Năm xuân thứ hai mươi tám

Chương 89


Sau khi trở về từ Vân Nam, Triệu Đại Lâm và Tôn Khải không liên lạc với nhau. Cô nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ đi xem mắt một tiến sĩ đại học Chính trị Pháp luật, nhưng không ngờ lại gặp Tôn Khải cùng vợ chưa cưới của anh ta ở nhà hàng.

Tôn Khải chia tay với Phương Ngôn, đối với Triệu Đại Lâm mà nói, có một khoảnh khắc cô tung tăng nhảy nhót, trái tim vốn đã chết nay lại được người ta thắp lên. Nhưng rồi một giây sau lại cười tự giễu, người ta chia tay bạn gái thì có thể chấp nhận mày ư? Đừng quên trong mắt anh ta mày là kiểu phụ nữ gì.

Triệu Đại Lâm ngồi yên không nhúc nhích, đề cập đến chuyện kết hôn với tiến sĩ tiên sinh.

Nhưng Tiến sĩ tiên sinh lại hỏi cô: “Em có bận tâm đến việc sau khi cưới sống chung với mẹ anh không?”

Triệu Đại Lâm vẫn mỉm cười, từ từ đặt đũa xuống, “Nói vậy là sao nhỉ?”

Tiến sĩ tiên sinh giải thích với cô: “Là thế này, từ nhỏ vì lo cho anh đi học mà mẹ anh hầu như đã thế chấp mọi thứ trong nhà…”

Sau đó là cả một câu chuyện dài dòng đau lòng.

Lúc tính tiền Tôn Khải nhác thấy Triệu Đại Lâm, bấy giờ Phương Ngôn đã rời đi, anh cúi đầu lấy tiền ra thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, bất giác đưa mắt nhìn sang, người phụ nữ kia cười tủm tỉm nhìn người đàn ông đối diện: “Dĩ nhiên tôi không ngại sống chung với mẹ chồng rồi.”

Tôn Khải tính tiền rồi nhét ví vào lại túi, bước thẳng ra ngoài không hề ngoái đầu.

Xe đậu ngay cửa, Triệu Đại Lâm nhìn anh lên xe không chút do dự, ngay lập tức lái xe rời đi ngay. Người trong đội bọn họ lái xe đều ghê thật, cả anh lẫn Lục Hoài Chinh đều như vậy.

Quãng thời gian ấy Tôn Khải rất trầm tĩnh, vô tình gặp nhau cả hai cũng không nói lời nào.

Người trong đội đều biết Tôn Khải thất tình, lại còn bị cắm sừng nữa, nên đám chiến sĩ bình thường nghịch ngợm nay hễ thấy Tôn Khải là lại rất quy củ, lúc tập luyện cũng cực kỳ nghe lời, đến thời điểm khảo hạch ai ai cũng đều dốc hết sức mình, muốn thông qua công tác an ủi lão đại.

Nhưng Tôn Khải lại không được an ủi, anh càng lúc càng nói ít đi, tinh thần càng sa sút.

Mọi người trong đội rất lo, có người không nhịn được đi hỏi Triệu Đại Lâm ở khoa tâm lý.

Triệu Đại Lâm hỏi ngược lại: “Nếu cậu gặp chuyện như đội trưởng Tôn thì sẽ làm gì?”

Người kia ngạc nhiên, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tôi không muốn đi làm, cũng không muốn gặp bất cứ ai.”

Triệu Đại Lâm: “Vậ tại sao các cậu phải an ủi anh ta. Cậu cảm thấy nếu bị các cậu biết được chuyện bị bạn gái cắm sừng thì anh ta vinh hạnh lắm à? Biện pháp lấy lòng này của các cậu chỉ tổ khiến anh ta thêm chán nản.”

“A?” Người kia gãi gáy.

“Mọi người có lòng nhưng đã phá chuyện rồi. Vào lúc này đàn ông rất kháng cự với bất kỳ mọi chuyện bên ngoài, anh ta sẽ tự nghi ngờ chính mình, cũng bày tỏ nghi ngờ khả năng của mình trên phương diện nào đó, thậm chí còn biến thành lãnh cảm, sợ tình dục.”

“Không… không, không nghiêm trọng đến thế chứ?” Người kia lắp bắp nói.

“Sao lại không nghiêm trọng, tôi gặp chuyện này nhiều rồi. Nói thế nào nhỉ, điều các cậu cần làm bây giờ chính là coi như chuyện này chưa xảy ra, nên làm gì thì làm, tập luyện cũng đừng gắng sức quá, đừng nghĩ cách lấy lòng đội trưởng của các cậu nữa, đừng quá để ý đến anh ta, chớ để anh ta cảm thấy các cậu đang thương hại.”

“Vậy là được sao?”

Triệu Đại Lâm nghĩ ngợi rồi đề nghị: “Rảnh rỗi thì tìm trò chọc anh ta để phân tán sự chú ý đi, bây giờ anh ta nín nhịn đến hỏng rồi, để anh ta giải phóng mình là ổn.”

Không biết có phải trong quá trình cậu chiến sĩ kia về truyền đạt lại đã xảy ra vấn đề gì không, mà suýt nữa Tôn Khải đã bị đám thanh niên này làm cho sắp chết. Đừng nói là trong lúc tập luyện, bình thường xếp hàng đi tắm ai ai cũng tranh giành chậu rửa mặt với anh, Tôn Khải vốn thế nào cũng được, đặt chậu xuống xuống lầu chạy mấy vòng.

