Này quỷ nhỏ, lại đây ôm một cái!

Chương 27: Thầy thật sự rất quá đáng!


Thầy thật sự rất quá đáng!

Tối nay Vưu Kiện không ở Camouf mà trực tiếp từ trường chạy về nhà để nghỉ ngơi.

Mấy hôm nay anh dạy khá nhiều tiết, một tuần mệt mỏi như vậy cần phải thư giãn một chút. Ở quán bar thì gặp khách ra khách vào, công việc cũng bề bộn, cho nên anh mới quyết định về nhà một chuyến.

Lúc tắm xong, đi xuống dưới nhà thì tình cờ nhìn thấy mẹ mình đang làm gì đó ở trong bếp.

Anh đi lại gần nhìn qua, nói: “Mẹ làm gì vậy?”

Thẩm Ninh nghe thấy giọng nói, có hơi giật mình quay người lại. Nhận ra Vưu Kiện, bà cười hiền nói: “Gói một ít đồ để đến thăm họ hàng.”

“Họ hàng à?” Vưu Kiện chưa từng nghe đến họ hàng của mình bao giờ, nhưng anh cũng tò mò quá nhiều, thuận tay lấy chai rượu rót một ít ra ly.

Ngồi xuống bàn, anh nhàn hạ uống một ngụm rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Lúc này Thẩm Ninh đã gói xong đồ, bèn đi đến ngồi xuống ở đối diện, hỏi han: “Dạo này công việc có ổn không? Ba con không rầy gì nữa chứ?”

Nghe hỏi, Vưu Kiện mở mắt nhìn bà: “Ba có rầy thì cũng không có gì thay đổi được đâu. Tính của con đã như vậy rồi mà, công việc vẫn ổn. Chỉ đến trường dạy thể dục thôi, khá nhàn.”

Thẩm Ninh nén tiếng thở dài, nói: “Mẹ vốn hiểu con yêu thích cái gì mà, nhưng vì không muốn con sa vào những thứ cám dỗ nên ba mới bắt con đến trường dạy học như vậy. Dù sao con cũng đã chấp nhận, mẹ cũng đỡ lo hơn. Cứ sợ con không tình nguyện, lâu ngày sinh ra cảm giác bị gò bó, cũng không tốt.”

“Mẹ à, con lớn thế này rồi, mẹ đừng lo những thứ nhỏ nhặt đó nữa. Thật ra con dần cảm thấy đến trường dạy là một niềm vui đấy chứ.”

Lúc anh nói câu này, trong đầu thoáng qua hình ảnh của người nào đó. Tuy phiền phức ồn ào thật nhưng cũng khá đáng yêu.

Tiếc là anh vẫn thấy mình không nên tiến tới, không nên mở lòng và chấp nhận người đó.

Tình yêu thật sự khó mà nói cho rõ ràng.

Trước đây anh chỉ yêu đương qua đường cho vui, không hề tự áp lực chính mình. Nhưng nếu anh cũng đối xử với nhóc con kia theo kiểu này thì thật sự không ổn.

Âu Dương Kiều Vỹ rất thuần khiết, chỉ có thể cự tuyệt dứt khoát, đau lòng một lần rồi thôi.

Thẩm Ninh lên tiếng: “Thật ra mẹ không lo mấy chuyện đó, mẹ lo chuyện khác quan trọng hơn. Chừng nào con mới định kết hôn đây?”

“Hả?”

Loại câu hỏi này giống như một mô tuýp quen thuộc của hầu hết các bà mẹ khi con cái đến tuổi yên bề gia thất. Nhưng mà đối với Vưu Kiện có vẻ không hợp cho lắm.

Anh cười cười tỏ ra không để tâm: “Sao hôm nay mẹ lại hỏi câu này với con? Mẹ không đi hỏi anh Cả đi.”

Thẩm Ninh bình tĩnh lắc đầu: “Con biết anh Cả con thế nào mà.”

“Thế nào là thế nào chứ?” Vưu Kiện hơi nheo mắt, trong lòng thầm nói, không lẽ mẹ biết chuyện của hai người kia rồi à?

Thẩm Ninh vẫn dịu dàng nhìn anh, không đề cập đến Vưu Thần, chỉ muốn biết suy nghĩ của anh như thế nào thôi.

“Con không ưng cô gái nào sao? Cô gái trông hiền hiền hôm nọ con đưa về nhà thì sao?”

“Mẹ hỏi cô giáo Dương à? Con với cô ấy không có gì đâu, tình cảm đồng nghiệp thôi.” Dừng một chút, anh nói, “Chuyện này nghe có vẻ khó tin nhưng mà con không muốn cưới vợ, tạm thời hiện tại là vậy. Mẹ đừng giục con những chuyện thế này nữa, khéo lại rước phải một người con dâu không đàng hoàng, lúc đó thì khổ.”

