Nam thần ở phòng bên cạnh

Chương 65-2: Nhìn trộm sự thay đổi (2)


Trong lòng Tô Song Song tự nói với bản thân, Tần Mặc đang nói về nhân vật trong “Thục Tiên Truyện”, không có nửa điểm quan hệ với cô, thế nhưng như cũ không có cách nào ngăn chặn sự cuồng loạn trong lòng.

Cô nghĩ sau này sẽ cùng Tần Mặc đối diện với nhiều chuyện hơn nữa, cô phải thở mạnh mới có thể duy trì khí oxi cho bản thân.

Tô Song Song vội quay người, nhìn thoáng qua Tứ Gia đang nằm trên kệ, cố ý đổi chủ đề.

“Ôi, tại sao lông của Tứ Gia càng ngày càng đen vậy, nhất định sẽ nhanh chóng trở thành mèo mun a!”

Nói xong, Tô Song Song lập tức hận bản thân không thể cho mình một cái bạt tai, nãy giờ Tần Mặc không có cách nào hiểu được cô khi nhìn Tứ Gia. Chắc chắn xem cô như xà tinh bị bệnh.

Cô nhắm mắt hít một hơi thật sâu, quả thực bây giờ đầu óc đang chấn động, chỉ số thông minh liền thấp xuống!

Hơn nữa trình độ thưởng thức của cô cũng không cao, đối mặt với tiểu cầm thú tim cô còn có thể đập thình thịch, thật sự là quá không bình thường.

Cô cảm giác một ngày nào đó mình phải lén đến khoa tim mạch để khám bệnh, kiểm tra xem tim mình có phải có vấn đề hay không!

“Sáng mai tôi tới đón cô đi làm, bữa sáng muốn ăn cái gì?” Tần Mặc không nghĩ Tô Song Song có thể đột nhiên hiểu vấn đề này, nếu như vậy thì không phải là cô nữa.

Tô Song Song vừa mừng vừa lo cười ha ha nịnh nọt: “Việc đó… Ăn giống Boss cũng được, tôi không kén ăn.”

Tần Mặc gật đầu, đứng dậy muốn đi, hiện tại cô đã có thể đặt chân xuống đất và đi được vài bước rồi, buổi tối không có anh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chỉ là anh còn chưa đứng dậy, điện thoại liền reo lên, gọi cho anh vào thời gian này, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Anh lấy ra nhìn vào màn hình, là Bạch Tiêu, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Tô Song Song chưa bao giờ nghĩ có ai gọi điện thoại vào giờ này cho Tần Mặc – một bạo quân tiểu cầm thú, cô tò mò quay lại nhìn.

Tần Mặc vừa nghe xong nội dung cuộc gọi, liền dừng chân, ngay sau đó bước chân trở nên vội vàng hơn.

Lúc đi tới cửa, anh cúp máy, mạnh mẽ quay đầu nhìn Tô Song Song.

Ánh mắt của anh rất nghiêm túc, khiến cô bị dọa đến giật mình, cô suy nghĩ hai ngày nay bản thân đã rất cố gắng biết điều mà, dường như không trêu chọc anh a!

Tần Mặc liếc mắt nhìn Tô Song Song thật lâu, giống như đang suy nghĩ nên nói như thế nào, trong giây phút này, cô cảm thấy nổi hết cả da ốc, giống như cô đã làm chuyện sai lầm gì đó.

“Hôm nay ngủ sớm đi, bác sĩ vừa gọi điện tới, nói là chân của cô hồi phục chưa tốt đâu.” Tần Mặc dừng lại một chút rồi nói thêm: “Lập tức đi ngủ! Đừng làm gì nữa!”

Tô Song Song vừa nghe chân của mình khôi phục không tốt, sợ đến mức lập tức không dám động đậy, dùng sức gật đầu.

Chỉ là cô nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, bây giờ chỉ hơn bảy giờ, đi ngủ chẳng phải quá sớm hay sao, cô còn muốn lên mạng xem Động Mạn đó, hình như hôm nay có vài điều mới.

“Nhớ kĩ, bác sĩ nói cô thiếu ngủ, đầu khớp xương sưng to không tốt đâu.” Đột nhiên Tần Mặc trở nên dài dòng, còn nói thêm một câu: “Không được dùng điện thoại hay máy tính, có phóng xạ.”