Thậm chí trong lúc huấn luyện, đám thanh niên này lại đề nghị so tài, so thì so, nhưng lại còn chơi xấu nữa. Lúc qua chiến hào, bọn họ giở trò hãm hại, nhưng Tôn Khải cũng nhẫn nhịn không nổi giận.

Tiểu chiến sĩ lại tìm đến Triệu Đại Lâm, “Đội trưởng Tôn nhẫn nhịn quá, làm đến mức đó mà anh ấy vẫn không nổi giận. Hôm đó tỷ võ, tôi với Hà Lãng cố kéo quần anh ấy muốn kéo anh ấy xuống chiến hào, nhưng anh ấy vẫn không nổi giận mà cứ nhịn cho được, nín nhịn quá dữ rồi.”

Triệu Đại Lâm chỉ đáp lại hai chữ: “Tiếp tục.”

Nhưng hai hôm sau, Tôn Khải đã bùng nổ thật, lại còn phát tiết ở chỗ Triệu Đại Lâm.

Hôm đó tập luyện xong, mấy người Hà Lãng lại ‘giở trò’ như bình thường.

Vừa ra khỏi sân, Tôn Khải vào nhà vệ sinh rửa mặt, chợt nghe thấy đám Hà Lãng đang bàn bạc.

“Đội trưởng Tôn càng lúc càng giỏi nhịn.”

“Đàn ông thất tình đều thế mà.”

“Bác sĩ Triệu nói có đáng tin không vậy?”

“Tôi sợ chọc đội trưởng Tôn thật quá…”

“Người ta là bác sĩ tâm lý chuyên chữa chuyện này mà, cô ấy nói trước kia cô ấy chữa không ít những trường hợp này, toàn là bạn gái ngoại tình, đàn ông cảm thấy mất mặt…”

***

Triệu Đại Lâm xuống lầu định đi ăn, nhưng vừa khóa cửa thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cô cứ tưởng là Lục Hoài Chinh. Cho tới khi đi ra cầu thang mới thấy Tôn Khải đội mũ chạy lên, chẳng ngó ngàng gì xông thẳng về phía cô như ngựa hoang đứt cương.

Triệu Đại Lâm còn chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị người ta chụp lấy lôi đi.

Lòng bàn tay ấm áp của phái nam dán lên làn da lạnh như băng của cô, cô giật thót, một giây sau đó đã bị Tôn Khải cô đến văn phòng gần đấy. Cô lảo đảo đi theo, rồi bị anh ta hất ngã xuống salon, đau tới mức suýt nữa cô ngất xỉu.

“Anh bị điên hả?!” Cô mắng to.

Tôn Khải khoanh tay cười nhạt: “Tôi điên hay là cô điên? Dám để đội viên của tôi chỉnh tôi? Triệu Đại Lâm! Mẹ kiếp cô có cần trả thù tâm lý như vậy không hả?”

“Tôi trả thù anh?” Triệu Đại Lâm không tưởng tượng nổi.

Tôn Khải tức quá hóa cười, tay chống hông, cúi đầu cắn môi dưới cười tự giễu: “Tôi thừa nhận hồi ở Vân Nam tôi không nên nói cô như thế, nhưng tôi thất tình thì liên quan quái gì đến cô, cô ở đây bày trò làm gì? Hả?”

Triệu Đại Lâm bừng tỉnh, đoán chừng là đã biết chủ ý tệ hại này là từ cô mà ra rồi, cô ngồi trên ghế quay đầu đi, không nói lời nào.

Trong phòng yên tĩnh, gió thổi vù vù, Tôn Khải cúi thấp đầu, “Cô có tư cách gì chỉ tay năm ngón với cuộc sống của tôi, tôi hỏi cô đấy? Tôi có nhờ cô can thiệp tâm lý không hả? Tôi là bệnh nhân của cô hả? Tôi có để lộ bất cứ hiện tượng tâm lý nào khác thường không hả?!”

“Không có.” Triệu Đại Lâm cứng cổ đáp.

Những ngày qua, vì Vu Hảo không có ở đây nên chỉ có một mình Triệu Đại Lâm trực tại văn phòng tâm lý. Tôn Khải không muốn gặp cô, cũng cố nhẫn nhịn không biểu hiện ra ngoài, mục đích là không muốn để Triệu Đại Lâm tiến hành can thiệp tâm lý. Nên khi nghe thấy cô hời hợt đáp lại, cuối cùng Tôn Khải cũng không chịu nổi nữa, quát to ——

“Mẹ nó thế cô còn muốn quản cái gì nữa??”

Trong phòng hơi tối, rèm cửa che nửa, tai Triệu Đại Lâm đỏ lên, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn im lặng ngoái đầu.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy cô mở miệng: “Mắng xong chưa?”

Tôn Khải đút hai tay vào túi, cũng quay đầu đi không nói.

Triệu Đại Lâm đứng lên định rời đi.

Song Tôn Khải chặn ở cửa không nhường đường, hai người đứng đối mặt nhau, mơ hồ nghe thấy được tiếng hô hấp của đối phương, Tôn Khải nói: “Tôi xin cô, cách xa tôi ra một chút.”

Triệu Đại Lâm dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Được, vậy phiền anh nhường cho.”

Dứt khoát đến độ Tôn Khải sững sờ, không kịp phản ứng.

Triệu Đại Lâm lặp lại lần nữa: “Làm phiền anh nhường đường, tôi muốn ra ngoài.”

Tôn Khải ngẩn ngơ nhích sang một bên, Triệu Đại Lâm không dừng lại, trực tiếp mở cửa đi thẳng.

