Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 473



Chương 473: Đời này của cô chính là trốn cũng không thoát đầu

Khi Hạ Nhược Vũ xoay người lại, từ trong giấc ngủ tỉnh lại, ung dung mở hai mắt ra, trong đầu quanh quẩn những câu hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?

Không đợi Hạ Nhược Vũ suy nghĩ cho rõ ràng, đã thấy đượcc xung quanh mình là bốn bức tường trắng sáng, đầu óc không khỏi hơi sững sờ một chút, đảo mắt nhìn qua bình truyền dịch ở bên tay, lúc này cô mới kịp phản ứng nơi này là bệnh viện.

"Rốt cuộc cô cũng đã tỉnh rồi sao?" m thanh của một người đàn ông lạnh lùng vang lên không nhanh không chậm truyền đến bên trong tại của cô, cô không khỏi nhìn quanh một chút, lại phát hiện xung quanh không có người nào cả, không khỏi bắt đầu hoài nghi thính giác của mình xuất hiện vấn đề gì.

Mạc Du Hải ngồi ở trên ghế sa lon đối diện vừa vặn rơi vào điểm mù của mắt nhìn của Hạ Nhược Vũ, anh thả tạp chí trong tay xuống bên cạnh, đi mấy bước đến bên giường của Hạ Nhược Vũ, nhìn xem sự kinh ngạc trên mặt của người phụ nữ này, trong mắt không khỏi lóe lên một tia ý muốn trêu đùa.

"Anh đi từ đâu ra vậy?" Hạ Nhược Vũ nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện ở đầu giường, trong lòng không khỏi giật mình, trách không được âm thanh vừa rồi lại quen tai như vậy đâu.

Lông mày của Mạc Du Hải có chút nhăn lại, nhìn ánh mắt của người phụ nữ

trên giường hơi tan rã, bàn tay lớn không nhịn được đặt ở trên trán của cô, thử nhiệt độ một chút: "Cô không phải là bị bệnh đến mức đầu óc cũng hỏng rồi hả? Tôi đi sắp xếp một cuộc kiểm tra cho cô nhé."

Ánh mắt của Hạ Nhược Vũ vô cùng khinh bỉ nhìn anh, âm thầm đem mười tám đời tổ tông của Mạc Du Hải ra thăm hỏi một lần, lúc này mới không khỏi nhìn thẳng về phía người đàn ông gần trong gang tấc này: “Cho dù đầu óc của anh có vấn đề, thì tôi cũng không có vấn đề đâu.”

Còn có sức lực để đấu võ mồm với anh, xem ra thân thể của Hạ Nhược Vũ đã khôi phục coi như không tệ, trái tim đã treo cao mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Hạ Nhược Vũ nhìn đáy mắt của Mạc Du Hải rõ ràng đã ứ máu, đầu óc không khỏi có chút chần chờ hỏi: “Mạc Du Hải, tôi đã ngủ rất lâu rồi sao?"

"Cô đã ngủ ròng rã năm ngày" Giọng nói của Mạc Du Hải cũng có chút khán khàn, nhìn sắc mặt của cô còn trắng hơn cả ga giường của chiếc giường đơn

màu trắng, hai con ngươi linh động đều trở nên mờ hơn mấy phần.

Nghe được khoảng thời gian này khiến Hạ Nhược Vũ cũng là hơi sững sờ, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, cho nên, người đàn ông ở trước mặt cô đã canh giữ ở trước giường của cô lâu như vậy sao?

Nghĩ lại, Hạ Nhược Vũ liền cảm thấy chắc chắn là do mình đã tự mình đa tình, hiện tại Mạc Du Hải thế nhưng là người đang ở trong thời gian mới kết hôn, khẳng định là do vận động ban đêm quá nhiều, cho nên mới lộ ra sự mệt mỏi đến gần như không chịu nổi như thế.

