Này quỷ nhỏ, lại đây ôm một cái!

Chương 119: Anh không cần theo đuổi em nữa


Đây có lẽ câu trả lời không mong chờ nhất của Âu Dương Kiều Vỹ, nhưng lại là câu trả lời khiến cậu an tâm nhất.

Ít nhất thì người đó không phải là Vưu Kiện.

Vì cậu hiểu rõ tất cả những thứ liên quan đến anh, thậm chí là những điều cấm kỵ trong tộc của anh.

Trong đó có lửa.

Có điều, không biết khi đó phản ứng của Vưu Kiện như thế nào nhỉ? Liệu có lo lắng cho cậu không?

Cậu rất muốn hỏi mấy chuyện này nhưng lại không thể hỏi được.

Người bên cạnh cậu lúc này là Dalziel. Tình cảm của y, cậu cũng rất thấu hiểu cho nên không muốn khiến y thêm đau lòng.

Đợi vẻ hụt hẫng trên gương mặt mình dần tan biến, Âu Dương Kiều Vỹ mới hỏi thêm một câu: “Vậy bây giờ Vưu Kiện đang ở đâu rồi?”

Lúc tỉnh dậy, cậu cứ nghĩ người đầu tiên mình nhìn thấy sẽ là anh. Nhưng mà không phải như thế.

Vưu Kiện hình như không có ở đây.

Bỗng nhiên cậu lại cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo, mặc dù ngoài kia nắng chiếu rất gay gắt.

Dalziel thu hồi ánh mắt, sắc mặt căng thẳng cũng đã dịu xuống. Anh im lặng lựa lời mà nói: “Vưu Kiện có công việc đột xuất nên đã sớm quay về rồi. Chiều nay chúng ta cũng sẽ về lại thành phố thôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi, sau đó không hỏi gì thêm nữa. Dalziel thấy vậy bèn cầm chiếc khăn mặt lúc nãy, định rời khỏi phòng.

Bước chân của y có hơi vội vã mà mệt mỏi.

Lúc Dalziel vừa chạm tay lên nắm cửa, sau lưng bỗng truyền tới giọng nói của Âu Dương Kiều Vỹ.

“Dalziel, cảm ơn anh.”

Các ngón tay của y thoáng chốc cứng nhắc, lạnh như băng. Dalziel cảm giác cả sống lưng của mình cũng lạnh lẽo, từng sợi dây thần kinh trong đầu như bị ai kéo mạnh, đau đớn kịch liệt.

Bên tai loáng thoáng giọng nói trầm ấm dịu dàng của người kia.

Cảm ơn anh.

Dalziel nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không biết nên cười hay khóc. Câu cảm ơn này, tận cùng mà nói chẳng thể dành cho y được.

Có lẽ suốt cả cuộc đời này cũng sẽ không bao giờ dành cho y.

Bất chợt, Dalziel nhớ về ba năm trước, lần đầu tiên gặp mặt Âu Dương Kiều Vỹ. Tình cảm thuở ban đầu thật sự tốt đẹp, đến mức y chỉ mong mọi thứ dừng lại ở đó, không tiến thêm cũng được nhưng không đành lòng đánh mất đi.

Cũng trong suốt ba năm trời ấy, Dalziel đã bên cạnh chăm sóc Âu Dương Kiều Vỹ nhiều thế nào, có lẽ cả hai đều cảm nhận được.

Tình cảm này là chân thành, đáng tiếc cậu vẫn không thể đón nhận nó một cách nguyện ý nhất.

Bây giờ, sự bảo vệ che chở này của y hình như không còn cần thiết nữa rồi.

Người mà y yêu, ngay lúc này đã có một người khác bên cạnh lo lắng hết mực.

Ký ức khi xưa trở nên mờ nhạt, để lại một bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt ở trong phòng. Dalziel không quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh cất lên:

“Không có gì đâu. Em đừng để tâm đến nó nữa, chú ý sức khỏe một chút là được rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười, nhìn bóng lưng y mà nói: “Sao có thể không để tâm được chứ? Em chỉ muốn nói cảm ơn anh thôi. Cả đời này, em sẽ không quên ơn này đâu.”

Cậu càng nói, đáy lòng Dalziel càng dữ dội như sóng ngoài khơi. Y ép bản thân phải thật điềm tĩnh, “ừm” một tiếng đầy gượng gạo rồi rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa vừa khép lại, Dalziel tựa hồ không thể chịu nổi, dựa lưng vào tường, nặng nề hít thở. Y cảm giác tay chân mình đều run rẩy và lạnh lẽo, trái tim bên trong bị giày xé đến đau đớn.

