Nam Việt đế vương

Chương 169: Năm mới, khởi đầu mới


Lên!

Năm người chẳng thèm nói nhiều lời, lập tức đánh đến. Mà Trần Phong lập tức lùi lại, từ trong Nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm, vung lên đón đỡ.

Keng!

Hắn lập tức bị đánh ra, lùi đến năm sáu bước mới ổn định thân hình thì ba người khác đã tiến lên, kiếm khí bộc phát, hóa thành từng luồng kiếm khí đâm, chém, cắt. Kiếm khí chém lên da hắn, không ngờ chỉ tạo ra từng vệt máu nho nhỏ.

Năm người kinh hãi, không ngờ thân thể thiếu niên này lại cứng rắn như vậy. Với kiếm khí của họ thì dù là đá tảng cũng có thể bị chém đứt, huống hồ là cơ thể con người?

Trần Phong từ trong Nhẫn không gian lấy ra một thanh đao, một tấm khiên. Cả hai đều là Bảo khí cấp ba, rất vững chắc, muốn phá vỡ nó là điều gần như không thể với năm người này.

"Có lẽ người đi theo bảo vệ chúng ta cũng đã bị chặn đánh. Gay go rồi đây!"

Trần Phong đưa khiên lên sát mặt, chậm rãi lùi về sau. Còn năm người kia bắt đầu tản ra, vây thành vòng tròn quanh hắn. Cương khí bọn hắn liên kết lại, giống như đang hóa thành trận pháp, mà theo đó khí tức năm người cũng tăng lên, so với trước mạnh hơn rất nhiều.

"Khoai, Khoai, ra đây. Năm tên này hình như là người của một thế lực nào đó đúng không?"

Trần Phong đã cảm thấy mọi chuyện nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nếu là năm tên cao thủ bình thường thì hắn còn có thể chạy ra, nhưng năm tên này lại là một nhóm, hơn nữa còn biết bày trận hỗ trợ lẫn nhau, tăng lên thực lực.

Khoai đang sửa chữa lại Việt võ đạo, nghe hắn gọi thì bực mình, quát:

"Còn gì nữa. Ngươi nhìn kĩ đi, xem trận pháp bọn chúng có chỗ hổng ở chỗ nào, từ đó tìm cách phá giải. Chứ nếu cứng chọi cứng.....ngươi cần tu thêm mấy tháng nữa mới được!"

Xong xuôi nó lại chui vào đốt tre, chẳng quan tâm Trần Phong làm gì nữa.

"Khoai, cái thằng khốn này!"

Trần Phong chửi thề một câu, đột nhiên thấy gió rít gào bên tai, lập tức vung khiên ra đỡ. Một tiếng cạch vang lên, theo đó Trần Phong cảm nhận được một áp lực không gì sánh nổi, đè lên hai tay hắn.

Ầm

Mặt đất bị hai chân hắn ép đến lún xuống, mà lúc này hắn cảm thấy sau lưng mát lạnh một mảnh, vội buông khiên, cúi đầu xuống. Một tia Cương khí bắn qua, cắt đúng vị trí cổ của hắn lúc nãy, đánh bay tấm khiên.

Trần Phong đột ngột xoay người lại, nắm chặt đao trong tay, một đao bổ về phía trước. Kẻ vừa ra tay lộ ra vẻ kinh sợ, lập tức vừa lùi vừa đưa kiếm ngắn lên đỡ.

Keng!

Một đao này của hắn không phải là võ kỹ gì ghê gớm, chỉ là một chiêu cơ sở mà thôi. Nhưng uy lực thì cực kì khủng bố, ngay tức thì chém cho người nọ hai tay run run, đánh rơi cả vũ khí.

Long quyển!

Trần Phong dùng toàn bộ Ma pháp lực, hóa thành vòi rồng cuốn quanh thân thể. Năm người kia thấy vậy tức thì lùi ra, nhưng thế trận vẫn không phá, khóa chặt lấy Trần Phong. Chỉ cần Ma pháp lực hắn cạn kiệt thì bọn chúng sẽ năm người đồng thời đánh tới, cắt Trần Phong ra làm tám khúc.

Sức gió ngày càng chậm dần, mà năm người kia cũng tiến lên.

"Lại phải dùng đến thứ này...."

Giọng nói của Trần Phong đột nhiên truyền ra, mà theo đó một luồng đao khí quét ngang, chém về năm người kia.

"Quả nhiên là Ngoại cương!"

Bọn hắn kinh hô, vung tay đánh vỡ một chiêu này của Trần Phong, lại thấy hắn bước ra. Lúc này thân thể Trần Phong tương đối kì lạ, làn da hóa thành một màu xanh, có hình dáng của vảy rồng. Hai cánh tay từng đám Khí lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được ánh lửa lập lòe.