Mạc Du Hải nhìn ánh mắt của người trước mắt từ đang từ sự tươi sáng ban đầu, dần dần trở nên ảm đạm hơn, không khỏi mở miệng hỏi: “Có phải là do cô vẫn còn rất mệt mỏi hay không? Nếu không thì cô cứ ngủ tiếp một lát nhé?"

Đều liên tiếp ngủ nhiều ngày như vậy rồi, cô cũng không phải heo! Trong lòng Hạ Nhược Vũ gào thét một trận, nhưng lại nghĩ đến giả vờ ngủ thì sẽ không cần phải đối mặt với người đàn ông trước mắt này nữa, cũng là một lựa chọn tốt, liền khẽ gật đầu một chút, lập tức nhằm nghiên hai mặt lại.

Khoảng chừng mấy phút sau, Hạ Nhược Vũ cũng không cảm thấy được có tiếng bước chân di chuyển ở bên giường, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực một trận, mắt trải liền nhẹ nhàng mở ra một cái khe hở, lại bị một bóng đen che kin.

Trên mỗi có chút mát lạnh, Hạ Nhược Vũ kinh ngạc mở to hai mặt, nhìn lông mù dày rậm của người đàn ông, trong dạ dày không khỏi có một trận buồn nôn, hai tay giãy dụa muốn đẩy người đàn ông ở trước mắt ra.

“Hạ Nhược Vũ, cô phản cảm tối như vậy sao?” Mạc Du Hải ở khoảng cách gần như thế, ngay lập tức liền hiểu được phản ứng bài xích của cô, trên khuôn mặt dễ nhìn không khỏi viết đầy sự bất mãn, trong âm thanh cũng đã nhiễm lấy sự tức giận,

Trên mặt của Hạ Nhược Vũ mỉm cười, chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ mu bàn tay, không đau không ngửa nói: “Tôi là một người có bệnh sạch sẽ, tôi không có thói quen hầu chung một chồng với những người phụ nữ khác.”

- Không khí trong phòng bệnh trong nháy mắt đột nhiên ngừng lại, con người của Mạc Du Hải hơi co lại nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên giường bệnh, cố gắng đem lửa giận trong lòng ép xuống, cô ấy vẫn chỉ là một bệnh nhân mà thôi.



Trước tiên cô hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.” Người đàn ông nói xong cũng nhanh nhẹn xử lý kim tiêm ở trên mu bàn tay của cô, thản nhiên lườm cô một chút: "Chờ đến khi tính lại thì cô có thể ăn một chút gì đó."

Mãi cho đến sau khi bóng dáng của Mạc Du Hải biến mất ở cửa phòng bệnh, ý cười mà Mạc Nhược Vũ cố gắng chống đỡ trên mặt mới dần biến mất, quả nhiên, Mạc Du Hải như vậy cũng coi như là đã chấp nhận, hóa ra mình vẫn luôn làm áo cưới cho người khác, còn thích thú như vậy, thật là ngu ngốc đến mức làm cho người ta đau lòng.

Hạ Nhược Vũ tiện tay sờ lên đầu giường, vậy mà lại thực sự tìm thấy điện thoại, sau khi cô mở điện thoại bằng vân tay, điện thoại vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào cả, lúc này cô mới ý thức được có thể điện thoại đã hết pin nên sập nguồn rồi.

Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình. Ban đầu còn muốn xin sự giúp đỡ ở bên ngoài một chút, tìm người hỗ trợ mình rời khỏi cái địa phương qủy quái này, hiện tại xem ra, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Hạ Nhược Vũ đứng dậy, liền cảm thấy trên đài truyền đến một cảm giác đau đớn toàn thân, kéo ra chăn bông, cô mới phát hiện, trên đùi vậy mà lại có một tầng bằng vải thật dày cuốn lấy,

Còn thắt một cái nơ con bướm đẹp mắt, ngược lại lại có một chút đáng yêu.