“A!” Tô Song Song nhất thời trở nên ngớ ngẩn, chỉ là từ lúc cô biết Tần Mặc, tuy rằng có lúc anh chẳng nói lí lẽ gì cả, nhưng chưa bao giờ những câu vô ích, cũng sẽ không lừa gạt cô.

Nhìn nét mặt của anh có vẻ chuyện này không tốt thật, đoán chừng là vì chân cô bình phục chưa tốt, Tô Song Song lập tức nghiêm túc, gật đầu một cái.

Lúc này Tần Mặc mới yên tâm, nói với cô: “Có lẽ ngày mai tôi có chút chuyện, chờ tôi tới đón cô đi làm.”

“Ừ!” Tô Song Song lại gật đầu một cái, cô là trợ lý của anh, nếu Tần Mặc không đi làm, cô tới cũng không có ý nghĩa.

Tần Mặc vừa ra khỏi nhà trọ, liền cầm điện thoại lên trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bạch Tiêu ở bên kia thấy Tần Mặc dặn dò xong, vốn là muốn nói chính sự mà.

Thế nhưng vừa nghĩ tới, Tần Boss với danh hiệu là núi băng, lại như bà già căn dặn người ta một đống thứ nhàm chán, thật sự anh nhịn không được bật cười khúc khích.

Vẻ mặt Tần Mặc liền đen lại, cho dù là ngăn cách bởi điện thoại, Bạch Tiêu cũng cảm thấy không khí nhất thời lạnh đi vài phần, anh vội vàng ho nhẹ một tiếng, che giấu đi sự vui vẻ vừa rồi.

“Chẳng qua Tiểu Tần à! Cậu không muốn để cái cô Nhị ngốc kia biết tin này, nên liền nói chuyện thật nồng nàn, khiến cô ấy bối rối.”

Từ lúc Bạch Tiêu gặp Tô Song Song ở nhà trọ của Tần Mặc, anh lập tức đặt cho cô một biệt danh: Nhị ngốc.

Bạch Tiêu càng nói càng không đứng đắn, càng nói càng hưng phấn, bắt đầu quên hết tất cả, “Xem chừng cô ấy cái gì cũng không nghĩ ra a! Cũng đừng nhắc tới việc lên mạng…”

“Đông Phương Nhã chắc sẽ có hứng thú với việc giải phẫu thi thể của anh.” Tần Mặc lạnh lùng phun ra mấy chữ, Bạch Tiêu bên kia lập tức im lặng.

Ngay sau đó anh há hốc kinh ngạc, cười ha ha nói: “Việc đó… không có gì, không có gì. Chúng ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà.”

“Lần này Nhị ngốc gặp phải tai nạn, những tin tức bất lợi này đều hướng về phía cô ấy.”

Bạch Tiêu nhắc đến chuyện này, lập tức nghiêm túc, có thể thấy được chuyện này tương đối khó giải quyết.

“Ừ, tôi theo anh.” Tần Mặc nói xong liền cúp máy, đôi mắt đào hoa lộ ra một chút phiền não.

Lúc Tô Song Song dọn dẹp xong, nằm ở trên giường, theo thói quen nên muốn cầm điện thoại, thế nhưng chẳng biết có phải vì ảnh hưởng trong tư tưởng hay không mà chân của cô bắt đầu tê tê đau nhức.

Cô vội vàng đặt điện thoại ở một bên, nhắm mắt lại khéo léo nằm ở trên giường, nhưng bây giờ vẫn chưa tới tám giờ, thật sự cô ngủ không được mà!

“Meo meo!” Trước đây Tô Song Song đều đợi đến mười một mười hai giờ mới tắt đèn, nhưng hôm nay chưa tới tám giờ đã tối thui nên Tứ Gia không quen.

Tứ Gia nằm trên chiếc kệ gọi tới gọi lui khiến Tô Song Song càng ngủ không được.

Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ xuống giường, giống như hồng hạnh vượt tường, đi về phía ban công.

Ban công nhà Tô Song Song và nhà Tần Mặc nối tiếp nhau, mở cửa sổ là có thể trộm nhìn sang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status