Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 215: Mâu thuẫn bộc phát


Editor: Puck

“Không có chuyện gì, tất cả đồ làm bếp đều đổi, các biện pháp an toàn cũng làm đến tốt nhất, em yên tâm.” Tần Mặc nói xong cưng chiều sờ lỗ mũi Tô Song Song.

Lại một động tác tràn đầy tình yêu, trong nháy mắt khiến máu mũi Tô Song Song chảy thành sông, cô ngước đầu, phất phất tay, khàn khàn quát: “Anh mau đi đi, mau đi đi, cho dù làm thuốc nổ em cũng mặc kệ, nhanh đi mặc quần áo, máu của em!”

Tần Mặc cười khẽ một tiếng, xoay người rời đi, thuận tay đóng kỹ cửa phòng tắm, Tần Mặc vừa đi ra ngoài, Tô Song Song vội vàng ném mền ra ngoài, để rửa cái mũi của mình.

Mũi chảy máu, cô gần như rửa sạch máu mũi của mình, cũng may rốt cuộc dừng chảy máu mũi lại, Tô Song Song vừa ra khỏi bồn tắm, hai chân run run, vừa đói vừa mệt, cũng sắp đứng không vững.

Cô thở dài, quả thật là lam nhan họa thủy! Họa cô đến sắp không đứng vững rồi, cô cố sức mặc áo tắm, bám vách tường đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài chỉ nghe phòng bếp lách ca lách cách, trái tim nhỏ của Tô Song Song nháy mắt nhấc lên, cô bước chân vội vã đi tới ngoài phòng bếp, nhìn vào bên trong, máu mũi khó khăn lắm mới dừng lại thiếu chút nữa lại chảy xuống.

Trời ạ! Ai có thể nói cho cô biết, Tần Mặc rốt cuộc từ khi nào từ cầm thú biến hóa thành yêu nghiệt không! Còn là một yêu nghiệt tuyệt thế! Yêu nghiệt kèm theo thuộc tính nháy mắt đầy điểm không!

Vào lúc này Tần Mặc chỉ mặc một cái quần cụt, lộ ra bóng lưng to lớn, cương và nhu kết hợp này, chơi tạp dề con mẹ nó này, quả thật khiến trái tim Tô Song Song muốn nhảy ra ngoài đúng không!

Tần Mặc nghe động tĩnh, quay đầu lại nhìn Tô Song Song một cái, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều, ngọt ngào tuyệt vời, Tô Song Song cảm giác nhận lấy một kích tình yêu.

Cô một tay vịn tường, một tay bịt mũi, hốt hoảng chạy trốn tới phòng khách, khi ngồi trên ghế sa lon, Tô Song Song vẫn còn kịch liệt thở dốc, vỗ vỗ ngực lớn cao ngạo của mình, an ủi.

Cô thật sự sợ nếu như mình nán lại ở đó một khắc, thì sẽ máu chảy thành sông, trở thành người đầu tiên vì máu mũi chảy không ngừng mà chết!

“Song Song, đi mặc quần áo, trong phòng không ấm áp như vậy.” Tần Mặc ở trong phòng bếp cũng không quên Tô Song Song, vừa làm hai phần thức ăn với cháo, vừa tràn đầy hơi thở nam tính ấm áp dặn dò Tô Song Song.

Trái tim nhỏ mới vừa bình phục của Tô Song Song lại bắt đầu điên cuồng, cô buồn buồn đáp lại một tiếng, tất cả trong đầu óc đều là dáng vẻ Tần Mặc đeo tạp dề, quả thật giống như nhân vật đi ra từ trong truyện tranh có được hay không, còn có thuộc tính nam tính ấm áp tràn đầy này nữa, thật sự quá phạm quy rồi.

Cô cúi đầu nhìn một thân tạo hình của mình, đúng là hơi bất nhã, cô bịt mũi, định trở về thay một bộ quần áo, tiện thể cầm một cái áo cho Tần Mặc.

