Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 203: Tổ hợp hai người hút mắt


Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tần Mặc tỏ vẻ dịu dàng nhìn mình, Tô Song Song trong nháy mắt có cảm giác có phải mình đã chuyển kiếp rồi không, vẻ mặt dịu dàng như vậy sao có thể xuất hiện trên mặt boss Tần, nó không khoa học!

Cô cười ha ha, hơi hoảng hốt, nghĩ thầm có phải Tần Mặc giận quá thành cười không, càng dịu dàng thật ra một lát nữa thủ đoạn trừng trị cô càng hung ác tàn bạo.

Tô Song Song cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Mặc, vốn không vì dịu dàng của anh mà xúc động, dáng vẻ nếu anh dám ra tay, em sẽ cho anh biết sự lợi hại.

Tần Mặc thật sự bị Tô Song Song đánh bại, trực tiếp ngồi ở trên giường, rồi bắt đầu cởi quần bị Tô Song Song kéo rách, Tô Song Song vừa thấy, bị sợ đến vèo một phát xông lên.

“Anh! Anh làm gì thế?” Tô Song Song theo bản năng định chạy trốn sang bên cạnh, mặc dù bọn họ đã là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng bước nhảy chất lượng này, hình như còn cần xây dựng một chút tâm lý.

“Cái đó... Em, anh...” Tô Song Song nhìn Tần Mặc tự nhiên cởi quần xuống, liền lắp bắp, thấy Tần Mặc đứng dậy, cô chợt nhắm mắt lại, nhưng đợi trong chốc lát, không cảm thấy cái gì.

Tô Song Song thận trọng mở mắt, vừa nhìn, thì ra Tần Mặc đi tới phòng tắm lấy áo tắm khoác lên người, cô vừa mở mắt, vừa đúng Tần Mặc quay đầu nhìn sang.

Anh vừa thấy dáng vẻ Tô Song Song như vậy, khẽ nhíu mày một cái, nói: “Nếu như em muốn, buổi tối chúng ta làm vận động tiếp, ban ngày... Anh sợ em xấu hổ!”

“Xấu hổ em gái anh!” Tô Song Song nhìn ra Tần Mặc đang nhạo báng cô, nhất thời dựng lông, dựng hết lông lại lạnh, dường như những lời này của cô thật sự làm cho người ta hiểu lầm.

Tần Mặc lại bị dáng vẻ ngốc nghếch này của Tô Song Song chọc cười, cười khiến Tô Song Song lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, trong thời tiết hơn ba mươi độ chỗ này, lại lạnh run một cái.

“Binh-boong!” Khi không khí giữa hai người đang hết sức khó xử, chuông cửa reo, Tô Song Song nhìn lướt qua Tần Mặc, vốn không cho anh cơ hội, cô vội vàng nhảy xuống giường, chạy như trối chết ra ngoài mở cửa.

Cửa vừa mở ra, thì ra là nhân viên phục vụ bị Tần Mặc chỉ điểm đi mua quần áo, anh ta đang cười híp mắt đưa thẻ và mấy bộ quần áo tới.

Tô Song Song gật đầu một cái, nói một tiếng cám ơn, vội vàng lấy đồ vào, tùy tiện tìm một bộ quần áo của Tần Mặc kín đáo đưa cho anh, nói lầm bầm: “Thay nhanh lên, ban ngày ban mặt, mặc như vậy, thật sự làm tổn hại thuần phong mỹ tục.”

Tần Mặc vừa nghe, gần đây trêu chọc Tô Song Song có dáng có vẻ, liền trực tiếp cởi quần áo, Tô Song Song chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Tầm mắt dời xuống, nhìn thấy quần lót màu đen kia của Tần Mặc thì vội vàng đưa tay che mắt, mặt tỏ vẻ hoảng sợ: “Anh đùa bỡn lưu manh? Giả bộ Shin cậu bé bút chì cái gì?”

