Nam xấu khó gả

Chương 37: Đánh bậy đánh bạ


Editor: demcodon

Hạ Song Khôi này thích ăn ngon, cũng thích uống, sớm nghe nói đồ ăn trong Thực Cẩm Lâu rất ngon, rượu hoa quế ủ càng tuyệt nhất thiên hạ. Trong lòng đã có ý muốn nếm thử, nhìn mấy món ăn trên bàn hỏi: “Ngươi làm?”

Phương Vân Tuyên gật đầu nói vâng.

Hạ Song Khôi nghiêng đầu vươn tay cầm đôi đũa lên tùy ý gắp một miếng nhét vào miệng. Gã gắp chính là tôm cuộn khoai chiên, tôm thịt băm nhuyễn, thêm nước gừng và muối, hơn nữa tỉ lệ thịt heo nhất định phải đều thành nhân, vò thành hình tròn. Sau đó lăn một vòng vào khoai tây đã cắt thành sợi mỏng, lăn đến khi chung quanh tôm cuộn dính đầy khoai tây sợi, tiếp theo bỏ vào trong chảo dầu chiên chín.

Hạ Song Khôi ăn xong không nói gì, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Phương Vân Tuyên một cái. Trong lòng ngạc nhiên, xem ra người này quả nhiên không có nói mạnh miệng. Mấy món này làm thaath sự rất ngon, cũng khó trách này căn Thực Cẩm Lâu này trong mấy tháng ngắn ngủn đã có tiếng tăm ở phủ Quảng Ninh.

Tôm cuộn khoai chiên yêu cầu kỹ thuật cắt rau cực cao, khoai tây sợi cắt không đủ mỏng, không đủ đều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hương vị món ăn này. Mặt khác tỉ lệ thịt tôm và thịt heo cũng rất khó nắm giữ, thịt heo nhiều sẽ không có hương vị thịt tôm, món ăn cũng không thể gọi là tôm cuộn. Nhưng ngược lại nếu thịt tôm quá nhiều thì mùi tanh sẽ rất nặng. Đừng nhìn là một món ăn vô cùng đơn giản nhưng lại vô cùng khảo nghiệm kỹ thuật của một đầu bếp.

Hạ Song Khôi lúc này đối với Phương Vân Tuyên ngoài kính nể còn nhiều thêm một phần thưởng thức. Trên mặt không lộ sắc mặt, gã không nói được một lời, một miếng lại một miếng ăn mấy món còn lại trên bàn.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn chỉ thấy đáy, Hạ Song Khôi buông đũa trong tay xuống lau miệng, rót một lchén rượu nhấp một hơi, ngoắc gọi người nhẹ nhàng nói: “Đập tất cả đồ đạc trong phòng và ngoài phòng cho ta!”

Bọn họ tới chính là vì thế, mặt nghệ trả lời một tiếng quay đầu lại ra lệnh cho các huynh đệ còn lại. Mọi người vớ được cái gì đập cái nấy, có người lấy băng ghế, có người vớ ghế dựa đập vào trong quầy, ầm một tiếng vang thật lớn, quầy làm từ gỗ bị đập thủng ra một lỗ. Bình rượu để trên giá, hộp tiền đều rơi xuống đất, bụi vụn rơi đầy đất.

Trong phòng nhất thời rối loạn, tiếng đánh tạp vang thành một mảnh, ngoài cái bàn Hạ Song Khôi ngồi thì những đồ vật khác không còn hình dạng như ban đầu.

Phương Vân Tuyên nắm chặt tay, Thực Cẩm Lâu là tâm huyết của hắn, là cái đầu tiên sau khi hắn đến thế giới này gọi là sự nghiệp, cứ như vậy trơ mắt mà nhìn người khác đạp hư. Trong lòng hắn tức muốn hộc máu, Vương Minh Viễn còn chưa trở về, quan binh cũng không biết khi nào mới đến. Phương Vân Tuyên đứng ở giữa đống hộn độn đầy đất trong đại đường rốt cuộc không nhịn được nữa.

Hắn bước một bước dài xông lên phía trước vỗ một cái lên trên vai Hạ Song Khôi, thuận thế vặn một cái, vặn cánh tay của gã ấn ngã lên trên bàn, thuận tay rút đao dịch cốt trên bàn ra đặt ở trên cổ Hạ Song Khôi hét: “Kêu bọn họ dừng tay!”