“Nói vậy mà cũng nói được. Người con chọn đương nhiên sẽ không thể hư hỏng được rồi. Mẹ tin mắt nhìn người của con, nhưng đừng lâu quá, mẹ cũng muốn có cháu.”

“Khụ, thế bây giờ con ra ngoài gặp người ta, sau đó đem về cho mẹ một đứa là được hả?”

Thẩm Ninh nghiêm mặt lườm anh một cái: “Đứng đắn lên một chút đi, Vưu Kiện. Tuyệt đối không được làm con gái người ta đau khổ vì con đấy. Không ưng thì không yêu, còn hơn gieo rắc nợ tình.”

“Vâng, lời mẹ nói bao giờ cũng đúng cả! Con xin nghe, xin nghe.”

Nhìn thái độ giả vờ tiếp thu của Vưu Kiện làm cho Thẩm Ninh buồn chán không muốn nói tiếp nữa. Bà nghĩ bây giờ chỉ còn có thể hy vọng vào Vưu Hạ đứng đắn ít nói kia thôi.



Lúc trở về phòng ngủ, Vưu Kiện vô tình chạm mặt Vưu Chiếu Hy tại thư phòng.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu, anh nghĩ ngay đến việc Vưu Thần lại vừa bắt cậu làm cái gì không tình nguyện nữa rồi.

Đi lại gần đó, anh nhìn cậu nói: “Sao mặt mũi nhăn nhó vậy?”

Vưu Chiếu Hy nhìn Vưu Kiện, thừa hiểu được khi anh hỏi thăm thì chín phần là muốn châm chọc đốt nhà, một phần còn lại là nhiều chuyện mà thôi.

“Không nói anh biết.”

Vẻ mặt khó ở này sao mà giống Vưu Thần đến vậy chứ?

Vưu Kiện thầm đánh giá, sau đó nhún vai nói: “Lâu lâu anh mới về nhà, hỏi thăm một chút cũng khó khăn là thế nào? Được rồi, không nói thì không nói, học bài đi đấy.”

Vưu Chiếu Hy bĩu môi: “Có Từ Lương mới siêng năng như vậy thôi.”

Nói đến Từ Lương, Vưu Chiếu Hy bỗng nhớ tới một việc khác, bèn quắc mắt nhìn Vưu Kiện.

“Mà khoan đã, dạo gần đây anh có hơi kỳ lạ đó.”

“Kỳ lạ?”

Vưu Chiếu Hy ôm hai tay trước ngực, vờ rướn mũi lên hít hít ngửi ngửi: “Ừ, có mùi âm mưu. Anh mau nói đi, gần đây anh thân thiết với Từ Lương như vậy để làm gì chứ? Ở trong trường cứ gặp cậu ấy là nói chuyện thân mật, lẽ nào…anh đổi gu à?”

Vưu Kiện bình tĩnh nhìn cậu, cười như không cười: “Chuyện riêng của anh không cần em tò mò.”

“Từ Lương là bạn thân của em, không được tò mò sao? Lỡ đâu anh làm gì cậu ấy thì trở tay sao kịp?”

“Làm gì là làm gì?” Vưu Kiện càng buồn cười, “Ngẫm lại, Lương Lương cũng rất thích anh, anh tình em ấy nguyện, rất tốt còn gì.”

“Không tốt chút nào! Đừng vấy bẩn tâm hồn trong sáng thuần khiết của Từ Lương, xin anh đấy!” Vưu Chiếu Hy trừng mắt hù dọa, “Anh cứ yêu đương với người nào đó đi, nhưng đừng kéo bạn của em vào. Nếu không…em cắn anh đấy.”

Dứt lời, Vưu Chiếu Hy hừ khẽ rồi đi mất.

Vưu Kiện đứng tại chỗ ngoái đầu nhìn theo cậu, sau đó sờ sờ mũi, vẻ mặt lưu manh đầy tính toán bỗng mỉm cười.

Chỉ mượn một chút, cáu gì mà cáu.



Mấy hôm nay đến trường, Âu Dương Kiều Vỹ đều cảm thấy lòng mình ê ẩm.

Ngày trước mỗi ngày đến trường là một niềm vui. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn thay đổi mất rồi.

Cậu không muốn đến trường, không muốn lang thang ngoài hành lang để vô tình gặp mặt Vưu Kiện nữa. Bởi vì những ngày gần đây bên cạnh Vưu Kiện đều có thêm một người tên là Từ Lương.

Âu Dương Kiều Vỹ có chút không hiểu được, rốt cuộc vì sao Từ Lương lại bất ngờ xuất hiện, trở thành rào cản giữa cậu và anh như vậy?

