Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 125



Chương 125: Giữ sức đi, đừng kêu to

Bữa ăn này Hạ Nhược Vũ không có cảm giác ngon miệng, cô chỉ gắp vài đũa cho có lệ thôi.

Cô lấy cớ rời đi sớm, Châu Bích Loan khách sáo muốn giữ lại, nhưng Hạ Nhược Vũ khéo léo từ chối, cô muốn thoát khỏi bầu không khí căng thẳng này.

“Anh, không phải anh cũng muốn đi về sao? Thuận tiện thì đưa chị Khánh Huyền về luôn” Mạc Du Uyên xen vào và nói một cách quyến rũ.

Lục Khánh Huyền đỏ mặt, vô thức nhìn người đàn ông lạnh lùng đẹp trai kia, nhưng trước khi người đàn ông trả

lời, thì trên mặt cô ta tỏ ra chua xót, có vẻ như đồng cảm, nói: “Không cần làm phiền Du Hải đâu, Du Uyên, chị có thể về một mình”

Nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự mất mát trên khuôn mặt của cô ta.



“Chị Khánh Huyền, chị về thế nào chứ? Bây giờ đã muộn như vậy rồi mà chị không lái xe qua, nên để anh trai em đưa chị về đi”

Mạc Du Uyên đầy khiêu khích nhìn Hạ Nhược Vũ, sau đó quay sang Mạc Du Hải và nói: “Anh ơi, anh không phải anh cũng đưa Hạ Nhược Vũ về sao? Sao anh không thể đưa chị Khánh Huyền về chứ?”

Hạ Nhược Vũ lặng lẽ đứng đó, trong lòng coi thường, không phải chỉ dẫn theo một người thôi sao? Sao cứ

phải diễn nhiều như vậy làm gì? Cứ như đang diễn trong bộ phim về hậu cung vậy.

“Chú Lý, chú đưa Khánh Huyền trở về đi” Ánh mắt Mạc Du Hải hơi lạnh, giọng điệu nhẹ nhàng ra lệnh.

Chú Lý cung kính đáp: “Vâng, cậu

>iớy

chủ.

Vẻ thất vọng của Lục Khánh Huyền hiện ra rõ ràng, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng: “Du Hải, cám ơn anh, nhưng không cần phiền phức vậy đâu, em có thể gọi xe về”

“Anh trai, anh sao lại để chú Lý đưa chị Khánh Huyền về vậy hả? Không phải đi cùng đường sao?” Mạc Du Uyên có chút không vui, nói.

Mạc Du Hải hiểu ý của cô em gái này, nhưng anh không thích cảm giác bị người khác tính toán, cho dù người

đó là em gái của anh cũng không được phép, giọng nói lạnh lùng âm trầm: “Du Uyên, chú ý lời nói của em”

Mạc Du Uyên có chút sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng của Mạc Du Hải, bình thường cô ấy làm phiền thế nào cũng được, Chỉ cần anh trai cô ấy thực sự tức giận, cô ấy chắc chắn rất sợ, nhưng cô ấy vẫn không muốn cho Hạ Nhược Vũ thấy điều đó mà chê cười mình.

Cô ấy khit mũi, thì thâm: “Anh, anh đúng là không công bằng”

Nhìn thấy Mạc Du Hải tức giận, Lục Khánh Huyền lại ghét Hạ Nhược Vũ hơn nữa, cô ta không muốn mất mặt ở nhà họ Mạc nên để cho chú Lý đưa về.

Ngồi vào trong xe, Hạ Nhược Vũ hướng về phía người đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “Mạc Du Hải, anh làm như

vậy có được không?”

“Chẳng lẽ em muốn anh đưa cô ấy về sao?” Đôi mắt u ám của người đàn ông liếc cô một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại.

Trong lòng Hạ Nhược Vũ có chút mừng thầm, trên mặt tỏ ra không quan tâm: “Dù sao thì người ta cũng chỉ là một con người, nhường nhịn một chút thì có sao đâu.”

“Phụ nữ luôn thích nói trái với lòng mình” Mạc Du Hải nhìn cô một giây rồi lập tức đưa ra kết luận.

Hạ Nhược Vũ bất mãn phản bác lại: “Ai nói trái với lòng mình chứ? Mạc Du Hải anh phải nói cho em rõ ràng”

Những gì cô nói đúng là trai với lòng mình.

Không để ý một lúc, xe đã về đến

biệt thự.

“Em muốn về nhà” Hạ Nhược Vũ vẫn ngồi yên, không muốn xuống.

Mạc Du Hải vươn tay mở cửa xe, nhàn nhạt nói: “Em muốn về thì tự mình về đi, không ai ngăn em cả”



Sau đó, anh bình tĩnh xuống xe.

Mạc Du Hải nói vậy khiến cô lập tức giận dữ, nhà của cô cách đây hàng chục cây số, có lẽ phải đi bộ mất ba tiếng mới đến nơi, hơn nữa cô ăn mặc thế này thì làm sao có thể đi bộ được chứ?

