Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 191: Trong chỗ tối có người


Editor: Puck - Diễn đàn

Tần Dật Hiên đang định nói bởi vì đột nhiên gặp phải một đám người, cứu anh, nhưng lời đến bên miệng, chính anh cũng cảm thấy chuyện như vậy thật sự quá khoa trương đúng dịp rồi.

Miệng Tần Dật Hiên giật giật, vẫn cứ nói ra: “Bởi vì... Vừa có một đám người, cứu tôi.”

“Người nào?” Tần Mặc thật bình tĩnh hỏi cậu ta.

Tần Dật Hiên khựng lại một chút, càng thêm không nói ra lời, Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên, trong mắt mang theo chờ đợi.

“Không biết người nào, chỉ là đúng dịp.” Tần Dật Hiên nói xong lời này, đột nhiên thật sự không dám nhìn vào mắt Tô Song Song, chỉ sợ nhìn ra hoài nghi trong mắt cô.

Tô Song Song cũng không định hoài nghi Tần Dật Hiên, nhưng mà... Tất cả giống như Tần Mặc hỏi vậy, thật sự quá trùng hợp rồi.

Đột nhiên Tần Dật Hiên mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt mang theo tức giận và chất vấn; “Tần Mặc, có phải anh thiết kế hãm hại tôi không?”

“Tất cả đều trùng hợp như vậy, mà anh, tại sao mỗi lần cũng đều có thể xuất hiện ở thời điểm thỏa đáng nhất, có phải là anh không!” Tần Dật Hiên nói xong lời cuối cùng, rõ ràng rất kích động.

Liên tưởng đến tất cả, rõ ràng có người hãm hại anh, mà hãm hại anh lấy được lợi ích lớn nhất chính là Tần Mặc, Tần Dật Hiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy.

Tô Song Song vừa nghe Tần Dật Hiên nhắm vào Tần Mặc, trong nháy mắt liền bối rối, cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơi mờ mịt hết nhìn Tần Dật Hiên lại quay sang nhìn Tần Mặc.

Tần Mặc rất tỉnh táo, không có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên, nhìn sâu vào ánh mắt Tần Dật Hiên, sau đó quay đầu về phía Tô Song Song: “Song Song, em tin anh không?”

Tô Song Song nhìn Tần Mặc, vừa liếc nhìn Tần Dật Hiên, rất khó chịu tránh ánh mắt đau thương của anh, sau đó gật đầu với Tần Mặc: “Em tin anh, a Mặc.”

“Song Song!” Tần Dật Hiên nghe xong lời này, gầm nhẹ một tiếng, nhưng gào xong lại cảm thấy không có ý nghĩa, bởi vì tin tưởng của Tô Song Song dành cho anh, là anh tự tay đánh mất.

Tô Song Song không dám nhìn Tần Dật Hiên, đưa tay kéo chặt ống tay áo của Tần Mặc, nói không ra lời, Tần Dật Hiên liếc nhìn Tô Song Song, sau đó hung tợn trợn mắt nhìn Tần Mặc: “Tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ! Tần Mặc, anh mới là tên tiểu nhân bỉ ổi.”

Tần Dật Hiên nói xong xoay người rời đi, Tần Mặc thấy cậu ta không dây dưa nữa, lôi kéo Tô Song Song cũng định đi, lòng Tô Song Song vẫn sợ hãi như cũ, cô đưa ngón tay chỉ vào trong phòng, liếc mắt nhìn Triệu Điềm Nhi ở trên giường, “A Mặc, mau cứu cô ta!”

Hình như lúc này Tần Mặc mới phát hiện ra ở trong phòng còn có một người, anh nhìn lướt qua, thấy dáng vẻ thoi thóp một hơi của cô ta, dưa tay đặt lên mắt Tô Song Song, anh lấy điện thoại di động ra, bấm số 120 gọi xe cứu thương.

Tô Song Song vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, muốn nhìn lại Triệu Điềm Nhi một cái, xem xem có phải cô ta có chuyện gì không, Tần Mặc lại trực tiếp ôm cô lên, sải bước rời đi.

