Nam thê xung hỉ sẽ sinh con

Chương 35: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà

“Ngươi là ai?” Lâm Tử Mặc đứng lên, cảnh giác nhìn người đang ở trong nước.

Cơ Cố Liệt cười toe toét, nhe hàm răng to trắng: “Ta tên là Cơ Cố Liệt.”

Cơ Cố Liệt chìm giữa dòng nước, Lâm Tử Mặc không thấy rõ lắm, bèn giương giọng hỏi: “Mỗi ngày người tặng đồ cho ta chính là ngươi?”

Cơ Cố Liệt thấy Lâm Tử Mặc nheo mắt nhìn hắn, lập tức bơi tới gần.

Đến gần, Lâm Tử Mặc mới nhìn rõ mặt hắn, trong nội tâm thầm chửi tục một câu, thật đúng là một người siêu phàm thoát tục!

Tóc màu lam dài đến eo, con ngươi màu xanh đậm, làn da trắng, đôi tai...

Lâm Tử Mặc ngẩn người, tai Cơ Cố Liệt khác với người thường, nó là vây cá.

Ánh mắt nhìn xuống, xuyên qua nước sông trong vắt, Lâm Tử Mặc thấy rõ dưới hông Cơ Cố Liệt không phải chân, mà là một cái đuôi cá, bề mặt được bao phủ bởi lân phiến xinh đẹp màu vàng.

Vây cá lấp lánh dưới ánh nắng, càng bắt mắt.

Nhìn gương mặt Cơ Cố Liệt, Lâm Tử Mặc thật sự không thể kêu nổi ba từ đại huynh đệ, Cơ Cố Liệt đẹp đến nỗi không giống phàm vật, phàm nhân không dám cùng hắn xưng huynh gọi đệ.

Cơ Cố Liệt lắc lắc đuôi cá của mình: “Đúng vậy, tặng đồ cho ngươi chính là ta. Nhưng mà vì sao hôm nay ngươi không ăn cá, không phải ngươi rất thích ăn sao?”

Lâm Tử Mặc không đếm xỉa đến câu hỏi của Cơ Cố Liệt, hỏi lại: “Ngươi là loài gì? Là nhân ngư sao?”

“Đúng vậy, ta là tộc nhân ngư.” Cơ Cố Liệt nhỏm người lên, đuôi cá nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại, lướt vào bờ sông.

Lâm Tử Mặc thấy Cơ Cố Liệt cách mình chỉ có vài bước, trong nội tâm khẩn trương, ai biết con hàng này là người tốt hay người xấu.

Ở đây mà cũng có người cá? Cái này không khoa học!

“Này, vì sao ngươi tặng đồ cho ta?” Lâm Tử Mặc lui ra phía sau.

Cơ Cố Liệt thấy Lâm Tử Mặc sợ hắn, không vui bĩu môi: “Ta sẽ không làm ngươi bị thương, dù sao ngươi cũng là cha ta.”

Dù sao ngươi cũng là cha ta...

Là cha ta...

Cha...

Những lời này cứ quanh quẩn mãi trong không khí, trong nháy mắt cả bầu không khí đều đọng lại, Lâm Tử Mặc cùng Cơ Cố Liệt bốn mắt nhìn nhau, hai người rất ăn ý không nói thêm gì.

Vài giây sau, Lâm Tử Mặc phản ứng kịp, nhanh chóng cầm giỏ trúc bước đi.

Cơ Cố Liệt thấy Lâm Tử Mặc muốn chạy, lập tức nhảy lên bờ, trong nháy mắt đuôi cá biến thành đôi chân thon dài, lân phiến tự động hoá thành một cái quần, không để “chim nhỏ” ra ngoài tản bộ một mình.

Đi đường không thành vấn đề, nhưng tư thế cực kỳ không tự nhiên.

Cơ Cố Liệt bổ nhào vào Lâm Tử Mặc, ôm bắp đùi của y: “Cha, cha đừng đi mà.”

Lâm Tử Mặc liều mạng muốn tháo cái “đồ trang sức quấn chân” này xuống, nhưng khí lực của Cơ Cố Liệt lớn hơn y rất nhiều, bướng bỉnh ôm lấy, không chịu buông tay.

Chó má siêu phàm thoát tục! Chó má kinh động trời người! Rõ ràng chính là một tên đại đầu đất!!

Có vẻ cảm thấy như vậy rất giống khuyết não, Lâm Tử Mặc dừng lại, tâm bình khí hòa nói: “Vị nhân ngư tiên sinh này, ngươi nhất định là nhận lầm người.”

“Không thể nào! Ngươi chính là cha ta!” Nhân ngư khẳng định.

Khóe miệng Lâm Tử Mặc co giật: “Ta chưa từng có đứa con trai nào lớn như ngươi, hơn nữa còn khác loài thế này!”

“Kể từ gốc thì thật sự ta không phải là con của cha, nói đúng hơn là con rể của cha. Tuy nhiên, sau này đều là người một nhà, cha có thể xem con là con trai ruột.” Cơ Cố Liệt cọ đùi cha vợ của mình, cười đến mặt dày mày dạn.

“Ta không có nữ nhi để gả cho ngươi.” Vẻ mặt Lâm Tử Mặc lạnh lùng, không hề muốn thừa nhận Cơ Cố Liệt xuất hiện đột ngột này là con rể.

“Trong bụng của cha đấy, hơn nữa hắn là nhi tử.”

Lâm Tử Mặc: “...”

“Ai da ——” Lâm Tử Mặc phát huy tinh thần biểu diễn, đột nhiên hô to một tiếng, Cơ Cố Liệt lập tức buông y ra, nhảy dựng lên: “Sao vậy? Có phải bảo bảo đã xảy ra chuyện không?”

Trong nháy mắt, Lâm Tử Mặc nắm lấy cơ hội quay đầu bỏ chạy, tốc độ chạy của Cơ Cố Liệt kém với loài người, nhìn Lâm Tử Mặc chạy xa, chỉ có thể chậm rì rì đi theo sau lưng y.

Dù gì ta cũng biết rõ nhà của cha ở đâu, chạy trời không khỏi nắng.

Uốn trong ngực Tỳ Hưu mà ngủ, Kỳ Lân bị Lâm Tử Mặc đánh thức, nhìn thấy y bước đi vội vàng, tò mò hỏi: “Mặc Mặc, sao dạ?”

Lâm Tử Mặc ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn vào mắt Tỳ Hưu, Tỳ Hưu bị nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, lên tiếng hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”

“Có một biantai theo dõi ta, ngươi có thể giúp ta đánh hắn một trận không?”

Tỳ Hưu còn chưa đáp lời, Đại Béo và Nhị Béo bay tới, tràn đầy tự tin, mắt nhỏ như hạt đậu đen trừng lên: “Mặc Mặc! Chúng ta có thể giúp ngươi đánh hắn!”

Cơ Cố Liệt giẫm lên lá cây, từng bước đi qua, Đại Béo và Nhị Béo xông lên mổ liên tục vào.

Mổ nửa ngày, hai chim ngoại trừ cảm thấy mình sắp cọ ra lửa rồi mà nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được.

Lâm Tử Mặc thấy rất rõ ràng, hai chim vừa mổ lên, trên người Cơ Cố Liệt lập tức mơ hồ dần hiện ra một tầng lân

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status