Mặc dù cô không ngại nhìn bắp thịt nhỏ cường tráng của Tần Mặc, cơ bụng tám múi cùng với cơ ngoài bụng *, chỉ có điều sắc đẹp đáng quý, nhưng sinh mạng giá cao hơn! Tô Song Song còn muốn sống thêm hai năm, từ từ thưởng thức sắc đẹp.

(*) cơ ngoài bụng: gốc 人鱼线 (nhân ngư tuyến hay nhân ngư văn), chỉ chỗ xương chậu tiếp giáp với cơ bụng đàn ông tạo thành dáng chữ V, bởi vì giống dáng vẻ hơi co rút lại của bộ phận phía dưới của cá, do đó được gọi là nhân ngư tuyến. Leonardo da Vinci lần đầu tiên đưa ra “Nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu “Đẹp” và “Gợi cảm” trong hội họa.

Tô Song Song vừa mới vào phòng, đang lật quần áo, điện thoại đột nhiên vang lên, dọa cô giật mình, Tô Song Song vội vàng đi lấy điện thoại, vốn cho rằng là Tô Mộ, nào ngờ vừa nhìn thấy gọi tới lại là nhà cũ họ Tần.

Trong nháy mắt Tô Song Song khẩn trương, chỉ sợ hôm nay Tần Mặc dọa ông cụ Tần ra nguy hiểm gì, có phải bệnh tình tái phát hay không.

Điện thoại vừa thông, chỉ nghe thấy ông cụ Tần sốt ruột nói: “Song Song à! Ông nội có chuyện cầu con!”

Tô Song Song vừa nghe giọng ông cụ Tần mặc dù hốt hoảng nhưng rất vững vàng, thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới vừa tỉnh táo lại, vừa nghĩ tới ông cụ Tần lại có chuyện cầu xin cô, khẩn trương trong nháy mắt.

“Ông nội ngài nói đi!” Tô Song song theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh, thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ sót mất tin tức quan trọng gì.

“Song Song à! Con có thể trở về một chuyến không! Tiểu Na con bé gặp ác mộng, khóc thật sự quá dọa người, bác sỹ nói, đây là vấn đề tâm lý, dựa vào thuốc cũng không giải quyết được gì!”

Tô Song Song vừa nghe, siết chặt điện thoại trong tay, vội vàng hỏi một câu: “Cái gì? Tiểu na bây giờ như thế nào?”

“Tình huống không phải rất tốt, luôn đang khóc, giống như rơi vào trong ác mộng, ông nội đây không phải nghĩ tới lúc trước con ở đây, con bé ngủ được vô cùng tốt, nên muốn...”

Ông cụ Tần biết Tần Mặc khẳng định không thể thả người, nên đánh ý định vào chỗ Tô Song Song, nhưng mà nghĩ đến như vậy có thể khiến Tô Song Song và Tần Mặc gây gổ, lại không tiện mở miệng.

“Không có chuyện gì, ông nội, hiện giờ con đi qua nhìn một chút!” Hiện nay Tô Song Song trừ Tần Dật Hiên ra đã không có người thân thiết nào, cho nên coi người thân của Tần Mặc như người thân của mình.

Cô vừa nghe Cô Tô Na xảy ra chuyện dĩ nhiên không thể ngồi xem không để ý, không đợi ông cụ Tần mở miệng, cô liền sảng khoái đồng ý.

Dưới cái nhìn của Tô Song Song, hiện giờ có thể Tần Mặc không thèm để ý, cảm thấy có hay không có người thân đều được, nhưng Tô Song Song sợ đến mười năm hai mươi năm sau, Tần Mặc anh già đi, hoặc cả đời qua lại với nhau, khi đó nếu Tần Mặc hối hận, làm sao có thể làm. Cho nên hiện tại chỉ cần có thể khắc phục quan hệ giữa Tần Mặc và người thân của anh, cô đều cố hết sức đi làm chu toàn.