Hạ Nhược Vũ đưa tay, chuẩn bị dùng tay kéo lấy chân, nhưng tay lại bị một sợi dây cuốn lấy, quay đầu mới chợt ý thức được là sợi dây truyền dịch, cô không hề nghĩ ngợi, liền một tay rút kim tiêm ra.

Hạ Nhược Vũ đi đến bên cạnh cửa, nhìn thoáng qua mấy người áo đen. đứng ở bên ngoài, trong lòng không khỏi một trận bất đắc dĩ, xem ra Mạc Du Hải cũng nghĩ đến việc cô sẽ trốn đi, còn phải người đến đây trông chừng, quả thật là đã phát điên rồi.

Hạ Nhược Vũ quay trở lại bên giường, nhìn một vòng xung quanh phòng bệnh, cũng không có phát hiện thứ gì có thể lợi dụng, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn khoảng cách bên ngoài một chút, có lẽ vị trí mà căn phòng cô đang ở là ở tầng ba.

Hạ Nhược Vũ quay đầu lại liền thấy chiếc ga giường màu trắng, nụ cười trên mặt không khỏi trở nên lấp lánh hơn mấy phần, nhảy một chân đến bên cạnh giường, không nói hai lời bắt đầu xé tẩm ga giường ra.

Sau đó Hạ Nhược Vũ buộc thành một chiếc dây thừng, một đầu dây buộc ở trên bàn, cô liền nhảy đến gần cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, sợ kinh động đến những người ở bên ngoài.

Sau khi quan sát một phen xong, Hạ Nhược Vũ hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa hai chân về phía cửa sổ, thuận theo dây thừng chậm rãi bò xuống,

không cẩn thận đập vào một cái vật cứng, trên đùi liền truyền tới một cảm giác đau đớn vô cùng kịch liệt.

Còn có hai mét. Hạ Nhược Vũ nhìn xuống phía dưới một chút, trong lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi, chăm chú nắm chặt dây thừng, ngẩng đầu nhìn lên trên không một chút.

Lúc này mới phát hiện có một vị trí nút thắt vậy mà hình như đang đứt ra.

Còn chưa kịp phản ứng, thân thể cô đã bắt đầu đột nhiên rơi xuống dưới, Hạ Nhược Vũ nhịn không được phát ra một tiếng Á! Vô cùng chói tai, theo bản năng vội vàng nhắm mắt lại.

Nhưng sự đau đớn như trong dự đoán lại không truyền đến, ngược lại Hạ Nhược Vũ lại rơi vào một cái ôm quen thuộc, trên đỉnh đầu truyền đến một luồng khí nóng, có hơi mở mắt ra: “Mạc Du Hải?".

“Là tôi, cái trò xiếc ngây thơ như vậy, cô không sợ tự chơi mình đến tàn tật là hoặc là tự đùa chết?" Mạc Du Hải nhìn người phụ nữ ở trong ngực, nếu như không phải vừa rồi vừa vặn nhìn thấy cô đang rơi xuống từ trên cao, lại vội vàng dùng tốc độ một trăm mét lao vọt đến, thì hậu quả thật khiến người ta khác khó có thể tưởng tượng được.

Hạ Nhược Vũ dùng lực trên tay, cố gắng muốn tránh thoát cái ôm của người đàn ông này: “Cho dù có như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh cả!”

“Hạ Nhược Vũ, cả đời này cho dù cô có trốn cũng không thoát đâu” Mạc Du Hải trực tiếp không để ý đến sự tức giận của cô, ôm cô đi về phía cửa chính.

Hai người vừa xuất hiện ở cửa thang máy của bệnh viện, đã thấy một người đàn ông đang vội vàng đi ra, thiếu chút nữa đã đâm vào hai người họ.

Kiều Duy Nam ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đang được Mạc Du Hải ôm, nhìn một chút xung quanh mình rồi vội nói thẳng: “Không thấy Tường Vi đầu cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 68 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status