Cảm giác này làm sao y có thể bày tỏ rõ ràng được đây?

Hổ thẹn nhưng ngoan cố.

Dalziel đưa tay che kín khuôn mặt của mình, hàng chân mày khổ sở chau chặt lại. Trong đôi mắt bình thường rất ổn định, điềm tĩnh lúc này chỉ còn là một màu đen đặc, giống như một vết mực, chầm chậm loang ra, bôi lên sự tốt đẹp bấy lâu nay của y.

Vốn dĩ hiểu rõ chuyện này có bao nhiêu phần tệ hại, thế nhưng y vẫn phạm vào sai lầm cấm kỵ nhất trong tình yêu.

Là sự ghen tị vô cùng đáng trách.

Tình yêu của mình, từ khi nào lại trở thành thế này?

Dalziel nhắm mắt lại, muốn bình ổn tâm trạng của mình.

Điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.

Dalziel hạ tay xuống, mệt mỏi lấy điện thoại ra, đánh mắt nhìn màn hình rồi ấn nút nghe.

Bên kia nói, giọng đều đều: “Cậu chủ, tình hình của Vưu Kiện không có gì nghiêm trọng lắm, dường như đã có người giúp đỡ anh ta.”

Nghe thấy tin tức được đưa tới, Dalziel phần nào bình tĩnh hơn rồi. Y đứng thẳng dậy, lãnh đạm đáp: “Vậy thì được rồi. Anh ta bây giờ đang ở Vưu gia sao?”

“Không, mà cũng có phần đúng. Thật ra ở Vưu gia vừa xảy ra một chuyện lớn, hiện tại tất cả các anh em nhà họ đều đang họp lại một chỗ, tìm cách giải quyết. Trong đó trọng trách của cậu Cả Vưu Thần và cậu Hai Vưu Kiện là nặng nhất.”

Dalziel thoáng nhíu mày, thận trọng hỏi: “Anh có biết rõ chuyện đó là gì không?”

Người bên kia im lặng giây lát mới nói: “Tôi nghe được là người đứng đầu Huyết tộc vừa bị sát hại ngày hôm qua.”

Câu này thốt ra, ngay lập tức làm y bàng hoàng.

Trong lòng không tránh khỏi một sự thương xót, chú Vưu…đã mất rồi?



Tầm buổi chiều, ánh nắng có phần nhạt hơn, nhưng khí trời vẫn vô cùng oi bức.

Âu Dương Kiều Vỹ ở trong phòng đang soạn đồ, chuẩn bị cho hai tiếng nữa sẽ trở về thành phố. Cậu xếp một vài bộ quần áo mà mình đem theo đặt lên giường, vừa gấp lại vừa liếc nhìn điện thoại.

Cả trưa nay cậu không gọi điện được cho Vưu Kiện.

Không biết là anh đang có công việc quan trọng đến mức không thể nghe điện thoại được nữa?

Âu Dương Kiều Vỹ không thấy bực bội mà chỉ toàn lo lắng mà sốt ruột. Vưu Kiện từ lúc khẳng định sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu, anh chưa từng để nhỡ một cuộc gọi nào của cậu.

Nhưng lần này thì khác.

Vưu Kiện đột nhiên trở về mà không nói với cậu một lời nào, thậm chí còn không thể chờ đợi cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Đến giờ thì không liên lạc được với anh càng làm cho cậu đứng ngồi không yên.

Cậu với tay cầm điện thoại lên, định thử gọi thêm một cuộc nữa thì có người gõ cửa.

Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu lại, hạ tay xuống nói: “Vào đi.”

Cửa phòng mở ra, người bước vào là Liêu Kế Hải. Cả buổi sáng nay y đều bận rộn với công việc của mình. Ngoài là trợ lý hỗ trợ cho cháu trai, anh còn làm trợ lý cho Khương Vệ Tôn và quản lý thêm một số công việc ở Thịnh Thế nữa.

Cho nên sắc mặt của y bây giờ không được tốt lắm, nhưng y vẫn mỉm cười, một nụ cười quen thuộc.

Liêu Kế Hải đi tới, nhìn ngắm đối phương một lúc mới thở nhẹ một cái: “May là con không có chuyện gì. Nếu như thật sự có chuyện thì cậu không dám về nhà nữa, vì không biết ăn nói thế nào với ba mẹ của con.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống giường, khẽ cười đáp: “Xung quanh con nhiều người quan tâm mình như vậy, sao con có thể xảy ra chuyện được chứ?”

