nhị ở phía sau hộ một cầu, thực sự là vô cùng có cảm giác chồng hát chồng bè.

“Ngồi.” Hách Liên Lâm nói với những người đứng ở bên cạnh.

“Vâng.” Mọi người thanh âm vang dội trả lời, sau đó cười toe toét ngồi xuống.

“Ai da, đây chính là chị dâu.” Một người tóc vàng cười hì hì hỏi: “Chị dâu lớn lên thật đẹp, lão đại thực sự là rất có phúc.”

“Nói rất đúng.” Một người đàn ông cường tráng lớn tiếng phụ họa, thuận tiện còn nở nụ cười chất phác với Nhạc Chính Nhị.

“Chị dâu sau này nhất định có thể giúp lão đại sinh một đứa con trai ngoan” Một người đàn ông cả người mặc quần áo chính trang cũng sáp đến nói.

Nhạc Chính Nhị...

Tình anh em hứa hẹn đâu rồi? Cả một đám bộ dáng vuốt mông ngựa chẳng hề nhìn ra mấy đứa này tưởng nhớ mình, mấy đứa này quả thật không đáng tin cậy giống

như cậu, trừng mắt liếc Hách Liên Lâm trong mắt mang ý cười ở bên cạnh, Nhạc Chính Nhị cắn răng, quyết định không nói nữa, cậu hiện tại vô cùng hối hận quyết định vừa rồi, tình anh em cái gì để nó theo gió bay đi đi.

“Khụ khụ.” Hách Liên Lâm nhìn những người kia nói không khác biệt lắm, mới ho khan một tiếng để cho bọn họ ngừng lại, chỉ chỉ Nhạc Chính Nhị bên cạnh nói: “Đây là người quen của anh Nhị các cậu, cũng là chị dâu hiện tại các cậu đang gọi, sau này gọi anh Nhạc thì được rồi.”

Lúc Hách Liên Lâm nói từ anh Nhị này, vốn đám người đang ồn ào đều trở nên trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Chính Nhị cũng từ tò mò trở thành xem kĩ.

Nhạc Chính Nhị nhìn thấy tình huống này, trong lòng cũng có chút vui vẻ yên tâm, xem ra vẫn là nhớ đến cậu, ngay ngắn thân thể, Nhạc Chính Nhị mỉm cười nhìn đám anh em ngày xưa.

Trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, mọi người hai mặt nhìn nhau: “Hóa ra là người quen.” “Như thế nào không nói sớm? Vừa nhìn liền biết chị dâu và anh Nhị rất quen thuộc.” “Đúng vậy, sau này chị dâu nhất định phải quan tâm nhiều hơn.” Lập tức cả phòng lại bắt đầu trở nên ồn ào.

Nhạc Chính Nhị:...

Cạn lời nhìn những anh em này rõ ràng miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, lập tức cảm thấy một lần chết kia của mình có thể không phải ngẫu nhiên, mà là đương nhiên, có một đám anh em như vậy, cậu có thể sống lâu như vậy thật sự là làm khó Hách Liên Lâm, giờ phút này còn muốn diễn tiết mục ôm đùi là muốn thể hiện thứ gì, há to miệng, Nhạc Chính Nhị mệt mỏi giải thích: “Tôi thật sự quen anh Nhị các cậu.”

“Vâng vâng.”

“Đúng đúng, chị dâu nói cái gì đều đúng.”

“Được rồi.” Hách Liên Lâm ở bên cạnh nhìn đu đùa giỡn cuối cùng chịu lên tiếng nói chuyện: “Tôi chính là nói cho các cậu biết một tiếng, sau này gặp mặt tôn kính một chút.”

“Vâng.” Lại lần nữa trả lời vang dội.

Nhạc Chính Nhị ở bên cạnh nhìn một màn này, mệt mỏi bụm mặt, phất tay, ý bao Hách Liên Lâm để cho đám anh em không đáng tin cậy này đi nhanh, cậu hôm nay không nên đến.