Ông cụ Tần vừa nghe, mắt đỏ lên, ừ một tiếng, vẫn chưa yên tâm dặn dò: “Nói một tiếng tử tế với thằng nhóc thúi kia, nếu nó thật sự không muốn để cho con tới, thì thôi đi, dù sao ông nội thiếu nó quá nhiều, nó không tha thứ cho ông nội ông cũng chịu!”

Một ông cụ nói ra lời nói bất đắc dĩ như vậy, Tô Song Song khó chịu trong lòng, tinh thần trượng nghĩa trong nháy mắt dâng lên trong lòng, cô vỗ ngực mình nói: “Ông nội, không có chuyện gì, a Mặc không phải người không phân rõ phải trái, con lập tức qua!”

Tô Song Song cúp điện thoại, nghe tiếng báo bận trong điện thoại, liếc mắt nhìn ngoài phòng ngủ, mới vừa rồi đồng ý rất sảng khoái, nhưng thật ra thì trong lòng cô hơi kinh sợ đấy!

Tô Song Song có thể cảm nhận được Tần Mặc bài xích Cô Tô Na, cô thật sự không chắc có thể khiến Tần Mặc không tức giận mà để cho cô về nhà cũ.

“Song Song, ăn cơm!” Tần Mặc ở trong phòng bếp kêu một tiếng, Tô Song Song vừa nghe, thân thể run lên thật mạnh, ôm quần áo cầm cho Tần Mặc, vội vã đi tới phòng bếp.

Tần Mặc chỉ liếc nhìn Tô Song Song, xác định trong lòng cô có việc gì, Tần Mặc cũng không hỏi cô, tự nhiên múc cháo, sau đó ngồi xuống, mình nếm thử một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.

Tô Song Song đưng ở bên cạnh, giống như cô vợ nhỏ làm sai điều gì, rầm rì hồi lâu, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, cô cười hì hì cầm áo khoác lên người Tần Mặc, ân cần rót cho anh một ly nước.

“Chuyện gì? Ai gọi điện thoại tới?” Tần Mặc uống một ngụm nước, mặc dù chỉ là nước bình thường, nhưng không biết vì sao, anh uống lại có một cảm giác ngọt ngào.

Nhưng mà cảm giác ngọt ngào này chỉ kéo dài đến khi Tô Song Song mở miệng: “Cái đó... Ông nội gọi điện thoại nói tiểu Na bị bệnh, cần... Cần em... Trở về một chuyến, nếu không chúng ta trở về nhà cũ hai ngày?”

Tần Mặc có cảm giác căm ghét nhà cũ họ Tần, khi còn bé cô đơn và vô dụng trình diễn hết lần này đến lần khác, luôn luôn khắc dưới đáy lòng, đó là một đoạn ký ức anh ghét nhất và muốn vứt bỏ.

Cho nên sau khi trưởng thành, trừ phi cần thiết, anh tuyệt đối sẽ không bước vào căn nhà đó nửa bước, bây giờ nghe Tô Song Song lại nhắc tới Cô Tô Na, hơn nữa còn vì cô ta mà trở về, khuôn mặt vốn mang cười trong nháy mắt trầm xuống.

Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc thay đổi nét mặt, trong lòng giật thột, thật ra thì cô cũng hơi oán giận, cô đây là vì hòa hoãn quan hệ giữa anh và người nhà anh, sao ngược lại coi như cô làm chuyện gì thập ác bất xá * vậy.

(*) Thập ác bất xá: Nghĩa gốc mười tội nặng nhất. Nghĩa bóng Tội ác tày trời

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tô Song Song kiên cường hơn rất nhiều, cô chu môi, nói rất đúng ý hợp tình: “A Mặc, cho dù anh không thích tiểu Na, nhưng ông nội đã nhiều tuổi như vậy rồi, lại nói hiện giờ ông cụ bị bệnh, không thể để cho ông sống vui vẻ thoải mái một chút sao?”

“Là chính ông ấy làm ra chuyện phiền phức, tại sao muốn anh mua sổ sách cho ông ấy? Từ lạnh lùng hà khắc này là do ông ấy cho anh.”

