Này bác sĩ hư hỏng em yêu anh

Chương 70

Chương 70: Trong lúc lơ đãng quan tâm



“Khụ, khụ, má ơi, Nhược Vũ, cô muốn tôi cười chết à, kế thừa di sản và mỹ nhân của tôi sao?”

Kiều Duy Nam vừa nghe thấy cô nói vậy liền bị sặc cay đến mặt đỏ tại hồng.

“Chỉ cần anh viết di chúc cẩn thận là được, mỹ nhân thì thôi đi, tôi không phải tra nam” Hạ Nhược Vũ cãi lại.

Lúc này mới nhận ra mình nói cái gì, mặt cô đỏ lên, gượng cười mấy tiếng, nói. “Không cần khách sáo vậy đâu, tự tôi làm được.”

“Không muốn miệng vết thương lành, muốn để lại sẹo? Vậy tôi không cản cô.” Mạc Du Hải ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của anh ta, Hạ Nhược Vũ trong lòng hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, “Tôi không muốn có sẹo.”

Cô thấy ăn nên đã quên mất vết thương trên người, may mà Mạc Du Hải nhắc nhở.

Lại tưởng tượng động tác anh ta lột tôm hùm đất, còn cẩn thận đưa qua cho cô, trong lòng cô thấy có chút vui vui.

Lập tức nhắc đi nhắc lại trong đầu, nam sắc hại người, đàn ông đều có độc.

Lúc này mới bình ổn được trái tim đang đập loạn.

Kiều Duy Nam tỏ vẻ không phục, “Du Hải, sao tôi không được nhận đãi ngộ như thế.”

Trước kia Lục Khánh Huyền cũng không được như vậy! So với

Nhược Vũ thì bọn họ quen nhau thời gian dài hơn mà, tim anh ta đau quá!

Đúng là đồ thấy sắc quên bạn.

Mạc Du Hải mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, “Muốn tôi bóc cho cậu thì cũng được, có điều cậu phải phế tay mình đi trước.”

“Được rồi, thôi để tôi tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc.” Anh ta vẫn yêu quý thân thể mình hơn, hơn nữa để Du Hải bóc vỏ tôm cho, anh ta sẽ có cảm giác bị tổn thọ…

Chỉ chốc lát sau, Hạ Nhược Vũ nhìn thấy chiếc đĩa trước mặt bày đầy tôm hùm đất đã được bóc vỏ, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, hãi hùng khiếp vía, không phải cô có thuyết âm mưu, nhưng trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, chắc chắn anh ta đang có mục đích gì đó.

Không phải trong lúc cô không để ý liên hạ dược vào tôm hùm đấy chứ, đàn ông quả nhiên chính là độc vật.

Mạc Du Hải liếc mắt nhìn khuôn mặt đang đờ đẫn của cô, nhàn nhạt nói, “Cô cho rằng cử nhìn chằm chằm nó, nó có thể sống lại?”

“Không, tôi chỉ là cảm thấy anh bóc tôm vất vả như vậy nên tôi phải chiêm ngưỡng một chút.” Hạ Nhược Vũ bịa bừa một cái cớ.

Đáng tiếc cái cớ không chính đáng lắm, khuôn mặt người đàn ông vẫn như có như không, không thể đoán được, nhàn nhạt nói, “Ăn com.”

“À, à, ừ.” Hạ Nhược Vũ bắt đầu cầm đũa.

Trên bàn cơm yên tĩnh trở lại, ngoại trừ thi thoảng Mạc Du Hải và Kiều Duy Nam bàn luận vài câu học thuật, còn lại không có gì khác.

Nghe không hiểu bọn họ nói gì, cô mặc kệ, tập trung ăn uống thỏa thích.

Ăn no uống say đâm lười biếng, không muốn đứng dậy.

Nếu không phải bọn họ đã ăn xong rồi, cô còn muốn ngồi thêm lát nữa.

“No quá, món ăn của nhà hàng này không chê vào đâu được, cá xử lý cũng rất sạch sẽ. Tôi còn không hiểu sao cậu lại chọn nhà hàng nhỏ thế này, hóa ra là vì hương vị món ăn không tồi.” Kiều Duy Nam lên tiếng.

“Sao trước đâu cậu không dẫn tôi tới” Quá không nghĩa khí.

Mạc Du Hải lười nhác nói, “Không nghĩ ra đưa cậu đi.”

Cho nên hôm nay là cố ý dẫn cô ấy đến đây thưởng thức? Trái tim Hạ Nhược Vũ bất giác lại đập nhanh hơn, nếu cứ như thế này, cô sợ mình mắc bệnh tim mất.

Vội vàng vứt bỏ suy nghĩ không nên có trong đầu, nghĩ đến chuyện ở bệnh viện, nghĩ lại quan hệ của Mạc Du Hải và Lục Khánh Huyền vẫn còn rất khăng khít.