Hạ Song Khôi không đoán được Phương Vân Tuyên dám động tay với gã, càng không đoán được công phu của Phương Vân Tuyên cũng không tệ lắm. Gã bất quá nhất thời chưa chuẩn bị đã bị Phương Vân Tuyên sạch sẽ lưu loát mà dùng đao khống chế.

Mấy người trong phòng đều ngây ngẩn cả người, Phương Vân Tuyên ăn mặt một bộ công tử văn sinh, người nhìn cũng là nhẹ nhàng bình thản, nhìn sao cũng không giống như người tàn nhẫn sẽ cầm đao đấu. Bởi vậy ai cũng không phòng bị hắn.

Phương Vân Tuyên vặn cánh tay Hạ Song Khôi, đao đè vào trong cổ của gã: “Vị huynh đài này, tiểu đệ từ lúc đến phủ Quảng Ninh tự nhận luôn giữ đúng cư xử, tuyệt không có đắc tội ai. Hôm nay ngươi tới cửa không nói hai lời đã đập Thực Cẩm Lâu của ta, dù sao cũng phải cho ta một giao đãi chứ?”

Hạ Song Khôi cười hắc hắc: “Đại gia ngoài theo đuổi cô nương lên giường có giao đãi thì những người khác không có giao đãi!”

Hạ Song Khôi vừa dứt lời đột nhiên nhấc chân sau đá thẳng đến háng Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên lắc mình về phía sau, Hạ Song Khôi thừa dịp này xoay người đấm một quyền về phía mặt Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên đong đưa dưới bàn, trên tay cũng không buông lỏng, một tay cầm đao đè lên cổ gã, một tay còn lại túm cổ tay trái của Hạ Song Khôi.

Hạ Song Khôi không hổ là một trong nhân vật tàn nhẫn trong phủ Quảng Ninh, bị Phương Vân Tuyên khống chế tức giận xoay mấy vòng, chỉ nghe khớp xương trên bả vai gã rung động răng rắc, cánh tay bị kéo đến trật khớp. Trên cổ cũng cắt một miệng to, gã thừa dịp Phương Vân Tuyên sơ hở tránh thoát ra hung hăng đấm một quyền ở trên mặt Phương Vân Tuyên, quay người một cái nhào qua áp đảo Phương Vân Tuyên ở trên đất.

Mặt nghệ nhẹ nhàng thở ra vội tiến lên xem xét vết thương của Hạ Song Khôi.

Hạ Song Khôi lắc lư cánh tay trái mền nhũn cười nói: “Không có việc gì.”

Hạ Song Khôi cầm đao dịch cốt lên cười hỏi: “Ở phủ Quảng Ninh này có thể khống chế ta ngươi vẫn là người đầu tiên. Huynh đệ, có luyện qua à?”

Phương Vân Tuyên cắn răng, không nghĩ tới Hạ Song Khôi này tàn nhẫn như vậy. Vì thoát thân lại có thể kéo trật khớp cánh tay của mình, ngay cả đao gác trên cổ cũng có thể không quan tâm cọ qua đao cho mình một quyền, quả thật là liều mạng.

Nhân vật tàn nhẫn như vậy Phương Vân Tuyên cũng phục: “Ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng đi, náo loạn một đêm cũng đừng lòng vòng.”

Hạ Song Khôi mỉm cười: “Được. Sảng khoái. Ta thích người đàn ông sảng khoái mạnh mẽ như vậy. Ta là người công đạo từ trước tới nay, chỉ cần ngươi mỗi tháng lấ ra mười lượng bạc thì huynh đệ chúng ta tự nhiên có thể bảo vệ ngươi ở phủ Quảng Ninh bình an vô sự.”

Đầu gối Hạ Song Khôi đè ở trên eo Phương Vân Tuyên, đao dịch cốt trong tay quơ qua lại ở trên mặt Phương Vân Tuyên: “Nhưng nếu ngươi còn dám ra vẻ, cùng ta động đao động thương không thành thật thì hôm nay ta sẽ cắt lấy lỗ tai người cho huynh đệ nhắm rượu!”

Phương Vân Tuyên nảy sinh ác độc tránh hai cái mắng: “Mơ tưởng!”

