Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 246: Không biết xấu hổ


Editor: Mẹ Bầu

"Ừ!" Tô Song Song mặc dù không hiểu Tần Dật Hiên muốn nói gì, tuy nhiên cô có thể dự cảm được đây là một loại cảm giác không tốt, trong nháy mắt trái tim cũng bắt đầu nổi sóng.

"Song Song, Tần Mặc là người có thân phận như vậy, sự nguy hiểm lẫn vinh dự vây lượn ở bên cạnh anh ta đều nhiều như nhau. Nếu như thân phận của em mà bị phơi bày ra, thật sự anh sợ em..."

Tần Dật Hiên nói đến đây lại nhìn về phía Tô Song Song vẻ lo lắng, tim tâm nhíu lại tưởng chừng cũng có thể kẹp chết một con ruồi rồi.

Tô Song Song vừa nghe thấy nguyên lai chuyện này là như vậy, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Vì vậy cái vấn đề trước cô cũng nghĩ tới, cô tin tưởng Tần Mặc sẽ không để cho cô gặp phải nguy hiểm.

Tần Dật Hiên vẫn một mực quan sát biểu tình của Tô Song Song, nhìn thấy cô không có cảm giác lo lắng mà ngược lại, bộ dạng lại như thở phào nhẹ nhõm, nhất thời trong lòng càng thêm khó chịu.

Mặc dù Tô Song Song không nói ra, nhưng mà anh biết, Tô Song Song lộ ra loại vẻ mặt này chính là tỏ rõ cô tín nhiệm Tần Mặc, Tần Dật Hiên tính toán đưa ra đòn sát thủ.

"Hơn nữa, trước nay anh vẫn muốn nói cho em biết mọi đầu mối câu chuyện, hết thảy mọi điều bất lợi của Tần Mặc. Anh cảm thấy ở phía sau lưng chuyện này có một âm mưu khổng lồ."

Nếu như Tần Dật Hiên không đề cập tới chuyện như vậy, Tô Song Song cũng gần như sắp bỏ quên chuyện ở sau ót rồi. Con ngươi của cô liền co rụt lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào Tần Dật Hiên, chờ đợi anh nói tiếp câu sau.

"Anh à, rốt cuộc thì anh đã điều tra ra được chuyện gì rồi? Có liên quan gì đến Dương Hinh hay không?" Tô Song Song hỏi xong đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại mà Âu Dương Minh đã gọi đến cho mình lúc trước, vội vàng tăng thêm một câu, "Có phải là có liên quan gì đó đến nhà họ Âu Dương hay không? Lúc trước em cũng đã nhận được điện thoại của Âu Dương Minh rồi."

"Anh ta đã nói cái gì?" Thật ra thì Tần Dật Hiên đã sớm đã nhận ra hết thảy phía sau lưng chuyện này nhất định là phải có bàn tay của nhà họ Âu Dương, chỉ là anh không có chứng cớ, mà cũng không biết mục đích cuối cùng của bọn họ là cái gì.

"Anh ta đã nói không thể kết hôn cùng với người nhà họ Tần, nếu không em sẽ phải hối hận!" Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tô Song Song liền cảm thấy một hồi cảm giác bất an. Cô cảm thấy Âu Dương Minh kia đã biết được bí mật gì đó, không giống như là lừa gạt cô.

Tần Dật Hiên lọt vào suy tư, thời điểm lấy lại tinh thần, liền thấy vẻ mặt Tô Song Song đang nhìn mình chằm chằm đầy vẻ khẩn trương, anh vội vàng buông lỏng biểu cảm trên khuôn mặt của mình, cười nói: "Đoán chừng là nhà họ Âu Dương đã cố ý can thiệp đến hôn sự của hai người thôi, em đừng lo lắng!"

