Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 154: Không tháo đồng hồ xuống được


Chỉ thấy ánh mắt Tần Mặc rất dọa người, nhìn khiến Tô Song Song hơi chột dạ, hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm, cảm giác tay đặt trên đầu Như Hoa động cũng không được, lấy xuống cũng không xong.

Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song như vậy, cuối cùng nhìn Tô Song Song đến dựng lông rồi, cô thu tay đặt lên đầu Như Hoa lại, cảm giác bị ánh mắt như vậy của Tần Mặc nhìn, là mình đuối lý.

Tính tình chân chó trước vẫn bị Tần Mặc dồn nén lại dâng lên, cô ngượng ngùng cười vang, đi tới gần, mắt lóe sáng như sao hỏi: “Boss, không phải tiểu nhân lại làm sai chứ?”

Tần Mặc vốn cho rằng Tô Song Song vừa nghe không ở cùng mình, vui vẻ thất thường rồi, bởi vì trong lòng anh chuyện này không phải rất thoải mái, dĩ nhiên lại lộ vẻ hung ác ra ngoài, lúc này vừa thấy thái độ Tô Song Song như vậy, bỗng cảm thấy có thể mình suy nghĩ nhiều.

Nhưng Tần Mặc tuyệt đối không thừa nhận điều gì, anh dần thu hồi vẻ hung ác trên mặt mình, hơi cứng ngắc phun ra hai chữ: “Không sao!”

Tô Song Song nhìn Tần Mặc, vẻ mặt anh tuyệt đối có chuyện gì đó, Tần Mặc bị Tô Song Song nhìn không được thoải mái, quay đầu đi vào nhà, trước khi đi vào vẫn không quên dặn dò Tô Song Song một tiếng: “Cơm tối đơn giản một chút.”

“...” Tô Song Song nhíu mày về phía Tần Mặc, thấy anh đi vào, nụ cười trên mặt không dày đặc như vừa rồi, lúc này Bạch Tiêu đi tới, liếc nhìn Tô Song Song.

Mặc dù nụ cười vô sỉ vẫn như cũ trên mặt Bạch Tiêu, nhưng nghiêm túc hơn vừa rồi nhiều, yên tĩnh lại, đôi mắt trầm ổn khác thường.

“Muốn hỏi gì, cứ hỏi đi.” Bạch Tiêu giống như không có xương, tựa bên cửa phòng trọ Tô Song Song, đôi mắt liếc về phía cánh cửa phòng trọ của Tần Mặc.

Công nhân dọn nhà nối đuôi nhau mà vào, mặc dù cố gắng đè thấp âm thanh ầm ĩ náo loạn, nhưng vẫn có thể lấn át giọng của Bạch Tiêu và Tô Song Song, không đến mức khiến Tần Mặc nghe thấy.

Tô Song Song biết Bạch Tiêu rất thông minh, không nghĩ rằng anh lại nhận ra biểu hiện của mình không thích hợp, cô cắn môi, vẫn không yên lòng hỏi một câu: “Em... Anh của em, anh ấy không có chuyện gì chứ?”

Mặc dù Tô Song Song không cách nào giải thích được hành động của Tần Dật Hiên, nhưng dù sao từ đầu tới cuối anh đều không muốn làm tổn thương cô, đối với cô giả bộ và lừa gạt, oán hận, làm như không hề lo lắng là không thể nào.

“Không có chuyện gì, mấy ngày nữa em có thể trông thấy cậu ta vui vẻ.” Bạch Tiêu giống như rất không muốn nhắc tới Tần Dật Hiên, lười biếng nói một câu.

Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên không có việc gì, cũng yên lòng, cô đưa tay sờ lên người Như Hoa đang quanh quẩn quanh cô, định đưa nó đến chỗ Tần Mặc, cô cần trở lại phòng yên tĩnh một lát.

Mặc dù bây giờ tất cả nhìn như đã bình tĩnh lại, nhưng mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, Tô Song Song cảm giác mình cực kỳ mệt mỏi.