Trên cổ có sợi dây chuyền sáng chói như này, sợ rằng vừa đi được vài bước cô đã bị chặt đầu cướp dây chuyền rồi, nhìn thấy người đàn ông đã sắp vào nhà.

Chung quanh chỉ có một ngọn đèn

đường, có thể bị hỏng một chút, ánh sáng có chút ảm đạm.

Sau khi ngồi tại chỗ chưa được một phút, Hạ Nhược Vũ mở cửa xe, dẫm vào đôi giày cao gót bảy phân rồi nhanh chóng chạy theo: “Mạc Du Hải, anh đi chầm chậm thôi, đợi em với”.

Mẹ ơi, thật là đáng sợ.

Dì Lý có vẻ rất vui khi thấy Hạ Nhược Vũ quay lại: “Cô Nhược Vũ, cuối cùng cô cũng về rồi”

“Dì Lý, có chuyện gì vậy?” Hạ Nhược Vũ không chịu nổi sự nhiệt tình của bà ấy, ánh mắt có chút xấu hổ liên tục nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Mạc Du Hải giả bộ không nhìn thấy, đi ngang qua cô mà đi lên lầu.

“Cô Nhược Vũ không về, có mỗi mình tôi trong căn nhà này có chút

vắng vẻ” Những người lớn tuổi thích sôi nổi một chút.

Hạ Nhược Vũ không ngờ thế mà anh đã đi rồi, trừng mắt nhìn bóng dáng anh mấy lần rồi mới quay đầu quay lại tươi cười, nói: “Dì Lý, Mạc Du Hải không ở nhà sao?”

“Cô Nhược Vũ không ở nhà, cậu chủ cũng không về nhiều” Dì Lý thở dài nói.

Hạ Nhược Vũ hơi ngạc nhiên, không biết là cô đang nghĩ gì nhưng có vẻ hơi vui: “Dì Lý, đã muộn rồi, dì đi nghỉ trước đi, tôi đi lên lầu trước đây”

“Được rồi” Dì Lý cười đáp.

Lên lầu, Hạ Nhược Vũ theo thói quen đẩy cửa đi vào, miệng vẫn còn đang căn nhẳn, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, đang định nói thì nghẹn họng không thốt ra được.

“Mạc Du Hải, em có chuyện muốn hỏi..”

Cô đã thấy gì?

Áo sơ mi của người đàn ông đã được cởi toàn bộ cúc áo, cơ bụng tám múi săn chắc hiện ra, dưới bụng loáng thoáng hiện ra những sợi lông lưa thưa, có chút hoang dã, khá hấp dẫn.

Cùng với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng kia, làm cho người ta gần như không thở nổi.

“Mạc, Mạc, Mạc Du Hải, anh, anh đang làm gì vậy.” Hạ Nhược Vũ bắt đầu lắp bắp, trong tim cũng đang đập thình thịch.

Dáng người này, hông này, chân dài chắc nịch này mà đi làm trai bao thì chắc chắn sẽ đứng đầu bảng.

Nếu Mạc Du Hải biết trong lòng Hạ

Nhược Vũ nghĩ gì, anh sẽ bóp cổ cô ngay lập tức: “Tắm rồi ngủ đi”

“Vậy thì anh cũng không cần phải cởi ở đây chứ” Hạ Nhược Vũ nói như vậy, nhưng cố gắng nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào vóc dáng cường tráng.

Mạc Du Hải tỏ vẻ không biết gì, ngón tay mảnh khảnh di chuyển chậm rãi định thắt lưng của anh.

Âm thanh “cạch” rất rõ ràng trong căn phòng ngủ yên tĩnh, và Hạ Nhược Vũ lập tức mở to mắt.

Thắt lưng của người đàn ông từ từ bị kéo ra khỏi eo, Hạ Nhược Vũ có chút khó thở, trong lòng âm thầm xấu hổ.

Cởi ra, cởi ra, cởi ra nhanh đi, đúng là làm người khác sốt ruột.

Kết quả là, thắt lưng của người đàn ông bị kéo ra mà quần của anh vẫn ở

trên người, Hạ Nhược Vũ không khỏi có chút thất vọng.

“Sao vậy? Thất vọng sao?” Ánh mắt Mạc Du Hải có chút tà ác nhìn cô.

Hạ Nhược Vũ bị đôi mắt đen nháy giống như là có thể biết được mọi thứ của anh làm cho hoảng sợ, cô quay người lại, khịt mũi một cái: “Đừng ảo tưởng, ai muốn xem chứ?”



Phía sau đột ngột có tiếng bước

chân.

Cô vừa có chút hoài nghị, thì thấy cơ thể mình nhẹ đi, lập tức nhận ra là mình đang bị bế, cô hét lớn: “Đồ khốn, anh định làm gì hả? Mau bỏ em xuống, a.. “Giữ sức của mình đi, tí nữa em mới cần phải kêu to”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 68 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status