Mặc dù không phải là lần đầu tiên Tô Song Song nhìn thấy tiểu Tần Mặc, nhưng dè dặt nên có vẫn phải có, không thể biểu hiện quá sắc, tránh cho bị Tần Mặc nắm được chuôi, với trình độ phát triển của Tần Mặc cầm thú này, về sau nhất định sẽ lấy chuyện này ra nhạo báng cô.

“Em nói anh mặc áo tắm làm tổn hại thuần phong mỹ tục, anh liền cởi.” Tần Mặc tự nhiên nói, tay lại mở đồ Tô Song Song đặt trên giường, chọn một bộ áo ngắn quần ngắn màu trắng thuần, định đi thay.

Anh lại lật mấy bộ đồ tắm ra đưa cho Tô Song Song, bản thân xoay người đi phòng tắm thay quần áo, “Em chọn lựa một bộ, anh dẫn em đi bờ biển.”

Tần Mặc suy nghĩ một chút, lại tặng thêm một câu: “Em thử một chút xem, xem có vừa người không.”

Tô Song Song nghe lời Tần Mặc nói, dời tay che mắt ra, nhìn đồ bơi màu sắc sặc sỡ trên giường thoạt nhìn rất đẹp mắt, nhất thời nhao nhao muốn thử.

Cô lật tới lật lui, nhìn cái nào cũng đẹp, cuối cùng chọn một cái màu sáng khỏi hút nhiệt, sôi nổi vô cùng vui vẻ đi phòng thay quần áo sát bên thay quần áo.

Đợi đến khi Tô Song Song thay xong quần áo, đi ra ngoài, soi trước gương, cảm giác không tệ, suy nghĩ một chút vẫn nên cho Tần Mặc xem một chút, xem anh có thích màu sắc này không, dù sao cô và Tần Mặc cùng đi ra ngoài.

Tô Song Song lặng lẽ hé mở cửa ra một khe hở, thò đầu nhỏ ra, nhìn Tần Mặc đã thay xong quần áo ngồi ở trên giường, nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tô Song Song lập tức kinh ngạc, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mặc mặc màu trắng sạch sẽ như vậy, hơi thở lạnh lẽo đó trong nháy mắt giảm bớt không ít, nổi bật lên cực kỳ nho nhã của anh, một thân đi ra ngoài, đoán chừng chính là đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bản thân Tần Mặc còn không biết, ngẩng đầu nhìn Tô Song Song chỉ lộ ra cái đầu, chính là không tiến vào, không nhịn được nói một câu: “Em vốn đần, nếu bị kẹp đầu, cũng không cứu!”

Đây là khiêu khích trắng trợn! Tần rắn độc một lần nữa xuất hiện, Tô Song Song không nhịn được, đột nhiên mở cửa, hừ một tiếng: “Chị thông minh!”

Tô Song Song dĩ nhiên đã chuẩn bị xong Tần Mặc sẽ phản kích, nào biết Tần Mặc nhìn cô khẽ nheo mắt lại, hình như hơi ngẩn người rồi.

Bây giờ ở trong thị giác của Tần Mặc, Tô Song Song này có thể nói một tiếng hoàn mỹ, Tô Song Song chọn một bộ đồ bơi kiểu váy nhỏ, trên dưới tách rời.

Phía trên là ngực cao ngạo nghễ, bụng nhỏ bóng loáng, eo nhỏ mảnh khảnh, dưới váy ngắn ấy là cặp đùi trắng nõn thon dài.

Theo chỉ số cảm xúc EQ không quá cao của Tần Mặc cũng có thể cảm thấy, nếu Tô Song Song mặc bộ này đi ra ngoài, đoán chừng sẽ kiếm ra một đám sói, bao vây lấy cô.

“Thế nào? Bộ này của em khó coi sao?” Tô Song Song thật sự trước giờ chưa từng mặc đồ bơi, bị Tần Mặc xem xét như vậy, hơi chột dạ.