Thực Cẩm Lâu không phải là cửa hàng to gì, một tháng nước chảy cũng chưa tới mười lượng bạc. Trừ phí tổn, tiền thuê nhà và tiền công mấy tiểu nhị, bạc còn lại chỉ hơn một lượng. Cho dù mấy ngày nay buôn bán náo nhiệt, lợi nhuận cũng cùng lắm hơn hai lượng bạc. Vậy mà Hạ Song Khôi muốn một tháng đưa mười lượng bạc, kêu Phương Vân Tuyên đi chỗ nào tìm chứ.

Hạ Song Khôi cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên có can đảm. Chỉ mong cho ngươi ăn mấy đao vẫn còn có thể mạnh miệng như thế!”

Gã giơ đao dịch cốt trong tay lên, đầu đao bọc một cơn gió mạnh hung hăng bổ xuống cổ tay Phương Vân Tuyên.

“Sư phụ!”

Ngoài cửa hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”

Vương Minh Viễn dẫn theo một đội quan binh xông vào đại đường. Hạ Song Khôi vội vàng thu tay lại, cầm đao dịch cốt giấu vào trong tay áo, cười ha ha đứng dậy.

Vương Minh Viễn bổ nhào vào lòng Phương Vân Tuyên: “Sư phụ.”

Trên mặt Phương Vân Tuyên đã trúng một quyền, sườn mặt sưng to lên, khóe miệng cũng chảy máu. Vương Minh Viễn lo lắng đến độ khóc lớn, chỉ vào Hạ Song Khôi kêu lên: “Bộ khoái đại ca, chính là bọn họ đến Thực Cẩm Lâu quấy rối, mau bắt người!”

Bộ khoái đi theo Vương Minh Viễn tới là họ Lý, cùng với đám người Hạ Song Khôi cũng là quen biết đã lâu. Loại tình huống này thấy rất nhiều, vào nhà với tư thế vô cùng ra vẻ, nháy mắt với Hạ Song Khôi xong cố ý hét lớn: “Thật to gan, các ngươi còn có vương pháp hay không? Đều bắt lại cho ta!”

Bọn người Hạ Song Khôi cũng đều biết đây là làm bộ cho người nhìn, cũng không phản kháng ngoan ngoãn buông tay chịu trói, đeo gông xiềng lên đi theo bọn bộ khoái ra cửa.

Phương Vân Tuyên nói lời cảm tạ với Lý bộ khoái. Lý bộ khoái liếc mắt nhìn hắn một cái mắng: “Ngươi cho bọn họ bạc không đến sao, thật là liều mình không buông tiền tài.”

Mặt mũi quan không thể đắc tội, về sau không thể thiếu chỗ dùng ở bọn họ. Phương Vân Tuyên vội nói: “Vất vả rồi.” Lại kêu hai tiểu nhị mang ra rượu ngon và thức ăn ngon chiêu đãi các vị nha dịch.

Uống hai ly rượu sắc mặt Lý bộ khoái hơi dịu lại, trên mặt cũng cười kêu Phương Vân Tuyên lên hỏi: “Vị chưởng quầy này xưng hô thế nào? Ta phải mang việc hôm nay viết trình trạng ngày mai báo cho Tri phủ đại nhân xem qua.”

“Tại hạ tên Phương Vân Tuyên.”

“Cái gì? Ngươi nói ngươi tên gì?”

Lý bộ khoái vừa nghe ba chữ “Phương Vân Tuyên” âm điệu cất cao quãng bát, ánh mắt cũng trợn thật lớn nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên, thật hận không thể nhào qua nhìn kỹ thấy rõ ràng.

Phương Vân Tuyên cảm thấy kỳ quái, tên này làm sao vậy? Lại nói một lần: “Tại hạ tên Phương Vân Tuyên.”

“Ngươi thật là Phương Vân Tuyên?”

“Đúng vậy.”

“Chao ôi, vậy là phát tài rồi.” Thái độ của Lý bộ khoái lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ. Y vỗ đùi, từ ghế trên nhảy lên, khi cười nếp nhăn trên mặt hiện ra, thân mật kéo cánh tay Phương Vân Tuyên: “Thật là lũ lụt miếu Long Vương, người một nhà không nhận người một nhà.”