“A Mặc, anh nói có phải thật sự có người hãm hại anh em không?” Tô Song Song cảm thấy lần này Tần Dật Hiên anh ấy không phải lừa gạt mình, bởi vì cảm giác đau thương trong ánh mắt anh không giống như giả bộ.

Tần Mặc không trả lời ngay câu hỏi của Tô Song Song, Tô Song Song biết quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên vốn không tốt, cũng sẽ không hỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn rất nghi ngờ.

Đợi đến khi Tần Mặc ôm Tô Song Song lên xe, anh mới mở miệng: “Có thể, nếu như quả thật có người hãm hại cậu ta, cậu ta sẽ tìm ra.”

Tô Song Song ở trong ngực Tần Mặc gật gật đầu, Tần Mặc cúi đầu nhìn cô, Tô Song Song cảm nhận được ánh mắt của Tần Mặc, ngẩng đầu nhìn anh, Tần Mặc lại đột nhiên mở miệng: “Cám ơn em tin tưởng anh.”

“!” Tô Song Song vừa nghe, mở lớn hai mắt, tay nắm thật chặt quần áo của Tần Mặc, Tần Mặc lại tặng thêm một câu, “Dù sao anh đã từng lừa gạt em.”

Tần Mặc nói xong, Tô Song Song bĩu môi, đưa tay túm lấy lỗ mũi Tần Mặc, hừ hừ nói: “Nhưng mà anh đã nói về sau sẽ không lừa gạt em nữa, chẳng lẽ là giả?”

Tần Mặc mặc cho Tô Song Song nhéo mũi anh, không nói gì, cuối cùng lắc lắc đầu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má trái của Tô Song Song, thâm tình nói: “Không biết.”

Tô Song Song vừa nghe, không nói gì nữa, chỉ cười ngọt ngào tiếp, sau đó vùi trong ngực Tần Mặc.

Tần Mặc trực tiếp mang Tô Song Song đi bệnh viện, Bạch Tiêu vẫn ở trong hành lang đi tới đi lui, đột nhiên nhìn thấy Tần Mặc ôm Tô Song Song bị sưng nửa bên mặt lên đi vào, lập tức sửng sốt.

Tô Song Song vừa nhìn thấy Bạch Tiêu, theo bản năng quay đầu, không muốn nhìn thấy anh ta, chỉ có điều cái khẽ động này của cô, Bạch Tiêu đã bình tĩnh mà đến rồi, che miệng bắt đầu cười to.

“Tôi nói nhị manh hóa này, cô được hay không được vậy! Chẳng lẽ cô có thể chất bị thương, ba ngày hai lượt, còn có thể tốt không?” Bạch Tiêu thấy Tô Song Song không có chuyện gì lớn mới cười nhạo cô.

Chỉ có điều cười cười, Bạch Tiêu lại nghiêm túc, trợn mắt nhìn Tần Mặc: “Tôi nói tiểu Tần Tần, khả năng bảo vệ vợ của cậu cũng quá kém đi! Lại khiến nhị manh hóa nhiều lần bị thương!”

Tần Mặc nghe nói như thế rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bạch Tiêu, cái nhìn này khiến Bạch Tiêu không dám nói gì nữa, bởi vì anh đã cảm nhận được sự phẫn nộ của Tần Mặc.

Tô Song Song ở trong ngực Tần Mặc, không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, chẳng qua cảm thấy không khí giữa hai người hình như không đúng lắm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiêu, “Anh nói ít đi hai câu đi, cẩn thận a Mặt thật sự đày anh đi châu Phi, không bao giờ để cho anh trở về nữa.”

Bạch Tiêu không ngờ Tô Song Song học được phương thức uy hiếp của Tần Mặc nhanh như vậy, hừ hừ, thấy Tần Mặc nhìn mình, trong lòng biết, phương pháp xử lý cuối cùng của chuyện này, cậu ấy không muốn để cho Tô Song Song biết, cho nên Bạch Tiêu cũng sẽ không nói gì.