Liêu Kế Hải tiếp lời: “Dalziel nói cho con nghe rồi à? Chuyện hỏa hoạn ấy.”

“Vâng.” Cậu lăn lộn điện thoại trong bàn tay, có phần sốt ruột nhưng không gọi nữa, chỉ nắm chặt nó không buông.

Liêu Kế Hải cũng nhận ra người kia có vẻ quan tâm đến chiếc di động hơn, nhưng y không hỏi tới, chỉ xoa tóc cậu rồi nói:

“Khi ấy ai cũng lo cho con hết, vì chỉ còn mỗi mình con là ngủ trong phòng thôi.”

Đến chiều nay thì cậu đã nghe hai người kể lại câu chuyện hỏa hoạn kia rồi. Âu Dương Kiều Vỹ có lúc đã ngồi thừ trên giường, mãi nghĩ về chuyện tối hôm đó. Nhưng rồi cậu đành bỏ cuộc vì ký ức không lưu lại một chút gì.

Cậu thật sự ngủ say đến mức không còn nhận thức hay sao?

Lúc này, Âu Dương Kiều Vỹ mới tỉ mỉ suy xét lại. Từ chuyện cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi trong người và ngủ li bì cho đến chuyện hỏa hoạn xảy ra, mọi thứ nhìn chung thì có vẻ trùng hợp, nhưng đời nào lại trùng hợp quá mức như vậy?

Không lẽ…

Vào khoảnh khắc cậu sắp nhận ra được gì đó thì giọng nói của Liêu Kế Hải đã đánh thức tâm trí của cậu.

“Bảo bối, con đang nghĩ gì mà không trả lời vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn lên, phát hiện ra mình đã bỏ lỡ không ít lời nói của đối phương.

“A…con, con chỉ nghĩ linh tinh thôi. Cậu vừa nói gì thế ạ?”

“Ừm, cậu bảo con nên chú ý đến bản thân một chút, về tất cả mọi mặt.”

Âu Dương Kiều Vỹ có chút mơ hồ về “chú ý đến tất cả mọi mặt của bản thân” mà Liêu Kế Hải nói đến. Cụ thể về mặt nào mới được? Sức khỏe tinh thần thể chất sao?

“Vâng, con nhớ rồi. Cậu cũng về phòng nghỉ ngơi chút đi.”

“Ừm.” Liêu Kế Hải xoa huyệt thái dương rồi nói, “Cậu tranh thủ ngủ một chút, khoảng ba tiếng nữa là về rồi.”

Liêu Kế Hải đi rồi, Âu Dương Kiều Vỹ lại lật điện thoại lại, muốn gọi cho Vưu Kiện.

Đầu dây đổ từng hồi chuông lạnh lẽo, rất lâu sau thì tự ngắt kết nối.

Vẫn không có người trả lời.

Âu Dương Kiều Vỹ sốt ruột thật sự. Cậu đứng dậy, định đi tìm Thôi Kỳ Sinh hỏi một chút chuyện. Dù sao giữa hai người họ cũng có một mối quan hệ tạm gọi là “hiểu nhau”.

Có thể Thôi Kỳ Sinh biết được chuyện gì đó.

Lúc cậu đi tới mở cửa, Thôi Kỳ Sinh cũng thình lình xuất hiện ở đó.

Mặt đối mặt, mắt nhìn nhau trân trân.

Vài giây sau, Thôi Kỳ Sinh giơ tay áp lên ngực, khó khăn hít vào một ngụm không khí rồi lầm bầm: “Làm hết cả hồn!”

Âu Dương Kiều Vỹ mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, trong bụng nghĩ thầm, mình chưa kịp phản ứng là hay lắm rồi, chính anh mới làm tôi hết hồn thì có!

Hai người lại liếc nhìn nhau, đúng là càng nhìn thì càng không ưa nổi.

Quá khứ là một vết nhơ, xóa mãi không hết được, lúc nào cũng sẽ lưu lại một vết mờ mờ, nhìn vào lập tức khó chịu.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng ở cửa không xoay người đi vào, làm cho Thôi Kỳ Sinh cũng không cách nào tiến tới.