"Vốn đã phế bỏ Ngụy Chân Khí, nay lại phải dùng lại. Xấu hổ thay!"

Trần Phong cười khổ, hai chân nhún mạnh, thân thể như một quả đạn pháo bắn đi, năm ngón tay co lại, hóa thành Long trảo thủ!

Một tên thấy vậy vẻ mặt nghiêm trọng, đưa kiếm lên đỡ. Thấy vậy Trần Phong tức khắc đổi chiêu, dùng đến Tôi thiết quyền!

Oành!

Tên kia kêu lên một tiếng đau đơn, cổ tay vậy mà lệch ra một quỹ đạo đến rợn người, hiển nhiên bị Trần Phong đánh trật khớp. Hắn vừa buông tay ra thì một quyền Trần Phong đã nện tới, đánh thẳng mặt hắn.

Rắc rắc rắc

Cương khí hộ thể chỉ chịu được một lúc liền bị đánh vỡ, mà sau đó thì cũng chẳng phải nói, hàm răng bị đánh vỡ, thân thể bay xa đến chỗ nào không rõ.

Lúc này bốn tên còn lại cũng đánh tới, công kích nhằm thẳng lên lưng hắn. Bộ quần áo đẹp Trần Phong mới mua hôm qua nay đã bị đánh nát, vụn áo bay lả tả đầy trời, áp lực truyền đến khiến hắn hộc máu, suýt chút nữa đã ngã gục xuống. Nhưng rất may, có Ngụy Chân khí cùng Long thể, vết thương của hắn cũng không đến nỗi nặng, cùng lắm là khí huyết sôi trào chút mà thôi.

Chạy!

Trần Phong đã đánh bay một người, tức thì khiến cho thế trận của đám người này bị phá vỡ. Hắn nhân cơ hội đó trốn đi, dù sao ở lại cũng chẳng được gì, cầm chân như vậy cũng đủ rồi.

Tốc độ của hắn cực nhanh, hơn nữa còn di chuyển trong rừng cây bụi rậm, bởi vậy bọn người kia cũng chỉ miễn cưỡng theo dấu hắn. Nhiều lúc chúng định san phẳng nơi đây, nhưng dù sao cũng là nơi thờ tự, nếu kinh động thì có ảnh hưởng đến những cường giả quanh đây.

"Bắt hai đứa kia!"

"Đúng thế, bắt chúng, không sợ tên nhóc này không trở lại."

Bọn chúng rốt cục truy đuổi theo Hà My và Ánh Nguyệt. Một lúc sau Trần Phong cũng nhận ra điều này, bước chân có chút chậm lại, cười nói:

"Thời gian dài như vậy, chắc con bé cũng tạo ra trận pháp đủ để đánh gục Khai Huyệt cao thủ rồi. Bọn chúng đến chẳng khác nào nộp mạng cả."

Một lúc ở dưới chân đồi, một cơn cuồng phong xuất hiện, cao đến mức Trần Phong ở sườn đồi cũng có thể thấy. Uy năng thì cực kì mạnh mẽ, đem cây cối xung quanh thổi bay, nghiền nát.

"Thế là xong."

Trần Phong chạy xuống, chỉ thấy trận chiến đã kết thúc, năm tên kia nằm sõng soài trên mặt đất, bốn tên hai mắt nhắm nghiền, chỉ có một tên còn miễn cưỡng giữ tỉnh táo.

"Ma pháp sư quả thật có nhiều ưu điểm. Một trận đấu cận chiến, cần tốc độ cao thì họ không phát huy được khả năng của mình, nhưng nếu một trận đánh lâu dài, quy mô lớn thì mới thật kinh khủng."

Trần Phong đi lại tên còn tỉnh này, cho gã uống một ít thuốc để chữa thương. Khi sắc mặt gã tốt hơn một chút thì Trần Phong mới nhẹ nhàng hỏi:

"Ta không muốn nói nhiều. Ngươi là ai, ai phái ngươi đến. Nếu nói ra thì cả năm người các ngươi sẽ tránh khỏi việc bị hành hạ. Nếu không thì ngươi cũng hiểu rồi chứ?"

Tên này nhìn Trần Phong, ánh mắt lộ ra vẻ xem thường, đáp:

"Đám người thấp kém!"

Bốp!

Một cái bạt tai thật mạnh, khiến tên kia ngã quỵ xuống, trong miệng có máu ứa ra. Gã còn chưa kịp hoàn hồn thì Trần Phong đã nện một quyền xuống, đánh thẳng vào lồng ngực gã. Tuy thực lực gã mạnh mẽ nhưng vẫn khó có thể chống đỡ, lập tức hộc mấu, hai mắt tràn đầy tia máu, kêu lên thảm thiết.