***

Đợt đấy quan hệ giữa hai người rất căng thẳng, còn căng thẳng hơn giữa Tôn Khải với Phương Ngôn. Sau khi chia tay, Phương Ngôn còn đến tìm Tôn Khải mấy lần, có lần còn đợi trước cổng quân khu một ngày, Tôn Khải hết cách liền đưa người vào cangteen ăn một bữa.

Sau đó Triệu Đại Lâm nghe mấy người Hà Lãng nói, nói Phương Ngôn có ý tái hợp, hình như đội trưởng vẫn chưa bỏ được.

Cũng có người nói, “Ngựa tốt còn lâu mới nhai lại, huống hồ đây còn là cỏ nát.”

Triệu Đại Lâm không quản được, thời gian ấy là tuần cuối cùng cô kết thúc công việc bên này, cô đã bàn giao các công việc liên quan lại cho Tiểu Lưu rồi.

Thứ sáu, Triệu Đại Lâm đến viện điều dưỡng không quân thăm chuyến cuối cùng, cựu chiến binh hay tin cô muốn đi thì không nỡ.

“Thế sau này cháu với bác sĩ Tiểu Vu sẽ không đến đây nữa à?”

Triệu Đại Lâm vừa thu dọn đồ vừa nói: “Vâng ạ.” Nhưng rồi cô lại đổi ý, lấy ra hộp danh thiếp đưa mấy tờ, “Nếu sau này các bác có vấn đề gì muốn hỏi ý kiến, có thể thông qua địa chỉ trên danh thiếp để tìm cháu.”

Các cựu chiến binh vẫn không nỡ: “Cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại bác sĩ Tiểu Vu.”

“Gần đây cô ấy gặp chút chuyện, đợi cô ấy khỏe lại cháu sẽ đưa cô ấy đến thăm các bác.”

Các cựu chiến binh rơm rớm nước mắt gật đầu: “Được được, phải thường xuyên đến đấy, cháu với bác sĩ Tiểu Vu đều là người tốt.”

Triệu Đại Lâm cười cười.

Hôm ấy Tôn Khải cũng có mặt tại viện điều dưỡng không quân, nhìn thấy Triệu Đại Lâm đứng giữa các cựu chiến binh, do dự có nên đi lên chào hỏi không. Từ sau hôm ấy hai người chưa nói chuyện lại với nhau, thật ra anh rất hối hận, bình thường nhẫn nhịn thế nào cũng được, ấy vậy mà hôm đó lại không nhịn nổi, anh không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là thấy cô và Hà Lãng âm thầm trao đổi là lại không thoải mái lắm.

Nhiều lần thấy cô một mình cũng muốn đi lên nói mấy câu xin lỗi, nhưng lại không có mặt mũi lắm, nhất là khi đang ở trong bộ đội, mặc quân trang trên người là anh càng không cúi đầu được.

Triệu Đại Lâm thấy Tôn Khải đến, bèn quay đầu định rời đi.

Tôn Khải vội chặn người lại, anh không vội nói chuyện mà trò chuyện đôi câu với các cựu chiến binh, hỏi câu nào trả lời câu ấy, nhún nhường lễ phép, song tay vẫn giữ chặt tay Triệu Đại Lâm. Triệu Đại Lâm thử rút ra nhưng lại bị bàn tay như sắt của anh kéo mạnh.

Đợi các cựu chiến binh đi rồi, Tôn Khải mới buông cô ra, Triệu Đại Lâm không nói hai lời nhấc chân đi thẳng. Tôn Khải đuổi theo, không nhanh không chậm đi bên cạnh cô, “Này.”

Triệu Đại Lâm không để ý đến anh, ra khỏi cổng gọi taxi.

Tôn Khải kéo tay cô, “Được rồi, tôi xin lỗi cô.”

Triệu Đại Lâm liếc anh, “Tôi không cần.”

Tôn Khải thành khẩn cúi gập người: “Hôm đó tôi tức giận quá, không nên quát cô.”

Triệu Đại Lâm cười nhạt: “Phương Ngôn về tìm anh rồi à?”

“Cái gì?”

“Hai người giảng hòa rồi?”

“Không.”

“Vậy sao đột nhiên anh tìm lại được lương tâm thế?”

“Tìm lại lương tâm?” Mặt trời chói chang, Tôn Khải bất đắc dĩ cười: “Tôi với cô ấy không giảng hòa nổi, cũng không có gì mà tìm lại hay không tìm lại lương tâm cả. Tôi nghiêm túc xin lỗi cô, về sau nghĩ lại quả thật lời mình nói ngày đó rất quá đáng, cũng xin lỗi luôn lần đã nói cô ở Vân Nam, không nên tùy tiện đánh giá cô khi chưa biết gì.”

Triệu Đại Lâm cảm thấy vô nghĩa, người đàn ông này đúng là không hề biết tâm tư của cô, bỗng chẳng muốn dây dưa nữa: “Được, tôi chấp nhận. Còn việc gì nữa không, không có thì đừng cản tôi bắt xe.”

Tôn Khải nhìn cô một lúc lâu, nói: “Để tôi đưa cô về.”

“Không cần.”

Triệu Đại Lâm từ chối rất dứt khoát, Tôn Khải cũng không ép thêm. Anh chỉ thuần túy nói xin lỗi, xin lỗi xong rồi, anh cảm thấy mình nên yên lòng, thế là phất tay để cô đi.

Nhưng Tôn Khải lại phát hiện, dù đã xin lỗi rồi, anh vẫn đứng ngồi không yên.

Anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hình như chuyện này không đơn giản chỉ là xin lỗi là xong.