“Này, cậu định để chúng ta tâm sự ở ngoài này, giữa hành lang vắng người thế này à? Không sợ có chó săn đi theo chụp ảnh rồi tung tin bậy bạ sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ đá nhẹ cánh cửa ra một chút, lúc xoay người còn cười khẩy: “Chó săn cũng thông minh lắm, nhìn vào liền biết chúng ta không thể yêu nhau được rồi.”

Thôi Kỳ Sinh bực dọc đá cánh cửa cho đóng lại rồi phun một câu hết sức mặt dày: “Yêu nhau không được nhưng lên giường thì được đó nha.”

Thấy cậu quay đầu nhíu mày, hắn càng được nước lấn tới, mỉm cười yêu nghiệt: “Sẵn Vưu Kiện không ở đây, muốn thử không?”

Thử?

Âu Dương Kiều Vỹ nghe từ này mà chối hết cả tai. Cậu hầm hầm ngồi xuống giường, liếc xéo Thôi Kỳ Sinh một cái.

Sau đó nhớ lại câu mời gọi vô liêm sỉ của hắn, tự dưng đỏ mặt.

Thử làm chuyện đó…không biết cảm giác của chuyện ấy là như thế nào nhỉ?

Nói ra có thể không ai tin, nhưng mà ngay cả tự làm cậu cũng chưa từng thử một lần nào. Nói cậu “cấm dục” đúng là không sai chút nào, có điều chỉ là vì cậu cảm thấy rất ngại, tự làm lại còn ngại hơn gấp bội.

Còn nếu làm cùng người khác cậu lại không muốn, hoặc đúng hơn là không dám. Vì cậu bị ám ảnh quá khứ của Vưu Kiện cùng Thôi Kỳ Sinh.

Tận mắt chứng kiến hai người cùng nhau làm chuyện ấy ở trong quán bar đã ảnh hưởng nặng nề đến tâm lý của cậu.

Lúc đi du học, mỗi lần nhớ tới, cậu đều nôn khan, dẫn đến bao tử bị tổn thương nhẹ. Cũng trong khoảng thời gian ấy, Dalziel chính là người nhất mực chăm sóc cho cậu.

Cho nên, tuy rằng cậu không thể chấp nhận tình cảm của y nhưng cũng hạn chế hết mức những việc có thể làm y đau lòng.

Lại nhìn sang Thôi Kỳ Sinh, hắn đã ngồi xuống ghế, ánh mắt đào hoa ấy quả thực khiến bao người mê mẩn. Âu Dương Kiều Vỹ chằm chằm nhìn vào môi đối phương, bỗng nhiên nảy sinh suy nghĩ rất kỳ lạ.

Đôi môi này từng hôn Vưu Kiện, đúng là đáng ghét!

Cả cánh tay đó cũng từng ôm Vưu Kiện, thật sự đáng ghét!

Còn có…

Âu Dương Kiều Vỹ hạ tầm mắt xuống dưới, lỡ nhìn vào chỗ không nên nhìn, đột nhiên giật thót mình, dời mắt ngay lập tức.

Bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi!

Thôi Kỳ Sinh ngồi ở đối diện từ nãy đến giờ im lặng quan sát cậu, nhận ra sắc mặt cậu rất kỳ quái, hình như đang nghĩ ngợi gì đó không đúng cho lắm.

Hắn dựa ra sau, gác tay lên bàn, cất tiếng đánh thức cậu: “Này, đùa cậu thôi, tôi ngu gì động vào người của Vưu Kiện chứ! Tôi cũng thích người khác rồi, còn đang nghĩ cách độc chiếm đây này.”

Âu Dương Kiều Vỹ phồng má hậm hực, sau đó nói: “Tôi cũng không để yên cho anh động tay động chân bậy bạ đâu mà mơ! Nhưng mà khi nãy anh nói Vưu Kiện không ở đây đúng không?”

“Phải, sao? Cậu không biết á?”

“Biết.” Âu Dương Kiều Vỹ đáp, “Nhưng không biết là người đó đi đâu. Dalziel có bảo là công việc đột xuất gì gì đó nhưng tôi không liên lạc được, điện thoại gọi không bắt máy.”

Nghe cậu nói, Thôi Kỳ Sinh mới biết Vưu Kiện có công việc quan trọng đến vậy. Hắn lấy điện thoại ra nhìn một chút rồi bỏ lại vào túi, nghiêng đầu cố nhớ gì đó mới nói:

“Ngày hôm qua sau khi nói chuyện với tôi thì hỏa hoạn xảy ra, sau đó thì anh ta đi mất. Lúc đó tôi chắc mẩm là Vưu Kiện đi cứu cậu rồi. Anh ta biến đi như gió vậy, quay đầu một cái đã không thấy tăm hơi đâu. Nhưng mà, sau đó tôi lại thấy người mang cậu xuống tầng trệt lại là Dalziel.”