Trần Phong trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, một quyền lại một quyền nện xuống, nhưng không hề đánh hắn trọng thương, mà chỉ khiến đau đớn thể xác mà thôi. Hắn đối với những ekr này cực kì ghét, chọc hắn một lần rồi thôi, nay còn mãi không buông. Nếu hắn yếu hơn, liệu có phải đã bị bắt đi, bị giết hay không?

"Ta nói, ta nói!"

Tên này rốt cục chịu không nổi, đành phải chịu thua. Trần Phong thu lại nắm đấm, nhìn hắn, mỉm cười. Gã thấy nụ cười hiền lành của Trần Phong này mà trong lòng ớn lạnh, đáp:

"Hộc....Ta nói là được....Bọn ta...."

Gã vừa mở miệng ra tức thì một ánh sáng đã lóe lên, chém đứt đầu hắn. Phun như suối phun ra, bắn thẳng vào mặt Trần Phong.

"Kẻ nào?"

Trần Phong tức thì lùi lại, chắn trước Hà My và Ánh Nguyệt. Chỉ thấy bốn luồng sáng khác đồng thời lóe ra, theo đó là bốn người nằm trên đất kia cũng đầu lìa khỏi cổ, chết ngay lập tức.

Trên một ngọn cây cao có một người trong tay cầm đao, khí thế tản ra cực kì nguy hiểm.

"Giết người diệt khẩu. Nguy rồi!"

Nhưng không ngờ gã chỉ liếc Trần Phong một chút rồi ngay lập tức bỏ đi, khiến cho ba người Trần Phong hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Một lát sau một ông lão từ xa chạy đến, thấy Trần Phong vẫn còn an toàn thì thở ra một hơi, hỏi:

"Cháu bị thương chỗ nào không?"

"Thưa ông, không ạ. Không biết ông có phải là người của học viện phái đến đúng không?"

Ông lão gật đầu, nhìn năm cái xác trên mặt đất liền nhíu mày lại, khiến làn da vốn hơi nhăn nheo nay co siết lại, nhìn qua thì thấy cực kì nghiêm trọng.

"Vậy mà hắn ta không ra tay với mấy đứa nhỏ. Ơn trời. Lúc nãy ta đã quá khinh địch mất rồi."

Trần Phong nhìn ông lão, chỉ thấy quanh thân có từng tia Linh khí rất nhỏ đang vờn quanh, một lúc sau sẽ bị hút vào trong cơ thể. Điều đó chứng tỏ rằng ông ấy là một cao thủ không tầm thường.

Ông ta không ngờ cũng có một cái Nhẫn không gian đem những cái xác nơi đây hết thảy đều thu lại, thậm chí còn phát lực, nắm đấm đánh ra, hóa thành quyền khí, xóa sạch dấu vết nơi đây.

"Đi thôi. Ông đưa các cháu về nhà."

Bọn hắn nghe vậy thì đều mừng rỡ, lập tức thu dọn một chút rồi đi. Ông lão cố ý chạy ngang hàng bọn hắn, có lẽ muốn đề phòng có kẻ nào đánh lén từ trước hoặc sau.

Trên đường bọn hắn cũng hỏi thăm ông lão, nhờ vậy mới biết được nhiều điều. Hóa ra mấy chục năm trước ông ấy cũng là học viên của học viện này, hơn nữa còn quan hệ cực kì tốt, bởi vậy được mời ở lại dạy học. Ông ấy thường dạy ở các trường nhỏ, cách xa khu vực thành phố. Nhưng lần này vì học viện phải đối phó với nhiều mối nguy, không đủ người, bởi vậy mời ông ấy vào hỗ trợ.

Khi đưa nhóm Trần Phong về nhà ông ấy cũng được Trần Phong giữ lại, mời ăn tết. Ông lão cũng không từ chối, ở lại ăn cùng bọn hắn một bữa cơm rồi mới rời đi.

Trời đã ngả về chiều, Ánh Nguyệt cũng đi về nhà. Còn Thành thì thông báo lại, nói rằng sẽ ở lại nhà Thanh Hoa ăn cơm, không về được.

Linh Nhi nghe tin này nhất thời cười khúc khích, nói:

"Hai anh chị ấy tiến triển thật nhanh, có lẽ sắp cưới rồi cũng nên."

"Con bé này, toàn nói lung tung."

Trần Phong gõ nhẹ lên đầu cô bé, khiến Linh Nhi kêu oai oái.

"Em nói đúng mà, có đúng không, Hà My?"

Linh Nhi quay sang Hà My, ánh mắt lộ ra vẻ cầu cứu. Mà cô bé cũng rất hiểu chuyện, liên tục gật đầu.

Trần Phong thở dài, mấy đứa này liên minh với nhau, thật muốn chống lại hắn rồi.