Tô Song Song đang định xoay người, Như Hoa sao cũng không buông Tô Song Song ra, cắn mép váy cô, quấn quýt lấy cô chơi cùng mình, Tô Song Song thật bất đắc dĩ.

Bạch Tiêu liếc nhìn cô, chống người dậy, quyết định vào phòng trọ của Tần Mặc, nhưng khi đi đến bên cạnh Tô Song Song thì dừng lại.

Bạch Tiêu quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn Tô Song Song hơi sợ hãi, anh nói lan man: “Đã thành, nhị manh hóa, không là chuyện lớn gì, em cứ xem như một cơn ác mộng, hai ngày nữa là được!”

Tô Song Song không ngờ Bạch Tiêu còn có thể an ủi cô, rất cảm kích nhìn anh, đột nhiên lại nghe anh nói tiếp: Dù sao đầu em vốn không mạch lạc, mấy ngày nữa chắc chắn sẽ quên!”

“...” Lời cảm kích của Tô Song Song cứ mắc nghẹn trong cổ họng như vậy, quả thật là cô quá ngây thơ, Bạch Tiêu người này tuyệt đối không có lời nào hay để nói.

Nhưng bị anh náo loạn như vậy, tâm tình vốn suy sụp của Tô Song Song ngược lại tốt hơn nhiều, cô âm thầm làm một biểu tượng cố gắng lên.

Đúng như Bạch Tiêu nói, cô cứ xem như một cơn ác mộng là được rồi, Tần Dật Hiên không có chuyện gì, Tần Mặc không có chuyện gì, cô cũng không có chuyện gì, xem như tất cả đều vui vẻ.

Bây giờ tỉnh mộng, ở đây xuân buồn thu đau cũng không làm nên chuyện gì, cô còn phải tiếp tục sống tốt.

“Nhưng mà, nhị manh hóa, em cũng không có thời gian ở đây xuân buồn thu đau đâu! Nói gì thì sắp đầu tháng, em...” Bạch Tiêu hất cằm, chỉ lên cánh cửa phòng trọ của Tô Song Song, ánh mắt mang vẻ đùa giỡn.

Đầu tháng!

Tô Song Song vừa nghe đầu tháng, cả người cứng đờ, cô lòng vòng mắt, sao cô quên vụ này rồi, cô trả tiền hàng tháng, tiền thuê nhà tháng sau vẫn chưa kiếm đâu!

Cô không dễ gì tìm được công việc, trốn mấy ngày chắc đã sớm bị đuổi rồi, bản thảo cũng ngừng vài ngày, chắc hẳn tiền nhuận bút tháng này cũng bị ngâm nước!

Tô Song Song nghĩ đến đây, khuôn mặt lập tức thành xanh xao, hận không thể trực tiếp biến mất, đỡ phải đối mặt với nỗi lo ngủ ngoài đường.

“Cái này, em vào trước, anh mang Như Hoa đi!” Tô Song Song nói xong túm lấy cánh tay Bạch Tiêu, đặt luôn tay anh lên đầu Như Hoa.

Như Hoa có người sờ đầu, trong lòng con chó này thoải mái, quên luôn Tô Song Song, Tô Song Song thừa dịp khe hở kia lập tức xoay người vào nhà.

Đúng như Bạch Tiêu nói, cô không còn thời gian đau thương nữa! Nếu cô không thể biến mất, phải đối mặt, phải sống tốt trước! Nếu không tháng sau cô đúng là ngủ ngoài đường cái.

Bạch Tiêu nhìn Tô Song Song vội vàng hấp tấp đi vào, nhếch môi cười, Tô Song Song đi vào, Tần Mặc đi từ phòng trọ ra, liếc nhìn anh.

Bạch Tiêu nhún nhún vai, cười tủm tỉm: “Đã thành, cậu đừng lo lắng cho nhị manh hóa nữa, Bạch Tiêu tôi ra ngựa, trực tiếp xong rồi, đưa tiền phòng trước, chắc hẳn lúc này nhị manh hóa không còn thời gian đau thương nữa.”