"Anh à, bây giờ anh có tin tức gì của nhà họ Âu Dương hay không?" Tần Mặc, Bạch Tiêu và cả Lục Minh Viễn gần đây vì chuyện hôn lễ nên bận rộn không thể tách rời tay ra được, cũng không có thời gian để mà đi trông nom chuyện của nhà họ Âu Dương, cho nên không có tin tức gì mới.

Vẻ mặt Tô Song Song nhìn Tần Dật Hiên đầy mong đợi, khi nhìn thấy Tần Dật Hiên đột nhiên nhắc tới chuyện này lại lắc đầu, thở dài, cô cảm thấy thời cơ hỏi chuyện này chưa đúng, khiến cho tư tưởng của cô cảm thấy không yên ổn.

" Hiện tại nhà họ Âu Dương hoàn toàn phong tỏa tin tức, trên bề mặt thì không có bất kỳ hành động gì, chỉ là do cảm giác của anh cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!" Tần Dật Hiên nói một nửa giữ lại một nửa.

Anh đã điều tra ra được từ những người thân thích của nhà họ Âu Dương, có một nhóm lớn bác sĩ tâm lý và khoa tâm thần nổi tiếng đã đến nơi này, còn về mục đích thì anh đoán chừng là vì những người này bị Âu Dương Minh áp chế đến, muốn đòi thả Âu Dương Cẩm ra ngoài.

Một khi ngăn cách được Âu Dương Cẩm trở thành chủ nhân, thiết tưởng hậu quả cũng không thể chịu nổi, hơn nữa Tần Dật Hiên luôn là cảm thấy nếu Âu Dương Minh có thể phân tách được Âu Dương Cẩm ra, thì có thể liệu trên người của anh ta còn có những nhân cách gì những khác làm tắng thê sự nguy hiểm hơn nữa hay không!

"Trước mắt chúng ta đi chịn quần áo trước đã, những chuyện khác cứ để lại đó cho anh và Tần Mặc lo liệu, em không cần phải lo lắng." Tần Dật Hiên nói xong vuốt vuốt mái tóc của Tô Song Song.

Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy có một cánh tay nắm lấy bả vai của cô sau đó kéo cô lại về phía sau. Tô Song Song bị dọa cho sợ đến mức cặp mắt trợn to, vừa định kêu thét lên một tiếng chói tai, nhưng khi thấy sau lưng mình liền dựa vào một lồng ngực, thì trong nháy mắt cô liền thở phào nhẹ nhõm.

"Người phụ nữ của tôi thì đương nhiên tôi có thể bảo vệ tốt được. Tần Dật Hiên, chỉ cần anh hãy cách xa cô ấy ra một chút, thì hết thảy liền không có vấn đề gì hết." Khi giọng nói phía sau lưng cô vang lên, Tô Song Song vừa nghe thấy tâm tình liền càng thêm buông lỏng.

Nhưng biểu tình của Tần Dật Hiên lại không dễ dàng như thế. Anh nhíu mày nhìn Tần Mặc đang ở sau lưng Tô Song Song, cắn răng nghiến lợi nói: "Tần Mặc, anh tới đây làm gì?!"

Tô Song Song ngược lại rất kinh ngạc, thời gian tin nhắn mà cô phát ra ngoài chỉ mới cách khoảng năm phút đồng hồ thôi mà, rốt cuộc Tần Mặc làm thế nào bay tới đây được.

Tần Mặc đứng ở Tô Song Song sau lưng, cảm giác được thân thể Tô Song Song chợt cứng ngắc. Mấy ngày nay sống chung đụng với nhau, không cần nhìn nét mặt của cô, Tần Mặc cũng biết cô đang suy nghĩ gì.

Anh thật sợ mình không mở miệng, đầu óc của Tô Song Song sẽ mở rộng ra, nghĩ ra đủ thứ chuyện thần kỳ quỷ quái. Anh vừa nhìn chằm chằm sang Tần Dật Hiên, vừa vươn tay gõ một cái lên chiếc đồng hồ trên tay Tô Song Song.