Nói tới đây, Thôi Kỳ Sinh đen mặt lại: “Xem ra cả hai người đều rất yêu thích cậu, hừ.”

Trái ngược với vẻ hờn dỗi của đối phương, Âu Dương Kiều Vỹ ngây ra, hỏi: “Anh bảo Vưu Kiện đi cứu tôi là thế nào?”

Thôi Kỳ Sinh nhìn cậu một cái: “Thì là đi cứu cậu chứ làm sao? Không lẽ cậu nghĩ Vưu Kiện sẽ đứng trơ mắt ra mặc cậu không biết sống chết thế nào à? Lúc đó chúng tôi đang ngồi nói chuyện dưới đại sảnh thì chuông báo động vang lên, có hỏa hoạn ở tầng mười. Ngay sau đó thì Vưu Kiện biến mất. Cậu nghĩ anh ta có thể đi đâu được?”

Sắc mặt Âu Dương Kiều Vỹ trở nên tái nhợt. Bên tai cậu lùng bùng khó chịu, có vẻ chưa thể tiếp nhận được những gì mà Thôi Kỳ Sinh vừa nói.

Vưu Kiện đã đi cứu cậu sao?

Không thể nào…

Đó là lửa, mà ma cà rồng thật sự rất sợ lửa.

Làm sao…có thể?

Còn Dalziel thì sao? Anh ấy đã bảo là…đưa mình xuống dưới cơ mà?

Cả người cậu bắt đầu lạnh đi. Những ý niệm trong đầu liên tục tuôn ra không ngừng, đều là những điều tiêu cực.

Âu Dương Kiều Vỹ nắm chặt nắm tay: “Thôi Kỳ Sinh, tôi không hiểu.”

Thôi Kỳ Sinh nheo mắt: “Cậu không hiểu cái gì?”

Cậu ngẩng mặt lên, hoang mang nói: “Dalziel bảo rằng đã đưa tôi xuống dưới trước khi đám cháy lớn hơn.”

Thoạt đầu Thôi Kỳ Sinh còn định bật cười với vẻ mặt hoang mang của cậu, nhưng sau đó thì hắn nhận ra trong câu nói kia có vấn đề.

Sống lưng Thôi Kỳ Sinh lạnh toát.

Ngay lập tức, hắn hiểu được vấn đề nằm ở đâu.

Trong đầu bật ra một suy nghĩ: Dalziel đã nói dối?

Âu Dương Kiều Vỹ đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Thôi Kỳ Sinh, định bắt hắn phải nói ra toàn bộ mọi chuyện thì có người thình lình đẩy cửa bước vào.

Dalziel không thấy Thôi Kỳ Sinh, chỉ nhìn cậu mà nói một câu rất vội vã: “Julian, anh có chuyện muốn nói.”

Sau đó, Dalziel phát hiện trong phòng còn có thêm một người, lại là người mà y luôn đề phòng nhất.

Thôi Kỳ Sinh cũng quay đầu nhìn y.

Hai người đối mặt nhau, trái tim Dalziel bất giác run rẩy.

Bây giờ y mới chú ý đến nét mặt của Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu đang không bình tĩnh cho lắm, nhưng vì sao?

Âu Dương Kiều Vỹ đánh mắt nhìn Dalziel, cơn hoang mang trong lòng dần lắng xuống. Cậu đứng thẳng người, nhìn y một lúc mới nói:

“Anh có chuyện muốn nói với em đúng không?”

Dalziel cứng nhắc trả lời: “Phải, một chuyện…quan trọng.”

Tuy vẫn chưa biết rõ chuyện quan trọng kia là gì, nhưng cậu linh cảm đó chẳng phải là chuyện gì tốt lành.

Thôi Kỳ Sinh đứng giữa, thấy không khí ngột ngạt bèn đứng dậy, ngỏ ý sẽ rời đi trước cho hai người họ thuận tiện nói chuyện.

Lúc đóng cửa phòng lại, Thôi Kỳ Sinh không đi nữa mà đứng ở bên ngoài nghe lén.

Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi rồi nói: “Anh nói đi, em đang nghe.”

Dalziel nhắm mắt, mở mắt, nhìn cậu: “Julian, anh xin lỗi.”

Âu Dương Kiều Vỹ khó hiểu nhìn sang anh, chưa nói được gì thì người kia đã tiếp tục.