Tần Mặc vừa nghe, khẽ gật đầu, đột nhiên, nghĩ đến vấn đề tiền phòng, ánh mắt anh sáng ngời.

Bạch Tiêu liếc Tần Mặc, anh thấy ánh mắt cậu ta sáng lên, không biết tại sao trong lòng run lên, cảm giác có người không may, mà người không may này chính là nhị manh hóa thiếu một dây thần kinh.

Đồ gia dụng khác nhau của Tần Mặc chuyển vào hết sức nhanh, lúc này người dọn nhà đã rút lui, Bạch Tiêu cúi đầu nhìn Như Hoa đang quấn quýt lấy anh, trong lòng hơi sợ hãi.

Anh ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ trấn tĩnh: “Tiểu Tần Tần à! Cậu lưu Như Hoa lại, nếu lại để cho tôi mang đi, tôi sẽ than phiền về cậu với nhị manh hóa, bôi đen cậu!”

Tần Mặc vốn không phải người thích nói đùa, vừa nghe Bạch Tiêu nói vậy, hơi híp mắt, sát khí bốn phía.

Trong nháy mắt Bạch Tiêu phát hiện mình nói sai, nhị manh hóa là vảy ngược của Tần Mặc, anh lập tức lùi về sau mấy bước, duy trì khoảng cách an toàn với Tần Mặc.

Cứ nói đùa, Tần Mặc tinh thông taekwondo, thái quyền, võ thuật, quả thật chính là cao thủ võ lâm, đây là lý do Bạch Tiêu không tùy tiện chọc cậu ta, dễ dàng bị quật ngã trong một phút, thế chết chắc!

“Tôi nói đùa, tôi nói đùa, tôi nhất định nói tốt vài câu về cậu trước mặt nhị manh hóa!” Bạch Tiêu vừa cười làm lành, vừa lui về sau, liều mạng nịnh nọt như thái giám đại nội.

Nhưng hình như Tần Mặc không có ý định bỏ qua cho Bạch Tiêu, anh cũng tiến về phía trước một bước, đưa tay, động tác trực tiếp ra tay này, Bạch Tiêu còn tưởng rằng cậu ta định đánh anh, sợ tới mức anh bịch bịch bịch về sau mấy bước.

Tần Mặc thấy Bạch Tiêu càng chạy càng xa, bất mãn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Đồ đâu?”

“Cái gì?” Bạch Tiêu không rõ chân tướng hỏi ngược lại một câu, thấy chân mày Tần Mặc nhíu sâu hơn, rõ ràng càng không kiên nhẫn, trái tim nhỏ sợ hãi nhanh chóng nhảy lên, kiểu này sẽ không phải bởi vì bất mãn mà lát nữa ném anh qua vai chứ!

“Đồng hồ đeo tay.” Tần Mặc nói xong lại tiến lên một bước, rõ ràng kiên nhẫn đã hao hết, Bạch Tiêu vừa nghe đồng hồ đeo tay, lập tức nhớ tới, bừng tỉnh hiểu ra vỗ đầu mình một cái.

Hai tay anh nhanh chóng lục qua lục lại trên người, lại mò cái hộp ở trong túi quần, Bạch Tiêu vội vàng như hiến vật quý, nhanh chóng đưa cái hộp tới.

Tần Mặc cầm cái hộp lên, mở ra xem, lấy ra một cặp đồng hồ, lật xem trên dưới, thấy hình thức đơn giản trang nhã, trong lòng tương đối hài lòng.

“Thế giới chỉ có một cặp này, theo dõi toàn bộ hành trình, để cho cậu bất cứ lúc nào cũng biết nhị manh hóa đang ở đâu, lúc này cậu sẽ không sợ bị cô ấy vứt lại!” Bạch Tiêu nói đến đây, trong mắt chứa vẻ hả hê, đây chính là do anh thiết kế, cảm giác thật tuyệt!