Mặt Tô Song Song không có gì đáng ngại, nhưng lại mệt muốn chết rồi, sau khi xử lý đơn giản, cô ở trong phòng bệnh ngủ thiếp đi, Dương Hinh đứng ở bên giường, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Tô Song Song, cùng với vết cào trên cánh tay, trong mắt khẽ ửng đỏ.

Bạch Tiêu vội vàng đi tới, ôm cả đầu vai Dương Hinh, cùng cô đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài, Dương Hinh lại dựa vào trong ngực Bạch Tiêu, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Xem ra sau này Song Song đừng nghĩ tới yên bình.”

Bạch Tiêu liếc mắt nhìn Tô Song Song, vừa nghĩ tới sau khi cô biết Tần Mặc thì phải chịu những tổn thương khó hiểu này, thở dài, tựa vào trên tường, nhéo gò má Dương Hinh.

“Đây chính là giá cao ở cùng với Tần Mặc.” Nói xong, Bạch Tiêu cúi đầu nhìn Dương Hinh, trong mắt lộ ra đau thương, “Hinh nhi, ở cùng với anh, cũng phải chịu giá cao như vậy, anh không muốn...”

“Bạch Tiêu, nếu anh nói những lời này nữa, em sẽ thật sự tức giận.” Dương Hinh nói xong hờn dỗi trợn mắt nhìn Bạch Tiêu, Bạch Tiêu lập tức vui vẻ, ôm Dương Hinh hôn lên.

“Được! Được! Lại nói anh cũng không nghĩ Tần Mặc ngốc như vậy, lại nhiều lần để cho người phụ nữ của mình bị thương.” Bạch Tiêu nói xong cúi đầu định hôn Dương Hinh, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, khựng lại, hơi sững sờ nhìn về phía trước, mặt tỏ vẻ lúng túng.

“Bạch tiên sinh, khuyên ngài khi thân thể không tốt đừng làm những chuyện này!” Đông Phương Nhã đi tới, rất nghiêm túc quét một vòng Bạch Tiêu và Dương Hinh, giọng nói lạnh lẽo, vẫn lộ ra một ít cay nghiệt như cũ.

Bạch Tiêu vừa thấy Đông Phương Nhã đi tới, vẫn đầy giọng trêu đùa như trước: “Ôi! Tôi biết, bác gái Đông Phương, tật xấu dài dòng của em thật sự càng ngày càng nghiêm trọng.”

Đông Phương Nhã cũng không giận, chỉ tiến thêm một bước, trực tiếp kéo cổ áo Bạch Tiêu, nhướn mày nói: “Khuyên Bạch tiên sinh vẫn chiếu cố tốt cho thân thể của mình, nếu không tiền lương của tôi đây sẽ do ai thanh toán?”

Bạch Tiêu vừa thấy Đông Phương Nhã nói tiền, mặt tỏ vẻ được rồi tôi hiểu rõ, rất tự nhiên ôm Dương Hinh tránh né sang bên cạnh, khiến cho Đông Phương Nhã nới lỏng tay.

Đông Phương Nhã liếc mắt nhìn tay trống rỗng của mình, nở nụ cười, sau đó lui về phía sau một bước, tỏ vẻ khoảng cách.

Dương Hinh có thái độ thù địch nhìn Đông Phương Nhã, định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới mình không có chứng cứ, lại im miệng rồi, chỉ lôi kéo Bạch Tiêu rời khỏi nơi này, không có ý định để cho anh nhìn thấy Đông Phương Nhã

Bạch Tiêu vẫn cảm thấy Dương Hinh có tính tình con nít, dù sao bây giờ có cô, anh cũng tự nhiên giữ một khoảng cách với những người phụ nữ trước kia rồi.

Lúc trước anh quả thật nghĩ tới cùng Đông Phương Nhã, bây giờ theo bản năng tránh né cô ấy.

