Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 168-2: Không đến anh ấy sẽ chết (2)


Tô Song Song cầm điện thoại, lông mày nhíu lại sâu hơn, trong lòng nghĩ ngợi: muốn tôi đi đến đó để gặp cô sao, đây không phải không có chuyện liền kiếm chuyện để đến chơi đó sao?

Nhớ lại quá khứ, có rất nhiều lần Thẩm Ôn Uyển vẫn thường làm những chuyện lặp đi lặp lại như vậy. Tô Song Song cũng không muốn tiếp tục nói chuyện gì thêm với cô ta nữa, , chẳng qua xuất phát từ sự lễ độ, cô cũng không có trực tiếp cúp luôn điện thoại, chỉ mở miệng nói với giọng rất khách khí: "Tôi không đi đâu, không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."

"Vậy thì Tần Dật Hiên sẽ chết ở trong tay của tôi!" Thẩm Ôn Uyển nói xong câu đó, bắt đầu nở nụ cười. Cô ta cười đến độ như điên cuồng, thật giống như nhân vật nữ đang lên đồng trong kịch truyền hình vậy, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Tô Song Song vừa nghe thấy ba chữ Tần Dật Hiên kia, bàn tay cầm điện thoại liền xiết chặt, lập tức nghĩ nghĩ, cảm thấy có cái g đó không đúng, cảm giác như Thẩm Ôn Uyển đang muốn ra vẻ.

Cô không kiên nhẫn nói: "Thẩm Ôn Uyển, cô cho tôi là ngốc sao? Cô và tôi... Tần Dật Hiên nguyên bản chính là cùng một phe, như thế nào anh ấy lại ở trong tay của cô chứ?"

"Tô Song Song, hiện giờ tôi và Tần Dật Hiên trở nên ầm ĩ, trở mặt với nhau thế này, nguyên nhân tất cả mọi chuyện đều do cô. Anh ta và Tần Mặc đã làm cho nhà họ Thẩm chúng tôi không còn đường nào để đi nữa rồi! Tôi cũng đã không còn có cái gì nữa! Cho dù chết tôi cũng nhất định phải kéo anh ta cùng chôn chung!"

Cho dù hiện tại Tô Song Song không nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Ôn Uyển, nhưng từ trong giọng nói của cô ta, cô cũng cảm nhận được, giờ đây trong con người của cô ta chỉ toàn hận ý dày đặc, nhịp tim của cô không khỏi cảm thấy đập nhanh hơn.

"Hiện tại tinh thần của cô cũng đã sa sút lắm rồi, Tần Dật Hiên làm sao lại rơi vào trong tay cô được chứ!" Những tình tiết tiểu thuyết kia, Tô Song Song cũng không phải là không nhìn thấy, lập tức đã cảm thấy trong lời nói của Thẩm Ôn Uyển có trăm ngàn chỗ hở, liền phản bác lại cô ta một câu.

Thẩm Ôn Uyển vừa nghe vậy, cười lạnh một tiếng, tựa như rất khinh thường: "Anh ta sao? Chính là một kẻ tiểu nhân còn tự cho mình là đúng! Cô không tin sao, để tôi cho cô nghe giọng của anh ta một chút nhé..."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở lại yên tĩnh. Trái tim của Tô Song Song dường như bị thót lên tới cổ họng. Cô có cảm giác, cảm thấy hiện tại Thẩm Ôn Uyển giống như đã bị điên rồi, bất cứ chuyện gì cô ta cũng có thể làm ra được.

Đột nhiên đầu bên kia điện thoại trở nên ầm ĩ, dường như có tiếng ú ớ của người nào đó truyền đến, sau đó chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu: "Song Song..."

Trong nháy mắt thân thể của Tô Song Song trở nên căng thẳng. Giọng nói này thật sự quá quen thuộc với Tô Song Song, chỉ là, quả thực đó chính là giọng nói của Tần Dật Hiên. Cô gắt gao nắm chặt điện thoại, vừa định nói một câu gì đó, nhưng phía đầu kia đã không còn tiếng nói của Tần Dật Hiên nữa.

Ngay sau đó, đầu kia lại biến thành giọng nói của Thẩm Ôn Uyển. Cô ta cười đắc ý, hỏi: "Như thế nào, nghe thấy gì chưa? Tô Song Song, nếu như cô không đến, hiện tại tôi sẽ chặt rơi một tay của anh ta, gửi sang cho cô. Mà cô thích tay trái hay là tay phải nhỉ?"

"Đủ rồi!" Tô Song Song gầm nhẹ một tiếng, đè thấp cuống họng hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì!"

"Chỉ có một mình cô đi tới đây, cô cũng không được phép nói cho bất cứ ai biết, nhất là Tần Mặc. Nếu như cô để cho tôi biết được có người đi theo cô, tôi sẽ chọc cho anh ta một nhát dao chết luôn!”

Thẩm Ôn Uyển nói bằng một giọng điệu cực kỳ hung ác tàn nhẫn. Theo bản năng Tô Song Song liền run rẩy cả người, cô cầm điện thoại trong tay, con mắt đảo một vòng rất nhanh, trong lòng càng ngày càng thấy bối rối.