Trong nháy mắt Tô Song Song cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay tay mình, đột nhiên cô bừng tỉnh hiểu ra, trong nháy mắt liền nhíu mày, bất mãn hừ hừ nói: "Bây giờ lại còn mang máy nghe trộm nữa cơ à?"

"..." Tần Mặc nhất thời im lặng, dán sát vào bên tai của cô, cau mày nói một câu: "Em chạy đến sàn xe của anh ta, anh lại còn có thể tỉnh táo ngồi đó mà họp hành hay sao? Tô Song Song, chẳng lẽ em không cảm thấy được trái tim của anh lớn như thế nào hay sao?"

"Trái tim của anh rộng lớn đến mức nào thế?!" Tô Song Song cười khan một tiếng, giật giật thân thể của mình, muốn "Vượt ngục" từ trong cánh tay kiên cố của Tần Mặc ra ngoài, chỉ tiếc Tần Mặc lại không để cho Tô Song Song có cơ hội này, mà anh vẫn nắm lấy bả vai của cô như cũ.

"Em muốn đi lựa chọn cái gì, anh sẽ đi cùng em." Tần Mặc nói xong, trực tiếp vác Tô Song Song lên. Tô Song Song vô cùng quẫn bách, cô chỉ muốn quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên một chút, chỉ tiếc thân thể vừa mới ngọ nguậy, Tần Mặc liền vung tay lên, trực tiếp vỗ vào trên mông đít của cô.

Tô Song Song nhất thời càng quýnh hơn nữa, cô cố gắng phản kháng, nhưng rồi lại bị đánh thêm một cái, nên chỉ có thể yên lặng rũ thân thể xuống, ngay cả miệng cũng không dám hé ra một câu nói nào nữa. Bất quá cô còn chưa đến nỗối thiếu thông minh, liền vẫy vẫy tay cùng Tần Dật Hiên một cái, lặng lẽ không tiếng động nói một câu hẹn gặp lại.

"Song Song, hẹn gặp lại, có chuyện gì em hãy gọi điện thoại cho anh!" Tần Dật Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để kích động Tần Mặc.

Quả thật, vừa sãi bước đi ra ngoài Tần Mặc vừa nghe thấy câu này, liền trực tiếp lại hạ xuống cho cái mông của Tô Song Song một cái phát. Thân thể Tô Song Song run lên, đung đưa nhìn sau lưng Tần Mặc, cuối cùng tức quá, cô liền vươn tay chợt bấm ở bên hông anh một cái.

"Á!" Tần Mặc kêu lên một tiếng đau đớn. Thấy đã đi đủ xa rồi, anh liền đặt Tô Song Song xuống, không lên tiếng, cứ thế lôi kéo tay của cô tiếp tục đi về phía trước.

Tô Song Song một đường chậm rãi đi theo Tần Mặc. Suy nghĩ một chút, cô liền chạy mau lên một bước, vượt qua bước chân của Tần Mặc, biết anh tức giận vì mình đã len lén đi gặp Tần Dật Hiên.

Về chuyện này cô cũng thấy mình có một chút chưa đủ khuyến khích, liền vội vàng nở một nụ cười đến híp mắt, nói: "A Mặc, là anh ấy nói tìm em có việc!"

Tần Mặc đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Tô Song Song, trong đôi mắt lộ ra vẻ hơi giận, bất mãn nói: "Ở trước mặt của anh không được phép gọi anh ta là anh nữa, em là bà xã của anh, vậy anh ta cái gì của anh?"

"!" Tô Song Song vội vàng cười ha ha một tiếng, quay đầu lại nhìn một chút, thấy sau lưng không còn bóng dáng của Tần Dật Hiên, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, liền cười híp mắt thuận theo ý của Tần Mặc: "Tần Dật Hiên là em họ! Em họ!"

Tô Song Song nói liền hai lần, Tần Mặc mới hơi thấy vừa ý, bước chân đi về phía trước mới chậm lại, đi cùng với Tô Song Song ở phía sau. Tô Song Song liền thở phào một cái, loại tiểu cầm thú như Tần Mặc thế này thật đúng là không dỗ dành không được.