Nhưng từ sâu trong đáy lòng anh lại có cảm giác mâu thuẫn

Anh cho rằng Triệu Đại Lâm còn không đáng tin hơn cả Phương Ngôn.

Nên khi anh ý thức được rằng mình có cảm giác với Triệu Đại Lâm, Tôn Khải gần như chạy tán loạn. Anh nói cho Lục Hoài Chinh biết chuyện này đầu tiên.

Lục Hoài Chinh không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Hôm đó hai người được nghỉ phép nên ra ngoài nhậu. Lục Hoài Chinh dựa vào ghế chậm rãi bóc lạc nghe anh kể chuyện, nghe đến cuối, Lục Hoài Chinh ném hạt lạc cuối cùng vào miệng rồi phủi tay, biểu hiện không có vẻ là bất ngờ: “Vậy thì sao?”

Tôn Khải ôm bia sửng sốt, vậy thì sao?

Anh cũng không biết.

Anh ngà ngà say, mắt mơ màng, “Chỉ cảm thấy bản thân không có tiền đồ.”

Lục Hoài Chinh cười cười, ngả người lui sau giang hai chân ra, nhìn đi nơi khác, khuyên anh: “Anh chỉ đang làm khó mình thôi, xét về mặt lý trí, em cảm thấy Phương Ngôn hợp với anh, nhưng anh nhìn xem, một cô gái trông hiền lành như Phương Ngôn cũng có thể làm ra chuyện này, cho nên đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”

Tôn Khải bất chợt giật thót, vô tri vô giác nói: “Nên dù anh thích ai cũng không thể thích Triệu Đại Lâm được.”

Lục Hoài Chinh sửng sốt, suy luận kiểu logic gì thế này?

Nưng Tôn Khải đã kiên định siết chặt tay tẩy não cho mình: “Đúng thế, không thể thích cô ấy được.”

Có điều chuyện tẩy não này có lúc càng phát huy hữu hiệu hơn theo hướng ngược lại, bạn càng cấm bản thân không được thế này thế kia, thì kết quả sẽ đi ngược lại mong muốn.

Kết quả là thời gian đó Tôn Khải và Triệu Đại Lâm lâm vào lúng túng chưa từng có.

Sau khi Triệu Đại Lâm gặp một người Hồ Vũ Thành, thật sự mà nói, Tôn Khải hoàn toàn không cùng cấp bậc. Anh quá mức đơn thuần, có phần giống Vu Hảo, chuyện gì cũng viết ra trên mặt, Vu Hảo như đứa trẻ ở nhà trẻ, còn Tôn Khải cùng lắm cũng chỉ là học sinh tiểu học.

Triệu Đại Lâm rất quy củ, duy trì quan hệ quân tử chi giao nhạt hơn nước ốc với Tôn Khải, không kéo giãn khoảng cách cũng không chủ động, thi thoảng hẹn anh ăn cơm, không vượt giới hạn.

Trái lại Tôn Khải bị cô “chơi trò ậm ờ” thì rất khó chịu. Anh muốn tìm Triệu Đại Lâm nói gì đó, nhưng Triệu Đại Lâm lại trưng ra bộ mặt hai ta chỉ là bạn bình thường, anh còn có nghi ngờ gì không, làm Tôn Khải cực kỳ bực bội.

Cái đêm Hứa Yên Lạc đến, lúc Tôn Khải tỉnh dậy thì hai cô vẫn còn đấu bia với nhau, có điều Hứa Yên Lạc đã gục, còn Triệu Đại Lâm cũng mặt đỏ tía tai. Cuối cùng vẫn là Tôn Khải đưa hai người lên xe, trước tiên đưa Hứa Yên Lạc về khách sạn.

Đến khi định đưa Triệu Đại Lâm về thì lại không biết nhà cô ở đâu, hỏi cô cô lại mơ màng không đáp.

Tài xế sốt ruột chảy cả mồ hôi, “Này này cậu kia, đừng làm lỡ chuyện làm ăn của tôi chứ, tôi xong chuyến này còn một chuyến khác nữa đấy.”

Tôn Khải hạ quyết tâm đưa người về nhà mình.

Triệu Đại Lâm về đến nhà anh liền tỉnh.

Tôn Khải ném người lên ghế, thay quần áo xong đi ra thì thấy cô đã mở mắt, chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng khách nhà anh, Tôn Khải vắt khăn lông trên cổ, bật cười: “Có phải cô giả say không?”

Lúc này Triệu Đại Lâm đang nghiên cứu bảng chữ mẫu trên tường, không quay đầu đáp, “Anh khá đấy nhỉ, chữ này do ai viết đấy? Trị giá không ít đâu nhỉ?”

Tôn Khải xì một tiếng, đi vào bếp rót nước cho mình, dựa vào cửa kéo vừa uống vừa nhìn cô: “Ông ngoại Lục Hoài Chinh viết, là một nhà thư pháp, dĩ nhiên đáng tiền rồi.”

Triệu Đại Lâm gật đầu, “Lợi hại.”

“Xem xong chưa?” Tôn Khải hỏi.

Triệu Đại Lâm quay sang, “Xong rồi.”

“Tự xuống nhà bắt xe về đi.” Tôn Khải nói.

Chẳng ngờ Triệu Đại Lâm rất nghe lời gật đầu, “Được.”

Triệu Đại Lâm đi đến huyền quan thay giày, Tôn Khải ngồi trên ghế nhìn cô.

Cô rất gầy, xương cột sống hằn lên dưới lớp áo. Cô mặc chân váy ôm nên lúc gập người cả phần mông càng thêm căng tròn, đôi chân trắng nõn duỗi trên sàn nhà, ngón chân rất nhỏ, xương chân rõ ràng.