Tần Mặc lập tức lắc đầu một cái, lộ ra ánh mắt hơi ghét bỏ, thuận tay túm được quần dài trên giường, ném về phía Tô Song Song, trái lương tâm nói: “Chân của em quá thô, vẫn mặc cái này thôi.”

Tô Song Song lập tức cúi đầu nhìn chân của mình, với thị giác của cô vừa nhìn, quả thật cảm thấy chân mình rất to, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ôm quần áo ảo não chạy vào trong phòng thay quần áo bên cạnh thay.

Tô Song Song mặc một chiếc váy dài màu trắng không tay, mặc dù bộ đồ này không hấp dẫn, nhưng lại nổi bật lên vẻ tiên khí mười phần của cô, xem ra cực kỳ hút mắt.

Tần Mặc hiện giờ hơi hối hận vì tiện tay túm một cái ném cho Tô Song Song, nhưng mà bây giờ cũng không thể để cho cô đổi, nhìn kỹ một chút, món đồ này dù sao cũng tốt hơn món đồ lộ ngực lộ chân kia.

Tần Mặc thấy Tô Song Song thay xong quần áo, tính toán mang cô đi ăn chút gì đó, rồi lại đi bờ biển chơi.

Bữa ăn trong khách sạn hàng đầu hết sức ngon lành, Tô Song Song vì một lát nữa đi bờ biển không thể lộ bụng nhỏ mập mạp, nên nhịn đau ăn một miếng.

Cô ăn xong rồi, liền trơ mắt nhìn Tần Mặc, dáng vẻ không thể chờ đợi muốn đi ra ngoài.

Tần Mặc thong thả ung dung ăn xong, còn cẩn thận lau tay, lúc này mới nắm tay nhỏ bé của Tô Song Song, dẫn cô ung dung đi ra bờ biển.

Đến bờ biển, Tô Song Song lên trước nhìn, lập tức không nhịn được kêu lên một tiếng, thật sự quá đẹp, nước biển xanh thẳm trong suốt, đứng ở chỗ này có cảm giác như ở tiên cảnh.

Bây giờ là mùa du lịch, Tô Song Song và Tần Mặc vốn chính là tuấn nam mỹ nữ, hết sức hấp dẫn người.

Tô Song Song vừa kêu như vậy, càng khiến hút toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người tới.

Lập tức hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của toàn bộ bãi biển, Tô Song Song đi tới bờ biển đưa tay nghịch nước, mới chú ý tới hơi không thích hợp, hình như có rất nhiều đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mình.

Tô Song Song theo bản năng nhìn về phía Tần Mặc, thấy anh bình tĩnh tự nhiên, mình cũng không cần quá mức khẩn trương, nên nhẹ nhàng đưa tay khom người nghịch nước.

Mải mê nô đùa, Tô Song Song bắt đầu đi vào trong nước, Tần Mặc thấy nước biển không sâu, nên tùy ý Tô Song Song đi chơi rồi, anh đứng ở bên cạnh bãi biển, một tay nhét túi, ánh mắt tập trung nhìn Tô Song Song chơi.

Đột nhiên một đám con nít chạy tới, cười híp mắt một đuổi một đánh, cực kỳ náo nhiệt, đang ào ào xông về chỗ Tô Song Song.

Tô Song Song đang khom người nghịch nước, đột nhiên không biết một đứa nhỏ hùng hổ nào đẩy, dưới chân không vững, trực tiếp ngã nhào vào trong nước biển.

Tô Song Song trong nháy mắt mơ hồ, cô không biết bơi là vịt lên cạn! Khoảnh khắc khi nước tràn vào trong miệng, Tô Song Song lập tức đưa tay ra bắt đầu kêu cứu: “A Mặc!”

Khoảnh khắc khi Tần Mặc thấy Tô Song Song ngã xuống, trong nháy mắt giống như mũi tên xông tới, chẳng qua khi anh đi tới bên cạnh Tô Song Song, bỗng cảm thấy hơi lúng túng.