Lên đến xe, Tô Song Song suy nghĩ một chút dự định thảo luận một chút cùng với Tần Mặc: "A Mặc, mới vừa anh trai em..."

Cái chữ anh trai này vừa thốt ra lời, Tần Mặc liền quay đầu lại liếc Tô Song Song một cái, Tô Song Song vội vàng đổi lời nói.

"Không phải vậy, mới vừa rồi Tần Dật Hiên nói, ở bên kia vừa mới tra ra được chuyện phát sinh ngày trước có thể có liên quan đến nhà họ Âu Dương. Ngày trước Âu Dương Minh cũng đã gọi điện thoại cho em, anh cảm thấy có thể còn có ẩn chứa nguy hiểm gì trong đó hay không?"

Bàn tay của Tần Mặc đang đặt ở tay lái tay dần dần siết chặc lại. Thật ra thì anh cũng đã sớm liền phát hiện ra gần đây thật sự những chuyện xảy ra thật trùng hợp với sự xuất hiện của con người. Nhất là chuyện về Cô Tô Na, mặc dù đã xác định được đây chính là em gái của anh, nhưng anh vẫn cảm thấy không yên lòng như cũ.

"Không có chuyện gì đâu, anh vẫn để cho người bám sát em chằm chằm, em chỉ cần làm một cô dâu thật vui vẻ là tốt rồi." Giọng nói của Tần Mặc nghe có vẻ như là nhẹ nhõm, Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, gật đầu một cái, chỉ cần ở bên cạnh cô là Tần Mặc vậy là cô sẽ không cần phải buồn lo chuyện gì hết.

"Đúng rồi, A Mặc, lễ phục ông nội em vẫn còn chưa đi lựa chọn đâu..." Nói xong Tô Song Song có chút chột dạ, mím miệng lại, "Đáng tiếc là em lại không có khiếu đối với mấy thứ này..."

Mặc dù Tô Song Song đã tận lực không muốn tiêu tốn tiền của Tần Mặc, nhưng mà ít nhiều gì cô vẫn cảm thấy có chút tự ti. Cảm thấy mình cũng chẳng khác gì cô bé lọ lem vây, cảm giác hưng phấn tràn đầy, nhưng mà loại cảm giác bất an cũng tùy thời tràn ngập khắp thân thể của cô.

"Lần này toàn bộ lễ phục tất cả đều do em tới chọn, chỉ cần em thích là tốt rồi, nhãn hiệu kiểu dáng vẻ tất cả đều ki quan tâm!"

Dĩ nhiên Tần Mặc biết Tô Song Song áy náy, cho nên anh đã sớm quyết định lễ phục của mọi người trong nhà đều để cho Tô Song Song chọn lựa tất cả, bất kẻ là kiểu dáng gì, anh cũng sẽ làm cho tất cả đều biến thành trào lưu chủ yếu, sẽ không để cho người nào nói nhiều thêm một câu.

"Nếu như khó coi thì phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Tô Song Song vẫn cảm thấy chột dạ, lại nghịch ngợm mấy đầu ngón tay của mình. Mặc dù trái tim của cô lớn, nhưng mà sự xấu hổ tối thiểu trong lòng cô vẫn phải có, cô cũng rất sợ người khác sẽ cười nhạo cô là quê mùa.

"Bảo bối, anh nhớ là em đã vẽ tranh manga, thẩm mỹ của người vẽ tranh lại còn có thể kém cỏi hay sao?" Kể từ sau mấy ngày nay hô mưa gọi gió kia, Tần Mặc liền bắt đầu nhơn nhớt méo mó gọi Tô Song Song bảo bối.

Tần Mặc trưng ra vẻ mặt lạnh như băng kia lại nói ra một tiếng bảo bối nghe dinh dính như hồ, sức mạnh của ngôn từ kia thật sự là quá lớn, mỗi lần nghe thấy, Tô Song Song cũng không nhịn được mà người cũng run rẩy hết cả lên, da gà nổi rơi đầy đất.