“Người thật sự đã cứu em khỏi đám cháy chính là Vưu Kiện. Tối hôm đó, khi hỏa hoạn xảy ra, tôi không có mặt ở khách sạn. Đến khi trở về, nghe được tin này mới chạy lên tầng mười xem thế nào thì phát hiện Vưu Kiện…đang ôm em rời khỏi đó. Có điều, anh ta đã bị thương.”

Ánh mắt của cậu như dại ra, hoàn toàn không muốn chấp nhận những lời này.

Từng câu chữ như từng cây kim đâm vào trí óc, đau đớn đến run rẩy.

Điều làm cậu thấy bàng hoàng nhất chính là Dalziel đã nói dối. Một người tốt đẹp như y, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi đố kỵ của bản thân.

Âu Dương Kiều Vỹ cuộn chặt tay lại, đầu ngón tay lạnh toát.

Nếu như Dalziel vừa nói thì Vưu Kiện chính là người đã cứu sống cậu. Nói cách khác, anh đã bất chấp cả tính mạng của mình chỉ vì cậu?

Anh đã cứu cậu để rồi bị thương…

Vết thương thế nào? Có nghiêm trọng không? Sẽ không có chuyện gì chứ?

Việc Vưu Kiện biến mất liệu có liên quan đến chuyện này hay không?

Trong đầu Âu Dương Kiều Vỹ nảy sinh một loạt câu hỏi, nhưng chẳng ai có thể đưa cho cậu đáp án rõ ràng nhất.

“Anh thật sự xin lỗi.”

Dalziel cũng nắm chặt lòng bàn tay, định tiếp tục nói lời xin lỗi thì đã bị Âu Dương Kiều Vỹ tặng cho một cái tát.

Cái đánh này y đã lường trước được, nhưng không ngờ người kia lại dứt khoát đến nhường này.

Dalziel nâng mắt nhìn cậu, phát hiện hốc mắt cậu đã đỏ lên.

Nén đi đau đớn từ trong khẽ tim toát ra, Dalziel cất tiếng gọi đầy thương xót: “Julian, anh…”

“Anh im đi.” Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình, vẫn không tin được người này đã nói dối cậu.

Nếu nói khó nghe hơn thì là phủi sạch tất cả công sức của Vưu Kiện.

“Sao anh có thể làm như vậy?” Âu Dương Kiều Vỹ lạnh nhạt hỏi, “Tại sao anh có thể làm điều đó với Vưu Kiện? Sao có thể nói dối người đã luôn tin tưởng anh chứ? Tại sao?”

Dalziel trầm mặc, không thể nói được gì.

Nhưng sự im lặng của y chỉ càng kích động nỗi đau của cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ mất hết bình tĩnh, nhào đến trước mặt Dalziel, giữ lấy cổ áo của y, giựt mạnh một cái rồi gào lên: “Đồ khốn khiếp! Anh rõ ràng đã biết Vưu Kiện là gì mà? Anh phải biết rõ Vưu Kiện không thể tiếp xúc với lửa, nhưng rồi Vưu Kiện vẫn bất chấp mà cứu tôi. Anh xem đó là thứ gì chứ? Anh xem sự hy sinh đó là thứ gì mà lại làm như thế?”

Dalziel không phản kháng dù chỉ một chút. Y rũ mắt đau lòng nhìn cậu tức giận.

Julian, anh thật sự xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi…

Sau một hồi giằng co trên cổ áo của Dalziel, Âu Dương Kiều Vỹ bất giác lùi về sau, ánh mắt trở nên đờ đẫn, đau khổ, áy náy, đủ mọi loại cảm xúc đang dồn nén trong tim cậu, muốn ép nó phải nổ tung ra.

Ngồi xuống giường, Âu Dương Kiều Vỹ ghì lên ngực trái, rốt cuộc không thể nhịn được mà bật khóc thành tiếng. Cậu khóc rất lớn, như muốn giải tỏa tất cả xúc cảm bên trong, mặc kệ Dalziel có còn ở đó hay không.

Cậu không thể chấp nhận được.

Vưu Kiện khi đó đã chạy đến, lao vào đám cháy mà cứu cậu.

Đương nhiên anh có thể không cần làm vậy, nhưng anh vẫn bất chấp cả tính mạng của mình.

Vì cái gì? Vì cái gì mà phải như thế?

Âu Dương Kiều Vỹ cuộn chặt tay lại, cúi sát người xuống mặt giường, khóc đến nghẹn ngào.