Lý bộ khoái trừng mắt liếc nhìn Vương Minh Viễn một cái, móc ra hai lượng bạc từ trên người trả lại cho nhóc, tức giận nói: “Sao ngươi không nói sớm là trong tiệm Phương chưởng quầy có người đến quậy?”

Vương Minh Viễn cũng sửng sốt, nhóc cầu xin một hồi, lại đưa bạc mới mời được các bộ khoái đại gia này đi với nhóc một chuyến. Lý bộ khoái lúc nào hỏi qua tên họ chưởng quầy là gì chứ.

“Phương chưởng quầy yên tâm, đám người này cứ giao cho ta, bọn họ tuyệt đối không dám đến tiệm của ngài quậy nữa, ngài yên tâm, yên tâm!”

Lý bộ khoái vừa đảm bảo vừa trấn an Phương Vân Tuyên đừng lo lắng, y nhất định xử lý việc này ổn thỏa.

Phương Vân Tuyên còn hồ đồ, nghe Lý nộ khoái nói như thế trong lòng tự nhiên là vui vẻ, vừa cảm tạ vừa đưa một bao tạ lễ. Lý bộ khoái nói cái gì cũng không cầm, khách khí một hồi mới dẫn một đám nha dịch ra Thực Cẩm Lâu.

Vừa quẹo góc đường, Lý bộ khoái đã thả Hạ Song Khôi ra nói rõ cho gã biết: “Về sau đừng lại đến Thực Cẩm Lâu gây rối.”

Hạ Song Khôi vặn vặn cổ cười nói: “Lý bộ khoái làm sao vậy? Một chưởng quầy nho nhỏ, ta đi gây rối cho hắn thì hắn có năng lực gì xử lý ta chứ?”

Lý bộ khoái kéo Hạ Song Khôi sang một bên vội la lên: “Đây chính là người Vĩnh Định Hầu muốn tìm, ngươi muốn chọc đến Vĩnh Định Hầu à?”

Đỗ Ích Sơn là nhân vật lớn trong phủ Quảng Ninh. Hạ Song Khôi đã sớm nghe đến lỗ tai nổi lên kén, thăm dò về phía Thực Cẩm Lâu buồn bực nói: “Vĩnh Định Hầu tìm hắn? Làm cái gì?”

Lý bộ khoái phỉ nhổ: “Làm sao ta biết được? Tri phủ đại nhân tự mình hạ lệnh, phủ nha phái người tìm long trời lỡ đất, phủ Quảng Ninh đều lật lên, không nghĩ tới hôm nay không cần tốn nhiều sức ngược lại làm cho ta tìm được. Hắc hắc, vậy là phát tài rồi, tiền thưởng một trăm lượng bạc.”

Lý bộ khoái chà xát tay, lại dặn dò một hồi kêu Hạ Song Khôi nhớ kỹ lời y nói. Sau đó xoay người dẫn người vội vã về phủ nha truyền tin cho tri phủ Mã Thành An lãnh thưởng.

Hạ Song Khôi đứng ở đầu phố có chút không tin lời Lý bộ khoái nói, Vĩnh Định Hầu tìm một đầu bếp? Chẳng lẽ trong phủ y không có người làm cơm?

Gã hừ cười một tiếng kêu mặt nghệ: “Lão Triệu, đỡ ta một chút.”

Lão Triệu vội vàng đi qua đỡ vai của Hạ Song Khôi chậm rãi trở về. Trên đường lão Triệu hỏi: “Đại ca, chuyện Thực Cẩm Lâu làm sao bây giờ?”

Hạ Song Khôi cười nói: “Quy củ cũ, cứng không được thì mềm. Mỗi ngày đến quán cơm hắn ngồi, không cho một người khách nào vào cửa, xem hắn có thể chống đỡ mấy ngày.”

Vừa rồi Lý bộ khoái nói lão Triệu nghe rất rõ ràng nên do dự nói: “Nhưng Lý bộ khoái…”

“Ngươi mặc kệ y. Cái gì Hầu gia, lão gia, chúng ta nếu như để ý những thứ này sớm chết đói.”

Hạ Song Khôi nói không sai, bọn họ ra ngoài lăn lộn sớm đem đầu bất cứ giá nào, bằng không cũng đừng làm việc này.

“Ta hiểu được, ngày mai kêu bọn họ tìm thêm mấy huynh đệ đến Thực Cẩm Lâu ngâm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status