Trái tim không chỉ đập chậm hơn, mà cơ hồ còn dừng lại đôi chút

Quả nhiên đàn ông tốt đều của nhà người khác.

“Mạc Du Hải, lương tâm cậu không thấy cắn rứt ư!” Kiều Duy Nam kêu lên.

Mạc Du Hải liếc nhìn Hạ Nhược Vũ một cái, thản nhiên nói, “Không có, hơn nữa còn nhảy nhót rất vui vẻ.”

Sao nghe quen tau thế, Hạ Nhược Vũ có chút chột dạ, hình như lúc cô và Hàn Công Danh khắc khẩu, anh ta ở đó nghe được ư?

Thấy sắp đến bệnh viện, Hạ Nhược Vũ liền dừng chân, “Vậy tôi về trước đây, hai anh đi làm nhé”

“Ừ, nhớ rõ ngày mai tới…”

“Tôi biết, tới đổi thuốc sao.” Hạ Nhược Vũ nói.



“Cô biết thì tốt.”

Mạc Du Hải gõ gõ cằm xem như đáp lại.

Đám người vừa đi, Hạ Nhược Vũ chu chu môi, nói thầm, “Người nào sao vậy.”

Còn ra vẻ kiêu ngạo với cô!

Cô đang chuẩn bị giơ tay vẫy xe thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông, Hạ Nhược Vũ mở máy, nhìn thoáng qua.

“Nhược Vũ, cô có rảnh không, tôi muốn tâm sự với cô.”

Ký tên, Lục Khánh Huyền.

Trong lòng Hạ Nhược Vũ cự tuyệt, nhưng bước chân vô thức vẫn đi về phía bệnh viện.

Được rồi, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, trốn tránh cũng vô dụng.

Tâm này chắc là Mạc Du Hải đang ở phòng nghỉ, cũng may mà bọn họ vừa đi trước rồi.

Trở lại lâu sáu, Hạ Nhược Vũ gõ cửa phòng cô ta.

“Nhược Vũ, cô đến rồi à.” Lục Khánh Huyện dường như đoán được cô sẽ đến nên cũng không ngạc nhiên mấy.

Hạ Nhược Vũ thuận tay đóng cửa lại, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt, “Ừm.”

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hai người đơn độc chạm mặt, nhưng là lần đầu tiên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Lục Khánh Huyền nhiệt tình nói, “Nhược Vũ, lại đây ngôi đi, đồ ăn trên bàn đều là Du Hải bảo người mang đến, nhiều đồ như thế tôi cũng không ăn hết, vừa lúc cô tới.”

“Không cần, tôi vừa đi ăn no rồi.” Sao cô không biết Lục Khánh Huyền ngấm ngầm hại người, nói.

. Đây là đang nhắc nhở mối quan hệ của bọn họ khăng khít như thế nào sao, thực ra Lục Khánh Huyền không cần thiết thần hồn nát thần tính như vậy, căn bản cô không phải mối uy hiếp đối với bọn họ.

Lục Khánh Huyền gật gật đầu, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm, “Nhược Vũ, xin lỗi, tôi lừa cô.”

“Cái gì?” Hạ Nhược Vũ nghe thấy cô ta nói như vậy thì cảm thấy có chút khó đoán.

Cô ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Thực ra tôi và Du Hải đã chia

tay, tôi không biết vốn dĩ hai người đã ở bên nhau.”

“Không có, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi và Mạc Du Hải chỉ là..” Hạ Nhược Vũ thiếu chút nữa nói ra ba chữ kết hôn giả, trong giây lát nhớ tới việc Mạc Du Hải muốn giấu chuyện này, cô bèn hậm hực nuốt lại lời muốn nói.

Ánh mắt Lục Khánh Huyền chợt lóe, cô ta làm bộ nghi hoặc hỏi, “Cô và Du Hải làm sao vậy?”

“Không, không có, tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường, người trong lòng anh ta thích vẫn là cô, cho nên cô không cần lo lắng” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, Hạ Nhược Vũ cảm thấy có chút tội lỗi.

Không phải ai cũng có dũng khí liều mình cứu người.

“Phải không?” Lục Khánh Huyện lộ vẻ vui vẻ, nhưng rất nhanh lại trầm xuống, “Có điều, tại sao tôi lại cảm thấy Du Hải để ý đến cô.”

“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, tôi với Mạc Du Hải là có quan hệ lợi ích, cô chắc cũng biết công trình thương phẩm của Mạc gia”

Nếu Lục Khánh Huyền trực tiếp chất vấn chửi rủa, trong lòng Hạ Nhược Vũ sẽ thấy yên tâm thoải mái đôi chút, nhưng đối mặt với cách nói chuyện mềm mỏng nhẹ nhàng ôn nhu lương thiện này, cô thực sự không thể nói ra những lời khó nghe được.

Hơn nữa nếu Mạc Du Hải biết cô khiến Lục Khánh Huyền tức giận, không chừng sẽ nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 68 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status