Đông Phương Nhã đứng tại chỗ nhìn Bạch Tiêu và Dương Hinh rời đi, cúi đầu nhìn quyển hồ sơ bệnh án trên tay, hơi híp mắt, xoay người rời đi.

Tần Mặc sau khi nhìn thấy Tô Song Song đã ngũ, để cho Dương Hinh chăm sóc cô, bản thân tự đi xử lý những chuyện này một chút. Mặc dù anh không định thừa nhận, nhưng cũng xác định 80% chuyện này dường như không phải do Tần Dật Hiên làm.

Nếu như cuối cùng thật sự xác định không phải do Tần Dật Hiên bố trí, người phía sau màn dường như khó đối phó, người này nhất định phải biết được ân oán giữa anh và Tần Dật Hiên, có thể khơi lên mâu thuẫn giữa họ, mà bọn hắn ngồi thu ngư ông đắc lợi.

Tần Mặc nghĩ được như vậy, vuốt ve giữa chân mày đau nhức, một ngày không hiểu rõ chuyện này, anh sẽ một ngày không được yên tâm, cảm giác như có một thanh đao đặt giữa đỉnh đầu Tô Song Song, bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống, làm tổn hại đến Tô Song Song giống như hôm nay vậy.

Tần Mặc ngồi trong xe, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh tiếp nhận, bên kia cung kính nói: “Tần tổng, Thẩm Ôn Uyển tỉnh, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, ngài có dặn dò gì.”

Tần Mặc vừa nghĩ tới Thẩm Ôn Uyển, hận không thể diệt trừ cô ta nhanh chóng, nhưng vừa nghĩ tới tính tình của Tô Song Song, nhất định không hy vọng hai tay của anh dính đầy máu tươi, khựng lại một chút: “Đưa cô ta đến chỗ nên đi, để người trong ngục giam ‘chăm sóc’ tốt cho cô ta.”

Xe tiếp tục đi về phía trước, Tần Mặc tính toán đi đến chỗ bệnh viện Triệu Điềm Nhi nằm, tự mình hỏi cô ta một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho đến bây giờ mấy tên giặc cướp còn không tìm được, để cho anh tương đối không yên lòng.

Xe Tần Mặc còn chưa tới, điện thoại lại vang lên, anh vừa nhìn là Bạch Tiêu, còn tưởng rằng Tô Song Song đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tiếp nhận, điện thoại vừa thông, Bạch Tiêu ở đầu bên kia đã kêu la.

“Tôi nói Tần Mặc cậu có phải đầu bị hư không, tại sao giữ lại Thẩm Ôn Uyển, không biết nhổ cỏ tận gốc sao? Nhà họ Thẩm còn có chút thế lực, nếu như...”

Bạch Tiêu thật sự nghĩ không ra sao Tần Mặc nói yêu thương, tim lại trở nên mềm nhũn như vậy cơ chứ? Anh càng nói càng tức giận, nhưng mà lời còn chưa nói hết, đã bị Tần Mặc mở miệng cắt đứt.

“Nếu như cô ta có hành động khác lạ nào, trực tiếp để cho kẻ địch của cô ta ở trong ngục xử lý, tôi... Không muốn dính máu, anh cũng cố gắng không cần xen vào chuyện này nữa.” Tần Mặc nói xong, vẫn là lần đầu tiên không cắt đứt điện thoại của Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu vừa nghe, cũng hiểu ý của Tần Mặc, thở dài, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, mặc dù đồng ý lời của Tần Mặc nói, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.

Cuối cùng Bạch Tiêu giống như cảm thán: “Cũng không biết cậu và nhị manh hóa ở chung một chỗ, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, thật đúng là phiền toái không ngừng, bây giờ thì tôi tốt không sai lắm, có chuyện gì cứ giao cho tôi làm, những người khác cậu yên tâm tôi cũng không yên lòng.”

Tần Mặc vẫn trầm mặc, nhưng trong lòng anh hiểu, cho dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, anh đều sẽ không buông tay Tô Song Song.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status