Tôn Khải thờ ơ dời mắt đi, nghiêng người đến trước bàn lấy thuốc hút.

Triệu Đại Lâm nghe thấy tiếng “tách” ở sau lưng.

Anh bật lửa lêb, hình như để châm thuốc, rồi lại “cạch” một tiếng ném bật lửa lên bàn.

Tôn Khải hít một hơi, lấy thuốc xuống kẹp giữa tay, nhìn ra ngoài cửa ổ rồi nhả khói, bất thình lình nói: “Cô với vị tiến sĩ pháp học kia sao rồi?”

Tiến sĩ pháp học?

Triệu Đại Lâm đang thay giày bỗng sửng sốt.

Vị tiến sĩ pháp học này xa xưa đến mức cô sắp không nhớ nổi là ai nữa rồi, cẩn thận lục tìm trong đầu một hồi mới khó khăn lắm có người khớp, cô quay đầu lại nhìn Tôn Khải với vẻ kỳ quái, muốn hỏi vì sao biết được người kia là tiến sĩ pháp học, nhưng rồi ngẫm nghĩ, tin tức mà hai người có thể trao đổi có lẽ cũng chỉ có hai người.

“Vẫn tốt.” Triệu Đại Lâm nói.

Tôn Khải không hỏi thêm, chỉ im lặng hút thuốc.

Triệu Đại Lâm thăm dò: “Tôi đi đây.”

“Đợi tôi hút xong đã.”

“Anh không cần phải tiễn tôi.”

Tôn Khải không để ý đến cô, lập tức dí tắt nửa điếu thuốc vẫn chưa hút hết, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, không nói một lời đi ra thay giày. Bóng lưng đàn ông rất cao lớn, lưng còng xuống thay giày, chỉ chốc lát đã mặc vào, thậm chí còn nhanh hơn Triệu Đại Lâm, chẳng mấy chốc đã đứng đợi cô ở cửa.

Lúc này Triệu Đại Lâm mới chậm rãi mặc chiếc giày còn lại vào.

Từ sau hôm ấy có một thời gian rất dài hai người không gặp nhau.

Cho đến một hôm Tiểu Lưu gọi điện cho cô, phát hiện trong hồ sơ bàn giao thiếu một bản đánh giá tâm lý, lần trước đi vội vàng quá, bị Triệu Đại Lâm vô tình cất vào cặp tài liệu của mình.

Lúc cô đến quân khu, Tôn Khải vừa tập luyện xong, mồ hôi ướt đẫm khoác vai Hà Lãng.

Dưới cái nắng chói chang Triệu Đại Lâm vội vã đi đến khoa tâm lý, vừa quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục rằn ri chậm rãi đi sau lưng cô.

Triệu Đại Lâm gật đầu với anh coi như chào hỏi.

Tôn Khải hai bước đi lên: “Gần đây bận gì à?”

Triệu Đại Lâm giơ tay che đầu, “Luận văn, tọa đàm.”

Toàn là mấy việc học thuật.

“Có tập thể dục không?”

Một câu không đầu không đuôi, không đợi cô trả lời Tôn Khải đã vui vẻ nói tiếp: “Cô nhìn cô đi, mắc bệnh nghề nghiệp quá rồi. Bình thường đi làm cũng nên chú ý rèn luyện, đừng ngồi điều hòa nhiều quá, không tốt cho cơ thể.”

Lúc ấy trong đầu Triệu Đại Lâm đột nhiên vang lên một bài hát —— Sợ nhất là anh đột ngột quan tâm.

Lại nghe thấy anh nói: “Tối đi ăn chung đi, ngày mai tôi được nghỉ phép.”

Bữa tối tổ chức ở nhà Tôn Khải, dĩ nhiên không chỉ có hai người họ mà còn thêm mấy người Hà Lãng, Tôn Khải tự mình xuống bếp.

Mọi người ồn ào đòi chơi đánh bài, song đám Hà Lãng liên thủ lại cũng không đánh thắng Triệu Đại Lâm với Tôn Khải, Tôn Khải thắng liên tục. Triệu Đại Lâm rất giỏi nhớ bài, không ai đánh thắng được cô cả, nửa chặng sau Tôn Khải và Triệu Đại Lâm vẫn chung đội, Tôn Khải nằm không cũng thắng, làm mấy người Hà Lãng tức giận kêu to, “Chị không được nhớ bài nữa!!!”

Hiếm khi thấy Triệu Đại Lâm bật cười, đắc ý nhìn Hà Lãng với ánh mắt quyến rũ.

Chợt nghe thấy người bên cạnh ho khan.

Quay đầu lại nhìn thì đã mười một giờ.

“Được rồi, chơi đến đây thôi, Hà Lãng hít đất năm mươi cái đi, làm xong rồi về.”

Hà Lãng không phục: “Tối nay đội trưởng Tôn chơi ăn gian, nếu không nhờ có bác sĩ Triệu thì làm sao anh ấy thắng được, phải là anh ấy hít đất mới đúng.”

Tôn Khải đưa tay gãi mũi, cười mắng: “Thua là thua, không phục thì hai ta đấu lại.”

“Anh xem đấu thế nào đây?!” Dĩ nhiên Hà Lãng không phục, tối nay nếu không phải có bác sĩ Triệu thì chắc chắn Tôn Khải còn thua thảm hơn cả cậu.

Cuối cùng là cả hai cùng nhau hít đất, Tôn Khải lười nói nhiều với cậu ta, thoải mái chống năm mươi cái rồi ngồi dậy.