"Tôi qua đó không phải là tự chịu chết hay sao! Làm sao có thể chắc chắn rằng cô sẽ thả anh ấy và tôi ra chứ?" Mặc dù Tô Song Song rất sốt ruột, nhưng mà cô cũng không ngốc nghếch. Cô liều lĩnh đi một mình tới đó như vậy, đừng nói sẽ không cứu được Tần Dật Hiên, mà ngay cả bản thân mình cũng sẽ bị mắc luôn vào trong đó.

Phía bên kia Thẩm Ôn Uyển không ngờ rằng, bình thường thoạt nhìn Tô Song Song ngây ngô là thế, vậy mà cũng có lúc khôn khéo ra trò. Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta sẽ gặp nhau ở trên sân thượng của tòa cao ốc xxx, nếu như tôi mà không tha người, cô có thể kêu cứu, như thế nào?"

"Rốt cuộc cô muốn gặp tôi để làm gì!" Tô Song Song cảm thấy Thẩm Ôn Uyển muốn gặp cô nhất định không phải chỉ là muốn được ôn lại chuyện cũ. Nếu như quả thật là nhà họ Thẩm hiện giờ đã xong rồi, đúng như lời cô ta đã nó, như vậy hiện tại Thẩm Ôn Uyển chính là đang bị đè nén quá, mới trở nên nóng nảy, bất cứ chuyện gì cô ta cũng đều có thể làm ra được.

"Tôi muốn cô đưa tôi đến nhà ga, có cô cùng tôi ở đó, Tần Mặc sẽ không dám đụng đến tôi!" Thẩm Ôn Uyển vội vàng nói một câu, bộ dạng tựa như thực sự đang rất vội.

Tô Song Song rất do dự. Tuy rằng cô không thể tha thứ cho những hành động mà Tần Dật Hiên đã từng làm, nhưng mà cô cũng không thể trơ mắt ra mà nhìn anh trai của mình bị xảy ra chuyện.

Nếu như bởi vì sự coi thường này của cô, mà Tần Dật Hiên bị xảy ra chuyện gì đó không tốt, cả đời này Tô Song Song cũng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình.

Giữa lúc cô còn đang do dự, đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến tiếng rên rỉ của người đàn ông. Trong nháy mắt cô bắt đầu trở nên khẩn trương, vội vàng nói: "Cô đừng có làm thương tổn anh trai tôi, tôi sẽ đến đó!"

"Rất tốt, Tô Song Song, chỉ một mình cô đến thôi, tôi thấy cô đến, sẽ để Tần Dật Hiên ở lại đó, sau đó cô đưa tôi đến nhà ga an toàn, tôi liền thả cô ra!"

Thẩm Ôn Uyển coi như vẫn còn lý trí, cô ta liền lặp lại một lần nữa chuyện mà cô ta muốn Tô Song Song phải làm, nhưng vẫn không quên cảnh cáo cô: "Nếu như cô nói cho người khác biết, tôi sẽ đồng quy vu tận cùng với Tần Dật Hiên!" (đồng quy vu tận: cùng nhau chết)

Bên kia Thẩm Ôn Uyển vừa dứt lời, tiếng rên rỉ của người đàn ông lại truyền tới. Tô Song Song cũng không dám suy nghĩ gì thêm nữa, lập tức liền lên tiếng: "Đừng, tôi biết rồi, cô chờ tôi, tôi lập tức đi tới đó."

Đầu kia, khi nghe thấy Tô Song Song chấp nhận, Thẩm Ôn Uyển liền cúp điện thoại. Tô Song Song đứng ở tại chỗ đó nhìn điện thoại phát ra âm thanh tút tút, tim đập như trống làng, cực kỳ nhanh. Ánh mặt trời lúc trước chiếu trên người ấm áp là thế, nhưng giờ phút này cũng đã trở nên lạnh lẽo khác thường.

Tô Song Song hít vào một hơi thật sâu, cắn răng một cái. Đã hạ quyết định rồi, cô không thể để cho Tần Dật Hiên bị gặp phải chuyện gì, bất luận phía trước có là đầm rồng hang hổ hay là Hồng Môn Yến đang chờ đón cô đi nữa, cô cũng sẽ đi đến đó một chuyến.

Tô Song Song vội vàng trở lại trong phòng, thay đổi một bộ quần áo dài, ngẫm nghĩ rồi tự nhủ cũng nên mặc loại dầy một chút, nếu như Thẩm Ôn Uyển có đánh, thì cô mặc dày như thế này có thể phát huy được tác dụng đỡ bị đau.

Ngay sau đó cô lại lấy điện thoại ra cho nhắn cho Tần Mặc một tin nhắn hẹn giờ phát ra sau đúng một tiếng đồng hồ nữa, tiếp đó cô mô tả lại đơn giản chuyện này với anh một chút, gửi tin nhắn đi xong xuôi, cô liền vội vàng xóa luôn tin nhắn này.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Tô Song Song tìm lý do nói với quản gia một tiếng, rồi trực tiếp chạy đến sân thượng của tòa cao ốc xxx.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status