Tần Mặc nói xong đẩy cháo trước mặt tới chỗ Tô Song Song, ý bảo cô ngồi xuống húp cháo, ngậm miệng không đề cập tới chuyện đi về.

Tô Song Song vừa nghĩ tới ông cụ Tần đối xử tốt với cô, bây giờ một chút chuyện nhỏ như vậy mà cô không thể giúp ông cụ Tần, trong lòng liền áy náy, lại nghĩ đến tình tính không thông tình đạt lý của Tần Mặc, tính khí quật cường cũng nổi lên.

Cô trực tiếp đẩy chén cháo trước mặt trở lại, quật cường nói: “Hôm nay phải đi, anh không về, tự em về!”

Tần Mặc nghe Tô Song Song nói như vậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, ánh mắt vốn mang theo dịu dàng cưng chiều, trong nháy mắt lại khôi phục lạnh lẽo trước kia.

Tần Mặc đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Song Song, trong nháy mắt Tô Song Song cảm giác thuộc tính boss của Tần Mặc trở về, cô không khỏi run rẩy.

“Anh... Anh định làm gì?” Tô Song Song vừa mở miệng, đã tiết lộ, rõ ràng không có sức lực, đã bắt đầu lắp bắp rồi.

Tần Mặc nhìn Tô Song Song, hai tay chống lên bàn, nghiêng người, mặt của anh gần sát mặt của Tô Song Song, hơi thở lạnh lẽo đó trong nháy mắt bao trùm toàn thân Tô Song Song.

Tô Song Song vốn cảm thấy mình lẽ thẳng khí hùng, nhưng đối mặt với thuộc tính boss của Tần Mặc, tính nô lệ bị sai khiến của cô hoàn toàn lộ ra, cũng không có sức chống lại rồi.

“Tô Song Song, anh cho em tự do, nhưng không phải cho em rời khỏi bên cạnh anh, đi lo lắng vì người khác!” Tần Mặc vừa mở miệng, giọng nói cũng không tốt, rõ ràng cho thấy đang tức giận.

Tô Song Song chớp chớp mắt, sao có cảm giác lời nói này của Tần Mạc giống như không để cho cô vui lòng đây? Cái gì gọi là anh cho em tự do, chẳng lẽ cô không tự do sao?

Tô Song song nhíu mày trong nháy mắt, tính bướng bỉnh nổi lên: “A Mặc, chúng ta là vợ chồng, nhưng mà em tự do!”

“Tô Song Song, không phải em nói trong lòng của em chỉ có anh sao? Thế nào? Đổi ý? Tại sao trong lòng của em lại giữ nhiều người như vậy? Tần Dật Hiên là đủ rồi, hiện giờ lại thêm một người Cô Tô Na.”

“Cô ta và em không quen không biết, sao em phải để ý cô ta làm gì? Có một ngày cô ta bán đứng em có phải em còn kiếm tiền cho cô ta?”

Bởi vì Cô Tô Na và Tô Song Song lặp đi lặp lại nhiều lần ném anh lại, điều này đã xúc động đến ranh giới cuối cùng của Tần Mặc, Tần Mặc thật sự nổi giận, vừa mới mở miệng, đã nói nhiều lời không đúng lúc như vậy.

Tô Song Song uất ức! Rõ ràng cô là vì hòa hoãn quan hệ giữa Tần Mặc và ông cụ Tần, khiến về sau Tần Mặc không hối hận, nhưng Tần Mặc lại không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt, nói gì kia đều vô căn cứ.

Tô Song Song đột nhiên đứng lên, cũng hai tay chống bàn nhìn thẳng vào mắt Tần Mặc, khí thế vốn hèn nhát lại bị lửa giận trong lòng đã bốc cháy lên thành ngọn lửa nhỏ tức giận, rõ ràng chính là bắt đầu tranh luận với Tần Mặc.

“Tần Mặc, sao anh lại không biết phải trái vậy! Em đây không phải vì tốt cho anh sao? Sợ về sau anh sẽ hối hận!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status