Tô Song Song phịch hai cái, thấy Tần Mặc ở bên cạnh mình lại không cứu mình, hơi mơ hồ, cô nhìn Tần Mặc chằm chằm, trong mắt tràn đầy không hiểu.

Nhưng sau một khắc, không hiểu trong nháy mắt biến thành kinh ngạc, nếu như cô không nhìn lầm, hình như, nước ở đây, chỉ đến bắp chân của Tần Mặc?

Tô Song Song ý thức được điều đó, chợt ngồi dậy, lúc này mới phản ứng được, cô mới vừa rồi cũng không đi đến chỗ sâu, nước chỗ này cô ngồi xuống đứng lên, mới đến ngực của cô!

Tô Song Song vội vàng nhìn chung quanh, cô và Tần Mặc vốn chính là tiêu điểm, một cái bổ nhào này quá hay rồi, thành tiêu điểm trò cười, tất cả mọi người nhìn cô, đều che miệng cười.

Tô Song Song ngồi ở trong nước, ánh mắt cực kỳ u oán nhìn váy trắng của mình lơ lửng trong nước, nên định ngồi như vậy, không đứng lên nữa.

Tần Mặc rốt cuộc không nhìn nổi, đôi tay xốc nách Tô Song Song, trực tiếp lôi cô lên, Tô Song Song vẫn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quả thật giống như lửa đốt.

Tần Mặc lướt qua bộ đồ trên người Tô Song Song, váy trắng này hơi dính nước, hiện tại đã ướt toàn bộ, dính trên dáng người lả lướt của Tô Song Song, thanh thuần lại quyến rũ.

Ánh mắt Tần Mặc liếc nhìn đàn ông chung quanh, thấy tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, trong nháy mắt nhíu mày.

Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc nhíu mày, còn tưởng rằng anh cảm thấy mình làm cho anh mất mặt, bị sợ đến rụt cổ lại, theo bản năng định trở lại trong nước, tự sinh tự diệt.

Tần Mặc lại trực tiếp kéo Tô Song Song nổi hẳn lên, cúi đầu liếc mắt một cái, để cho cô đàng hoàng, không nhịn được nói một câu: “Em thật sự mỗi ngày đều có thể làm cho anh vui mừng.”

Tô Song Song mím môi, cúi đầu, cũng không dám giãy giụa, lừa mình dối người coi Tần Mặc đang khen mình.

Tần Mặc một đường ôm Tô Song Song trở lại khách sạn, cô vừa vào sảnh chính, vội vàng giùng giằng nhảy khỏi trong ngực Tần Mặc. Hai chân vừa xuống, Tô Song Song ngạc nhiên phát hiện, quần áo của mình lại khô rồi!

Tô Song Song không cam lòng nhìn bên trái một chút bên phải một chút, quả thật tất cả đều khô, ngay cả tóc của cô cũng khô, cô nhất thời bẹt miệng, thật ra thì chưa chơi đủ nước đâu, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi lúng túng như vậy, cô cũng không dám trở lại bờ biển nữa.

Tần Mặc thấy vẻ mặt Tô Song Song thất vọng, kéo cô không nói hai lời, trực tiếp xoay người ra khỏi khách sạn, hai người đi dọc theo con đường nhỏ, bước chậm yên tĩnh.

Lực chú ý của Tô Song Song trong nháy mắt bị không khí mát mẻ trong rừng, hoa hoa cỏ cỏ cộng thêm cây cổ thụ che trời hấp dẫn, trong nháy mắt đã quên bãi biển ra tận sau đầu rồi.

Hai người tay nắm tay, vẫn luôn không buông ra, cứ đi từng bước từng bước như vậy, từ từ tản bộ giữa rừng, Tô Song Song tập trung xem hoa hoa cỏ cỏ, thỉnh thoảng hưng phấn nói một câu với Tần Mặc.

Tần Mặc khẽ cúi đầu, tập trung nhìn Tô Song Song, trong mắt của anh, Tô Song Song cười vui vẻ cũng thành một cảnh đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status