"Vậy cũng được sao?!" Chuyện khác Tô Song Song có thể không có tự tin, nhưng mà vừa nhắc tới phương diện hội họa mà mình thích nhất kia, mặc dù cô vẫn còn là một tay mơ, nhưng vẫn tràn đầy kiêu ngạo như cũ.

"Vẽ tranh vẽ tranh vẽ tranh!" Vừa nhắc tới vẽ tranh, Tô Song Song chợt nghĩ đến cái gì, vỗ đùi đét một cái! Cô đó, thế nào mà chỉ xin phép Cố Trọng nghỉ có ba ngày thôi, bây giờ tính toán một chút, nghỉ đến hôm nay cũng đã vượt quá mất rồi! Cô vậy mà lại cũng quên phắt mất chuyện phải gọi điện thoại xin nghỉ phép thêm rồi!

"Em... Em quên xin nghỉ." Tô Song Song nói xong, nhắm mắt lại, gương mặt áo não, tâm tình rơi xuống rất thấp: "Em như vậy sẽ phải bị khai trừ mất!"

"Em vẫn còn biết mình có công việc sao?" Tần Mặc đối với việc thần kinh của Tô Song Song không ổn định thế này thật sự là không có biện pháp nào, không nhịn được liền quở trách một câu. Nếu như với cái trí nhớ quá mức kia của cô, cộng với bộ dạng tùy tùy tiện tiện này nữa, nếu như không có người che chở, đoán chừng khi cô đi làm sớm đã bị người ta hãm hại cho đến kêu cha gọi mẹ rồi.

"Ngày trước không phải em vẫn luôn duy trì công việc tự do hay sao... Lười biếng quen rồi..." Thời điểm Tô Song Song nói ra những lời nói thật lòng này cũng cảm thấy mình rất vô sỉ. Cô thở dài, bắt đầu suy nghĩ phải đi đâu để tìm công việc vậy.

"Anh giúp em xin phép nghỉ thời gian để kết hôn rồi." Đang lúc Tô Song Song chưa gượng dậy nổi, lại cô lại nghe thấy một câu nói giống như rất đương nhiên. Tô Song Song cảm động nhìn Tần Mặc, bị kích động đến mức, từ trong tròng mắt, nước mắt cũng đã sắp chảy ra rồi.

Tần Mặc lại khẽ giơ giơ tay lên mặt, Tô Song Song vừa nhìn thấy càng thêm hoảng sợ, thật sự là cô cũng không nhịn được, cho tới lúc này thật muốn hỏi cho rõ những nghi hoặc trong lòng.

"A Mặc, có phải là anh đã để cho Bạch Tiêu bí mật đặc biệt huấn luyện cho anh rồi hay không, thế nào mà bây giờ anh lại trở nên không biết xấu hổ như thế chứ, hả?"

Tần Mặc vừa nghe thấy vậy, một cước đạp thắng xe, Tô Song Song nhất thời cảm giác không tốt, xoay người tựa như muốn mở cửa, trước chạy đi, ai biết Tần Mặc đã nhanh hơn cô một bước đã khóa cửa xe lại.

Tô Song Song vội vàng cười làm lành, nhưng mà Tần Mặc cũng không cho cô cơ hội mở miệng, lạnh lùng nói: "Không biết xấu hổ?"

"Không có không có! Là cái cách giả vờ của em thật sự không biết xấu hổ! Ba thứ xấu xa đều tập trung trên một thân em rồi!" Tô Song Song nói xong cũng cảm thấy đuối lý, nhưng mà đối mặt Tần Mặc lập tức trở nên như ma quỷ kia, cô chỉ có thể yên lặng thỏa hiệp.

"Nếu không chúng ta có thể thử qua ở trên xe xem thế nào, không biết có phải là em không biết xấu hổ như em đã nói hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status