“Ừ, cám ơn.” Tần Mặc lấy chiếc đồng hồ nam ra, đeo vào tay mình, lại lấy đồng hồ nữ ra, tùy ý ném cái hộp cho Bạch Tiêu.

“Tôi đi, làm tôi sợ muốn chết!” Bạch Tiêu vừa nghe Tần Mặc nói cám ơn, bị sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lúc nhận được cái hộp, mặt hoảng sợ, giống như nhận một quả lựu đạn.

Tần Mặc quen với việc Bạch Tiêu hoảng sợ, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, dáng vẻ anh có thể đi được rồi, Bạch Tiêu lấy lại tinh thần.

Anh bất mãn hừ lạnh một tiếng, quơ quơ cái hộp trong tay, dặn dò một câu: “Sau khi đeo lên, đừng quên quét vân tay của cậu, về sau chỉ có vân tay của cậu mới có thể lấy xuống.”

“Ừ.” Tần Mặc nói xong nhét đồng hồ đeo tay nữ vào trong túi áo, đi tới bên ngoài phòng trọ của Tô Song Song, gõ cửa.

Bạch Tiêu thấy nơi này không có chuyện gì của mình, nhún vai một cái, hai tay nhét vào túi, nhàn nhã đi ra ngoài.

Đột nhiên anh ngừng bước chân, nhớ tới, Như Hoa không ở bên cạnh anh rồi, lập tức vui mừng trở lại, ngâm nga khúc ca nhỏ, tính toán tối nay qua hộp đêm, tìm em gái hóa giải đoạn thời gian vừa rồi bị ép làm hòa thượng đến khổ.

Tô Song Song vừa vào phòng liền mở điện thoại di động, tinh tinh tinh hiện ra mười cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Tô Song Song hơi híp mắt lại nghĩ mà sợ nhìn xem, vừa thấy toàn là Tô Mộ, dọa đến trái tim nhỏ cũng sắp bật ra rồi.

Cô run run rẩy rẩy mở tin nhắn cuối cùng ra, cho dù chỉ là tin nhắn, nhưng Tô Song Song cũng cảm thấy cơn tức giận khổng lồ của Tô Mộ.

“Cô dám tắt máy! Tô Song Song, Cô! Nhất định! Chết! Rồi! Tôi tịch thu tiền nhuận bút tháng này, giữ đến tháng sau! Cô nằm ngoài đường lớn đi!”

“!” Tô Song Song cảm thấy bà cô thật sự tức giận, đang định gọi điện thoại về cầu xin tha thứ, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lỗ tai Tô Song Song giật giật, chạy tới, nhìn qua mắt mèo, là Tần Mặc, cô chớp chớp mắt, mở cửa ra, không hề nghĩ ngợi nói một câu: “Không phải anh có chìa khóa sao?”

Tần Mặc nghe lời Tô Song Song nói, tâm tình tập tức tốt hơn vừa rồi nhiều, anh khẽ gật đầu một cái, nói theo lời Tô Song Song: “Ừ, về sau anh đi thẳng vào.”

Thế này Tô Song Song mới ý thức được mình nói sai, định đổi ý, nhưng lời đã nói ra ngoài, chỉ có thể yên lặng không lên tiếng.

“Tặng cho em!” Tần Mặc nói xong kéo tay nhỏ bé của Tô Song Song, đeo lên cổ tay trái của Tô Song Song, ngón tay cái của Tần Mắc khẽ lướt qua màn hình bên ngoài, “Tách!” một tiếng, đồng hồ được giữ chặt lại.

Tô Song Song còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trên tay đã có hơn một cái đồng hồ, cô theo bản năng muốn tháo đồng hồ trên tay xuống: “Không được, sao em có thể tùy tiện nhận đồ gì đó của anh!”

Dựa theo tính cách áp bức của Tần Mặc, đưa đồ đi tuyệt đối không thể tiện nghi, vòng ngọc quý này vẫn trên cổ tay phải cô lóe sáng, sao cô có thể không biết xấu hổ mà đòi gì đó của Tần Mặc nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status