“Trước đi làm việc của các cậu đi.” Hách Liên Lâm nhận được ra hiệu của Nhạc Chính Nhị, rất dứt khoát phất tay ra hiệu.

“Vâng.” Lại trăm miệng một lời trả lời, những người này lại trật tự ra ngoài.

Chỉ là lúc đến cửa, tóc vàng đi ở cuối cùng xoay đầu lại nói một đoạn với Hách Liên Lâm, vẻ mặt từ vui đùa vừa rồi biến thành đúng đắn: “Hách Liên lão đại, ngài không cần như vậy, chúng tôi đã tìm đến cửa của anh đương nhiên cũng sẽ không có dị tâm, việc của anh Nhị cùng ngài không có liên quan, huống chi ngài còn thay anh ấy báo thù, đám anh em chúng tôi không phải không biết lẽ phải, sau này đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý vì anh dốc sức, về phần anh Nhị, tôi nghĩ anh ấy ở dưới suối vàng cũng hy vọng chúng tôi như thế, đảm anh em chúng tôi đương nhiên chỉ là vì kiếm miếng cơm, nhưng cũng biết nói chuyện nghĩa khí, ngài giúp anh Nhị nhiều như vậy, chúng tôi làm tiểu đệ đương nhiên cũng sẽ biết báo đáp ơn nghĩa. Chị dâu ngài theo Hách Liên lão đại chúng tôi, cam đoan cả đời vui vẻ, hơn nữa anh Nhị của chúng tôi không thể nào quen biết ngài.” Tóc vàng nói tới chỗ này vẻ mặt càng nghiêm túc hơn: “Anh Nhị chúng tôi chưa từng có duyên với người đẹp, đoán chừng đến cuối đời vẫn là xử nam, cho nên ngài không cần bảo mình có quan hệ như vậy với anh Nhị chúng tôi, an ổn sống vui vẻ với Hách Liên lão đại thì được rồi.”

Nói xong những lời này, tóc vàng nhanh chóng đóng cửa lại rời đi.

Lưu lại Nhạc Chính Nhị dở khóc dở cười và Hách Liên Lâm cười hài lòng thỏa dạ.

Nhạc Chính Nhị sâu sắc cảm thấy cậu nhận sai anh em rồi, có loại anh em ở sau lưng hủy đi bệ đài của cậu thật sự không biết cậu có bao nhiều xui xẻo, xử nam cái

gì vừa nghe thì rất bộp chộp. Không có duyên với người đẹp thì sao? Hiện tại bản thân cậu chính là người đẹp.

Nhìn Hách Liên Lâm mắt hàm chứa ý cười ở bên cạnh, Nhạc Chính Nhị cảm thấy trong lòng càng thêm ấm ức, chép miệng nói: “Khiến anh chê cười rồi, kì thật bọn họ bình thường rất đứng đắn.”

“Ừ.” Hách Liên Lâm rất phối hợp gật đầu.

Nhạc Chính Nhị:...

Cậu quyết định vẫn là đừng giải thích, nghĩ đến lời Hàn Ninh vừa rồi nói, Nhạc Chính Nhị trong lòng lại càng không có mùi vị, nhìn Hách Liên Lâm cười thỏa mãn ở bên cạnh, Nhạc Chính Nhị sờ mũi, quyết định vẫn là nói ra: “Cái kia, tôi biết

chân tướng rồi.”

“Hửm?” Hách Liên Lâm nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng về một

xiên cho Hàn Ninh, kế hoạch bán tiểu đệ xem ra phải làm sớm một chút, nhíu mày, vẻ mặt cũng biến thành thấp thỏm không yên: “Em, sẽ không trách anh chứ?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hàn Ninh: Lão đại chính là dùng để bán rẻ (cười dịu dàng).

Hách Liên: Tiểu đệ chính là dùng để đổi chác (vùi đầu tính toán).

Nam Thịnh: Tiểu đệ này bản rất tốt (mặt nghiêm túc).

Anh Nhị: Lão đại này cũng bán rất tốt (giơ ngón tay).

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status