Một nỗi bi thương dâng trào trong tim, bóp nghẹn nó.

Dalziel lần đầu tiên sau hơn ba năm chứng kiến được người kia rơi nước mắt. Sự hổ thẹn như đang thức tỉnh con người y, càng muốn xóa đi sự đố kỵ đã nhen nhóm trước đó.

Dalziel muốn bước tới ôm lấy cậu, nhưng không ngờ cậu lại ngẩng mặt, lạnh nhạt nói: “Anh đi đi.”

“Julian…”

Y sững người nhìn cậu, lại nghe thấy cậu nói tiếp, “Anh mau cút đi, mau cút đi! Đi khuất mắt tôi đi! Mau đi đi! Đi!!!”

Dalziel lùi về cánh cửa, khổ sở nhìn cậu một lúc rồi quay người rời khỏi phòng.

Khi đi được vài bước, Thôi Kỳ Sinh bất ngờ chặn y lại, ánh mắt cũng sửng sốt không kém gì y.

Dalziel nhìn hắn, định sẽ không dây dưa nói chuyện, y lách người sang bên trái, tiếp tục đi.

Nhưng Thôi Kỳ Sinh lại nhanh hơn, tiếp tục chặn: “Anh vốn đâu phải loại người đó, sao lại nói dối?”

Dalziel có chút mệt mỏi. Suốt cả buổi trưa, y nghĩ ngợi rất nhiều mới có thể quyết định nói hết sự thật với cậu. Chỉ là y không nghĩ cậu sẽ phản ứng mạnh mẽ đến thế.

Vừa mạnh mẽ vừa đau lòng, làm cho y không cách nào chịu được.

“Chuyện này liên quan đến cậu sao?”

Thôi Kỳ Sinh nhún vai: “Không, nhưng cũng là cơ hội cho tôi. Kiều Vỹ có thể sẽ không thể tin anh nữa, nhưng mà tôi vẫn tin anh là người tốt. Con người ấy mà, ai cũng có đố kỵ hết, chỉ là mình có kiểm soát và khống chế được nó hay không thôi. Đố kỵ của anh không sai, nhưng lần này Vưu Kiện sẽ thiệt thòi nếu như anh nói dối đấy.”

Dừng một chốc, hắn mỉm cười: “Thôi, dù sao anh cũng chủ động nói ra sự thật, tôi nghĩ Kiều Vỹ sẽ không quá hận anh đâu. Còn tôi ấy à, hmm tôi vẫn thích anh lắm.”

Nói xong, Thôi Kỳ Sinh cũng không nán lại chờ đợi người kia “trù dập” tình cảm của mình, mau chóng ngoảnh mông bỏ đi. Để lại Dalziel ngây ngẩn dán mắt lên bóng lưng của hắn, suy nghĩ có chút hỗn loạn.



Sau khi trở về thành phố, Âu Dương Kiều Vỹ đã cắt đứt liên lạc với Dalziel, dẫu cho y đã gửi một tin nhắn cuối cùng để xin lỗi cậu.

Có điều, ngoài việc xin lỗi, Dalziel còn giải thích rõ cho cậu lý do vì sao Vưu Kiện không thể nghe điện thoại được.

Không ngờ trong nhà anh lại còn xảy ra chuyện đau thương đến thế.

Suốt mấy ngày sau đó, Âu Dương Kiều Vỹ luôn canh chừng điện thoại của mình. Vì cậu sợ nếu như anh có gọi đến mà cậu không nghe được thì anh sẽ lại lo lắng.

Nhưng trong mấy ngày đó, anh không gọi cho cậu một cuộc nào, thậm chí đến cả một tin nhắn cũng không có.

Cho tới một ngày, khi Âu Dương Kiều Vỹ vừa mua một ít đồ ở tiệm tạp hóa về, phát hiện trước cửa nhà có một bóng người.

Hôm nay anh lại chạy xe mô tô.

Chiếc xe màu đen ấy dường như lâu lắm rồi không thấy.

Còn anh thì dựa lưng vào tường, đứng trong góc khuất, nhờ ánh đèn đường tình cờ rọi xuống mới có thể thấy được.

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn lên, mấy đầu ngón tay run rẩy, đánh rơi cả túi đồ xuống đất.

Cũng chính âm thanh này làm cho Vưu Kiện chú ý, dời tầm mắt nhìn qua.

Anh trông thấy cậu, điều đầu tiên anh làm chính là mỉm cười, một nụ cười cực kỳ an tâm.