Mọi người ra về, anh chuẩn bị xuống lầu đưa Triệu Đại Lâm về nhà.

“Lần trước anh nói sẽ dạy tôi hít đất.” Triệu Đại Lâm dựa vào cửa.

Tôn Khải đang mặc giày, ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn học à.”

“Anh làm rất tiêu chuẩn.”

Tôn Khải gật đầu, “Được.”

Sau khi đám Hà Lãng đã rời đi, bỗng phòng khách biến thành trường dạy hít đất.

Triệu Đại Lâm không có sức tay, lúc hạ hông xuống liền đổ ập người xuống.

Tôn Khải lại làm mẫu hai cái, Triệu Đại Lâm không nắm được căn bản, sau vô số lần ngã xuống, cô bỗng đứng dậy chui vào dưới người Tôn Khải.

Tôn Khải sửng sốt, “Làm gì đấy?”

Cô gái nằm dưới người anh, tủm tỉm chớp mắt: “Thế này tôi mới thấy rõ hơn.”

Tôn Khải chống hai tay trên sàn, hơi thở của cả hai cận kề nhau, đối cháy bầu không khí nóng bỏng, hít vào trong phổi, bất giác tim đập nhanh hơn.

Tôn Khải nghiêng đầu cứng rắn nói: “Cô đừng quậy.”

Chợt Triệu Đại Lâm ôm lấy cổ anh, “Anh không làm là tôi bám đấy.”

Tôn Khải sợ hãi lắp bắp, “Thả thả thả… ra.”

Triệu Đại Lâm cười híp mắt nằm xuống lại.

Tôn Khải vẫn giữ tư thế vừa rồi, cắn răng nhấn mạnh: “Hai mươi cái, làm xong cô phải về.”

“Được.”

Anh chống người cố không chạm đến Triệu Đại Lâm, khi cánh tay hạ xuống anh vẫn giữ lực rất vững, tuyệt đối không động đến cơ thể cô.

Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi căn phòng.

Hai người nằm trên sàn, mới đầu Tôn Khải không nhìn cô, quay đầu đi cắn răng hít đất mấy lần, nhưng rồi lại bị Triệu Đại Lâm ép quay đầu qua. Trong nháy mắt tầm mắt giao nhau, hơi thở đàn ông bỗng trở nên nóng bỏng, ánh mắt càng lúc càng sâu, hô hấp dần nặng nề, tầm mắt lưu luyến không rời.

“Đã hơn hai mươi rồi.” Triệu Đại Lâm thấp giọng nói.

Người đàn ông vẫn không dừng lại, anh từ từ chống đẩy, ánh mắt trước sau vẫn dán chặt vào cô.

“Gần đây còn gặp tiến sĩ pháp học nữa không?” Tôn Khải vừa hít đất vừa hỏi.

“Từ lâu đã không còn quan hệ rồi.”

“Vì sao?”

“Không thích.”

“Vậy còn tôi thì sao.”

“Cái gì?” Triệu Đại Lâm thấp giọng.

“Còn thích tôi không?”

“Tôi ——”

Không đợi Triệu Đại Lâm trả lời, Tôn Khải đột ngột cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Đầu Triệu Đại Lâm nổ tung, trong nháy mắt ấy trời đất quay cuồng.

Tôn Khải hôn rất thô bạo, suýt nữa cắn nát cả môi cô. Cô phản kháng đập vào vai anh, nhưng đã bị anh giữ cổ tay giơ cao đè lên đỉnh đầu, anh không nói không rằng hôn cô, rồi lại thở hổn hển bên tai cô: “Đã bao lâu rồi chưa làm?”

“Không cần anh lo.” Triệu Đại Lâm cắn lại.

Cả hai đều không phải thiếu nam thiếu nữ lần đầu trải nghiệm chuyện chăn gối, trên phương diện này không chút tị hiềm, “trao đổi” cũng rất vui vẻ.

Tôn Khải cắn tai cô, mân mê dái tai, hơi thở nặng nề, “Lên giường nhé?”

“Tôi thích ở trên ghế hơn.” Triệu Đại Lâm ôm cổ anh, “Từ phía sau, nhé?”

“Mẹ kiếp.”

***

Từ sau ngày hôm ấy, cục diện không cách nào khống chế được.

Quả thực độ ăn ý cơ thể giữa hai người rất cao, vừa chạm mặt là nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp. Hai người gặp mặt nhiều đến nỗi bạn bè của Triệu Đại Lâm gần như đều biết Tôn Khải, lúc nào cũng nói bạn trai cậu lại đến đón cậu rồi kìa, Triệu Đại Lâm cười khanh khách, chỉ đáp không phải bạn trai.

Đêm hôm đó Tôn Khải phớt lờ cô, hai người lái xe lên núi làm trong xe một lần, đến lúc làm xong, Tôn Khải vỗ mạnh vào mông cô, “Sướng không, sướng rồi thì mặc quần áo vào cút đi.”

Triệu Đại Lâm thật sự mặc đồ vào xuống xe thật.

Tôn Khải tức muốn chết, giơ chân đá mạnh vào thành xe, kết quả con Matsuda rách bị lõm vào ở đuôi xe, Tôn Khải chống nạnh đứng bên xe tức không chỗ phát tiết. Kết quả năm phút sau Triệu Đại Lâm quay về, trong tay cầm hai chai nước, mỗi tay một chai, cúi người nhìn vết lõm sau đuôi xe, lại còn sờ một cái, “Anh phát cáu gì đấy hả?”