Mấy ngày tiếp theo bọn hắn chỉ vui chơi ăn uống thỏa thích. Dù sao là ngày tết, cả năm cũng làm việc mệt nhọc rồi. Chỉ có Trần Phong vẫn đang ngày đêm luyện tập. Lúc thường thì dùng Linh hỏa thiêu đốt cơ thể, lại dùng đám Kim dịch cường hóa thân thể, sau đó bổ sung thể lực bằng Mộc tinh hoa của Khoai. Nhờ vậy thân thể hắn ngày càng khủng bố, thậm chí đã có thể dùng tay không đỡ lấy Bảo khí cấp hai.

Đối với Việt võ đạo, sau khi sửa xong phần Luyện thể bọn hắn đã chuyển sang chỉnh sửa Dẫn Khí thuật. Nhưng so với phần Luyện thể thì Dẫn khí thuật này phức tạp gấp trăm lần, bởi cơ thể có quá nhiều mạch, mỗi mạch này liên kết với một mạch khác lại tạo ra một loại Dẫn khí thuật mới.

Nhưng cũng may có Khoai, thằng này tuy khá trẻ trâu và không đáng tin, nhưng nó cũng là tồn tại gần thần, tầm mắt cực cao, chỉ có điều thiếu kiến thức với phương pháp tu luyện hiện nay mà thôi. Nếu để cho nó thêm vài tháng vài năm nữa thì mọi chuyện chắc chắn sẽ khác, đừng nói là một môn Dẫn khí thuật nho nhỏ, ngay cả Đế cấp Linh thuật cũng bị nó sáng tạo ra.

Một ngày này, rốt cục cũng đến!

Thân thể Trần Phong như đã đạt đến cực hạn, cực hạn của người thường. Hắn bây giờ thân thể mạnh mẽ không thua bất kì một người nào cùng cảnh giới ở Nam Phương Luyện thể đại lục, nếu muốn mạnh hơn chỉ có thể tiến lên một bước!

Bởi vậy hắn ngâm mình trong rất nhiều loại dược liệu giàu năng lượng. Lại xin Khoai được một dám Tinh hoa, cộng với Linh hỏa chân nguyên.

Giờ là lúc hắn phá vỡ những ràng buộc bấy lâu nay, để chính thức tu luyện!

Bành!

Năng lượng cực kì cuồng bạo phút chốc đem toàn bộ lỗ chân lông của hắn mở ra, đem từng tế bào từng bộ phận cọ rửa. Hai tay hắn giống như hai cây búa, liên tục gõ lên thân thể mình, khiến cho nó ngày càng vững chắc, vang lên từng tiếng cong cong cực kì chói tai.

"Thiếu niên, mở ra những Chủ mạch còn bị phong ấn! Mở ra những Huyệt còn bịt kín! Đem cơ thể của ngươi giải phóng đi! Đem huyết mạch giải phóng đi!"

Ầm ầm ầm.

Thân thể hắn đột nhiên vỡ tung, máu tươi cùng thịt nát bắn ra, đau đến cùng cực. Nhưng sau đó lại có một lớp thịt lớp da khác xuất hiện, trên đó Long khí phun trào, hóa thành hư ảnh Long tộc quấn quanh thân hắn!

"Tiên tộc huyết mạch, cũng đánh vỡ đi! Nó phủ bụi quá lâu rồi, hãy đem nó tỉnh lại! Chủng tộc ngươi đang chờ ngươi! Năm mới qua đi, ngươi cũng không còn là ngươi ngày xưa nữa. Mà bây giờ, ngươi sẽ là...."

Âu Lạc Thần tộc Chiến Thần!

Nam Việt quốc tân Đế Vương!

Oành!!!!

Một tiếng Long ngâm trong cơ thể hắn truyền ra, tiếp theo đó là một tiếng Tiên thú hót vang trời.

Những chủ mạch của hắn vốn bị đám khí đen che đậy nay bị thổi bay, hóa thành từng đám khí đen phủ kín căn phòng. Khoai thấy vậy bèn phi thân ra đem chúng hút vào đốt tre, ngồi lên trấn áp.

Toàn thân Trần Phong phát sinh biến dị. Thân thể phủ kín vảy rồng, nhưng những chiếc vảy này ở xung quanh còn phủ một lớp lông vũ, trên đó tản ra từng đám Thần quang. Sau lưng hắn áo bị xé mở, để lộ một đôi cánh trắng muốt, dài phải đến hơn ba mét, nơi rìa còn có từng chiếc móng vuốt lộ ra. Trên đầu hắn mọc hai cái sừng, mái tóc cũng hóa thành màu vàng kim, trôi nổi giữa không trung, trông rất uy vũ. Hai tay hóa thành Long trảo, trong khi đó hai chân như hóa thành Long trảo nhưng cũng giống Tiên Lạc trảo.

Hắn chính thức là một Âu Lạc Thần tộc!

Hết chương 169

Chương lớn, cầu phiếu đề cử nào anh em ơiiii!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status