Sau đó anh bước tới, ra khỏi góc tối ấy, đi đến trước mặt cậu.

Đã mấy hôm không liên lạc với cậu, anh còn lo lắng cậu sẽ bị người khác bắt đi mất. Nhưng không, điều anh không ngờ tới nhất chính là người kia đột nhiên chạy đến, ôm chầm lấy anh.

Hai cánh tay vòng qua người anh, ôm cứng nhắc.

Vưu Kiện thoạt đầu sửng sốt, lát sau mới có thể lên tiếng: “Bé con, em nhớ tôi lắm à?”

Đối với lời trêu chọc của anh, Âu Dương Kiều Vỹ không thấy vui vẻ chút nào. Cậu vùi mặt vào trước ngực của anh, dường như bất mãn mà bật khóc.

Nhưng chỉ là những dòng nước mắt rất thầm lặng.

Vưu Kiện không thấy cậu trả lời, càng nghi hoặc thái độ kỳ lạ hôm nay của cậu, bèn đẩy cậu ra nhìn một chút.

Không ngờ lại bị nước mắt trên mặt cậu dọa một trận.

“Kiều Vỹ, em làm sao à? Không khỏe ở đâu sao? Hay là có người ăn hiếp em? Nói đi, tôi liền giải quyết nó ngay.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt lên nhìn, không ngăn được nước mắt của chính mình. Hồi sau, cậu cúi xuống nhìn cánh tay trái của anh, hôm nay anh mặc áo dài tay, có lẽ không muốn để cậu nhìn thấy vết thương đó.

Nhưng mà, anh nghĩ sẽ giấu diếm được đến bao giờ?

Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, bất ngờ nâng cánh tay của anh lên, động tác xắn tay áo của rất nhanh, làm cho anh không kịp trở tay.

Đến khi Vưu Kiện ngăn lại thì tay áo đã bị xắn lên một phần, để lộ một vết sẹo rất lớn, sẫm màu.

Vưu Kiện cầm lấy tay cậu, nhíu chặt mày.

Vết sẹo thu vào tầm mắt, trái tim Âu Dương Kiều Vỹ như bị một bàn tay khổng lồ bóp nghẹn.

Hơi thở dần trở nên dồn dập.

Tiếng nấc khe khẽ phát ra, làm cho người khác phải thổn thức theo cậu.

Vết sẹo này, quả thực là do lửa làm ra.

Vết sẹo này…rốt cuộc đã làm anh đau đớn thế nào?

Âu Dương Kiều Vỹ khóc đến run rẩy, sau đó dựa sát vào người anh, một lần nữa ôm lấy người kia.

Hồi lâu cậu cất tiếng bằng giọng mũi, vừa xót xa vừa bi thương: “Vưu Kiện, em xin lỗi. Anh có đau lắm không?”

Vưu Kiện bị cậu làm cho ngẩn người. Cánh tay định vòng sang ôm cậu trở nên cứng đờ giữ không trung.

Anh không tin vào tai mình.

“Kiều Vỹ, em vừa bảo gì đấy?”

Lúc này, tiếng khóc mới dám bật ra, rất khẽ.

Dường như sợ anh đau lòng.

Âu Dương Kiều Vỹ tách khỏi người anh, ngẩng đầu lên và bất ngờ phủ môi mình lên môi anh.

Cậu vòng tay ôm qua cổ đối phương, nhón cả chân lên, thật sự muốn hôn anh một cách chân thành nhất.

Nụ hôn rơi xuống rất đột ngột, cũng rất mãnh liệt.

Vưu Kiện rũ mắt nhìn hàng mi cậu run rẩy, trái tim như được xoa dịu.

Anh nhắm mắt lại, tiếp đón nụ hôn vụng về của bé con. Môi lưỡi đan cài, tựa hồ muốn xóa đi những nỗi nhớ nhung suốt nhiều ngày qua của cả hai.

Qua một lúc, Âu Dương Kiều Vỹ buông ra, vẫn ngẩng đầu nhìn anh thật lâu.

Khi giọt nước mắt khẽ trượt xuống bên khóe, cậu mang theo một ánh mắt hồi hộp cùng với giọng nói khẩn trương của mình, nói ra một câu:

“Vưu Kiện, anh không cần theo đuổi em nữa. Từ giờ, em muốn ở bên cạnh anh, không rời đi nữa. Vưu Kiện, em yêu anh, thật sự vẫn luôn yêu anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status