“Không biết.”

Cả buổi Tôn Khải mới trả lời một câu.

Triệu Đại Lâm cười hì hì dán vào cửa xe ôm cổ anh, hai chân tự động quặp lấy hông anh, từ từ cởi thắt lưng anh ra, người dán sát vào, “Không phải chúng ta như thế này rất tốt sao?”

“Nên mẹ kiếp em chơi tôi đấy à? Có tin tôi giết em không?”

“Còn không phải em sợ anh có bóng mờ về phương diện này, nên lấy thân thử nghiệm đấy sao?”

Tôn Khải cài thắt lưng lại, cười lạnh: “Xin lỗi, sau này chỉ có vợ tôi mới có phúc lợi này.”

*Cạch* một tiếng, đoạn tuyệt như chiến sĩ thu đao vào vỏ.

***

Triệu Đại Lâm thật sự không đến tìm anh nữa.

Tôn Khải nín nhịn một tháng, đến ngày nghỉ lập tức chạy đến dưới nhà Triệu Đại Lâm, kết quả nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi xe Porsche về.

Nhắc đến Porsche, thật ra Tôn Khải cũng mua được, nhưng bản thân anh không quá chú trọng, cấp trên cũng không cho anh chú trọng nên vẫn luôn lái con Mastuda rách.

Ngồi ở ghế lái là một người đàn ông mặc âu phục thẳm thớm, mặt mũi tuấn tú, đeo kính, thoạt nhìn văn nhã lại ốm yếu.

Triệu Đại Lâm bước xuống xe, chiếc Porsche nhanh chóng rời đi.

Matsuda đậu ven đường vang lên hai tiếng “bíp bíp”.

Triệu Đại Lâm vui vẻ nhảy lên ghế phụ, “Cuối cùng cũng nhớ đến em rồi à?”

Tôn Khải mặc thường phục màu đen, cài dây an toàn ngồi tựa vào ghế lái, một tay gác lên cửa xe, trong tay vẫn còn kẹp thuốc, khói xanh lượn lờ, anh bình tĩnh rảy tàn thuốc rồi không nhịn được hỏi, “Người đàn ông kia là ai?”

“Bạn trai cũ.” Triệu Đại Lâm sảng khoái trả lời.

Tôn Khải chống tay lên cửa xe, không mặn không nhạt nói, nhưng ánh mắt lại đầy châm chọc: “Ưu tú lắm.”

“Không ưu tú bằng anh.”

“Bớt lôi kéo đi, tôi quen thân với em lắm à?”

“Thế anh đến đây làm gì?”

“Hóng gió, không liên quan gì tới em cả.” Anh nhìn thẳng.

Triệu Đại Lâm giơ tay mở cửa xe, “Vậy em xuống đây.”

“Cút đi.”

“Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?” Triệu Đại Lâm bất mãn.

“Triệu Đại Lâm, em chơi đủ rồi đúng không, mẹ kiếp rốt cuộc em có ý gì với tôi? Nói thẳng thắn đi được không hả? Không được thì tạm biệt, nếu tôi còn để ý đến em nữa thì tôi với em cùng họ.”

“Tôn Khải, không phải anh là đồ ngốc à?”

“Mẹ kiếp em mới là đồ ngốc.”

“Anh còn chửi tục nữa em sẽ xuống xe.”

Tôn Khải lạnh mặt nhìn cô, cuối cùng cũng thua trận, làu bàu một tiếng rồi dập thuốc.

Triệu Đại Lâm bước qua ngồi lên người anh, hôn anh: “Hình như chưa làm ở dưới nhà em lần nào nhỉ?”

Tôn Khải đẩy cô ra, “Đừng điên nữa, em mà kêu thì cả tiểu khu đều nghe thấy cả.”

Triệu Đại Lâm nằm trên người anh nói: “Vừa rồi không phải là bạn trai cũ của em.”

Tôn Khải đột nhiên nổi giận, vỗ cái đét lên mông cô: “Em chơi anh hả?”

“Bạn trai cũ của em chết rồi.”

Tôn Khải sững sờ, nén giận hỏi: “Chết thế nào?”

Triệu Đại Lâm: “Tự tử.”

Hôm nay anh hai đến đón cô, nói Hồ Vũ Thành đã chết, lúc dì dọn dẹp phát hiện thì đã chết trong nhà gần bảy ngày, thi thể thối nát.

Tôn Khải không hiểu nổi, chết gần bảy ngày mới phát hiện, rốt cuộc là kiểu người cách ly xã hội đến mức nào vậy?

“Bố mẹ bạn bè đâu? Cả bảy ngày qua không ai tìm anh ta sao?”

Triệu Đại Lâm: “Từ nhỏ anh ấy đã không có bạn, không có mẹ, bố ruột lại không chịu nhận, được bà ngoại nuôi lớn. Năm anh ấy học đại học bà ngoại đã qua đời, anh ấy bị đuổi ra khỏi nhà. Đến Nam Kinh.”

Nghe anh hai nói, hai năm trước Hồ Vũ Thành có về Bắc Kinh, người phụ nữ bao nuôi anh đã bị bắt, bố anh ta cho anh ta một khoản tiền rồi hai người cắt đứt quan hệ cha con.

Hai năm trước, Triệu Đại Lâm nhớ có một lần cô mơ hồ trông thấy một bóng lưng rất giống Hồ Vũ Thành ở ngoài viện nghiên cứu, cô cứ tưởng mình gặp ảo giác.

“Nhiều năm như thế mà đến một người bạn cũng không có? Cảm giác tồn tại thấp thế sao?” Tôn Khải nghĩ người này hẳn thất bại lắm.

Triệu Đại Lâm lắc đầu, “Anh ấy là người không tim không phổi, không phải không có ai đối tốt với anh ấy, chỉ là anh ấy không biết quý trọng.”

Tôn Khải không muốn nghe nữa, ngẩng đầu hôn cô, “Mẹ kiếp nếu em dám khóc, tối nay tôi sẽ giết em.”

Hai người làm một lần trong xe, vừa lên lầu đã không nói hai lời lăn đến trên giường, quên ngày quên đêm làm đến long trời lỡ đất.

Đến tối Tôn Khải tỉnh lại, chợt sờ thấy nửa gối cô ướt đẫm, đau lòng kéo người vào lòng, “Đau lòng thế à? Thế nếu tôi chết em có đau lòng thế không?”

“Đừng nói lung tung.” Triệu Đại Lâm lẩm bẩm.

Tôn Khải ôm cô cọ vào đỉnh đầu, nửa trêu nói: “Có phải anh ta nợ tiền em chưa trả không?”

Về sau Tôn Khải mới biết vì sao Triệu Đại Lâm lại đau lòng như thế.

Khi đó hai người đã kết hôn, qua miệng anh trai cô Tôn Khải mới biết được chuyện tình oanh liệt của Triệu Đại Lâm với người đàn ông kia, thậm chí còn đọc được di thư của anh ta.

Tôn Khải rất muốn hỏi Triệu Đại Lâm một câu, em vẫn thích anh ta sao, nếu như anh ta còn sống, em chọn anh ta hay chọn anh?

Nhưng trong nháy mắt thấy con trai nằm trong nôi, đứa bé bình thường hễ thấy Tôn Khải là lập tức khóc vào giờ phút này đang mút ngón cái, tròn xoe đôi mắt nhìn anh cười khanh khách. Tôn Khải nhìn quanh bốn phía, nghĩ chắc con trai hiểu chuyện, muốn nhân cơ hội này dỗ anh đây mà, vậy là anh bế con trai ra khỏi nôi, đong đưa trên tay:

“Nghĩ gì thế hả con trai ngốc? Nguy hiểm thật đấy, con có biết suýt nữa mẹ con đã bị người ta giành mất rồi không.”

“Suýt nữa là con đã không có mặt trên cõi đời này rồi.”

“Oe!”

Lại khóc rồi.

***

Mà lúc này Triệu Đại Lâm đang chat video với Vu Hảo.

Triệu Đại Lâm đắp mặt nạ: “Lục Hoài Chinh đâu?”

Vu Hảo cũng đang đắp mặt nạ viết báo cáo: “Đang ru con.”

Triệu Đại Lâm: “Lục Hoài Chinh nhà em đúng là biết dỗ con nít thật. Em còn nhớ hôm đó mấy chúng ta ăn chung không, chị với em này, còn cả Chu Tư Việt với mấy người trong đội nữa, bọn trẻ đứa nào cũng thích quấn lấy Lục Hoài Chinh.”

“Nhưng Nhất Li lại rất sợ anh ấy.” Vu Hảo cười.

“Con trai ai cũng sợ bố cả, nhà chị cũng thế, vốn đang yên ổn, vừa thấy Tôn Khải là khóc.”

Vừa dứt lời, bên này lại oa một tiếng, Triệu Đại Lâm đau đầu không thôi, “Không nói chuyện với em nữa, Tôn Khải lại gây chuyện rồi.”

Ở bên kia, cũng nghe thấy giọng nam đầy chây lười.

“Vu Hảo.”

Vu Hảo vui vẻ tắt video.

“Lại đây chồng ơi!”

***

Di thư của Hồ Vũ Thành.

“Đại Lâm:

Hy vọng em vẫn khỏe khi đọc được thư này!

Mấy năm ở Nam Kinh, món anh thích ăn nhất chính là mì cà chua trứng, nhưng dù làm thế nào cũng không có được vị của em.

Thật ra trước lúc gặp em, anh cảm thấy mọi thứ trên đời này rất xấu xí.

Đến khi gặp em ở đầu hẻm, cô gái buộc đuôi ngựa chống hông giải vây cho anh, khoảnh khắc ấy anh mới cảm thấy cả thế giới này bừng sáng, hoa nở thơm ngát, núi non rõ ràng nước chảy róc rách.

Anh trai em nói nguyên nhân em học tâm lý học là vì anh.

Nhưng anh cảm thấy không phải.

Thật ra thì, em cũng không yêu anh như anh yêu em.

Cho đến nay anh chưa từng hối hận chuyện gì.

Chỉ hối hận duy nhất một chuyện.

Là quên mất phải nói cám ơn với cô gái nhỏ đã giải cứu cho anh ngày hôm đó.

Em giúp anh cám ơn cô ấy nhé, và chúc cô ấy cả đời hạnh phúc.

Cầu cho kiếp sau, không mong thời gian phải quay lại*.

Cũng cầu cho em mãi mãi hạnh phúc, đến một vết muỗi cắn cũng không có.

Hồ Vũ Thành.”

(*Về câu này có khá nhiều nghĩa giải thích, có thể hiểu là hy vọng sẽ không có những năm tháng khiến ta phải hối hận, biểu đạt lời kỳ vọng hoặc chúc phúc tốt đẹp; lại có người cho rằng đây chỉ mới là một vế, nguyên câu sẽ là “không mong thời gian sẽ quay lại, chỉ muốn nồng nàn mãi bên người”.)

– Kết thúc ngoại truyện về Triệu Đại Lâm –
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status