Mỗi lần bắt gặp hai người họ, hầu như trông Vưu Kiện đều rất vui vẻ, đôi khi còn xoa đầu Từ Lương một cách nuông chiều nữa.

Cậu cũng muốn được như vậy, lẽ nào anh không hiểu?

Với tình hình dạo gần đây, Chúc Văn cũng hiểu được tâm trạng của người kia ra sao. Cô bé cố gắng làm đủ mọi trò hài hước chỉ vì muốn cậu vui vẻ một tí, nhưng xem ra không hề có tác dụng.

Lúc đó Chúc Văn bỗng nhận ra thêm một chân lý: Khi mình thất tình, mọi thứ trên đời này đều trở nên sầu thảm.

Liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ đang đi bên cạnh im lặng như thóc, cô bé không nhịn được thở dài.

“Vậy lần này cậu có định đi cùng lớp không? Chúng ta sẽ đi ăn rồi đi hát đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không có tâm trạng dành cho mấy chuyện đó cho lắm. Cậu chậm rãi thả bộ trên hành lang, lúc đi ngang phòng giáo viên thì theo phản xạ dừng lại một chốc.

Giây sau liền đi thật nhanh về phía trước, giống như chạy trốn.

Báo hại Chúc Văn phải đuổi theo cậu, tiếp tục hỏi về chuyện kia. Cô nghĩ mình nên làm gì đó cho người bạn thân của mình.

“Lúc buồn nhất nên đi hát. Lúc đó cậu sẽ được giải tỏa mọi tâm sự trong lòng, nỗi buồn cũng vơi đi không ít. Cậu tin tớ lần này đi, chắc chắn là—“

Khi đi ngang qua phòng vệ sinh nam, đột nhiên có một đám nam sinh từ bên trong chạy ùa ra, còn cười cợt đùa giỡn.

Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn thoáng dừng lại.

Đúng lúc này, từ bên trong vọng ra một giọng nói cầu giúp đỡ: “Có ai ở ngoài đó không? Giúp mình với.”

Chúc Văn ngóng tai nghe thấy, bèn đẩy tay Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Cậu vào trong xem thử có chuyện gì đi. Hình như có người bị gì đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ thoạt đầu không muốn, nghĩ trong lòng cũng không liên quan đến mình. Nhưng sau một hồi suy nghĩ lại, cậu quyết định đi vào bên trong xem thử.

Dù sao giúp đỡ người gặp nạn cũng là chuyện tốt.

Chúc Văn đứng bên ngoài chờ đợi.

Khi vào bên trong, Âu Dương Kiều Vỹ cất tiếng gọi: “Này?”

Người đang bị mắc kẹt lập tức đáp: “Cậu ơi, giúp mình mở cửa phòng với. Có người đã khóa bên ngoài rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ đảo mắt nhìn, theo hướng âm thanh tìm được phòng của người kia. Liếc nhìn cái thùng chắn trước cửa, cậu không thể không khinh bỉ đám nam sinh khi nãy.

Lớn rồi còn làm trò ấu trĩ?

Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt, dùng ít phép thuật dịch chuyển chiếc thùng sang một bên. Cửa phòng lập tức mở ra, để lộ một hình dáng của nam sinh…bị ướt như chuột lột.

Hai người đối mắt nhìn nhau, nhất thời ngây ra vài giây.

“Anh…”

“Cậu…”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn Từ Lương từ trên xuống dưới, chợt nhớ ra Chúc Văn từng nói người này rất hiền nên dễ bị ăn hiếp.

Nhìn bộ dạng ướt nhem của Từ Lương hiện tại đã đủ chứng minh điều đó rồi.

Từ Lương sau khi bị nhìn chăm chăm cũng hơi ngại, vội vàng lau đi nước trên tóc và mặt, nhỏ giọng cảm ơn.

Lần đầu tiên nghe được giọng nói của Từ Lương, loại thanh âm nhẹ nhàng êm tai thế này, quả nhiên dễ khiến người khác yêu mến.

Lại nghĩ đến Vưu Kiện, Âu Dương Kiều Vỹ cũng dần hiểu được vì sao anh lại thích nói chuyện với Từ Lương như vậy.

Bộ dạng ngoan ngoãn hiền lành này, chắc chắn không phiền phức ồn ào như cậu.

Chắc chắn là anh rất thích người này!

Càng nghĩ càng khiến lòng cậu ê ẩm khó chịu, vì vậy cậu định không đáp lại mà quay lưng bỏ đi.

Cùng lúc đó, Vưu Kiện từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Từ Lương một bên ướt nhem, một bên là Âu Dương Kiều Vỹ mặt mày khó chịu đăm chiêu.

Nháy mắt, anh chạy đến xem tình hình của Từ Lương.

Vốn dĩ hai người đã có hẹn từ trước, nhưng anh đợi lâu quá không thấy Từ Lương trở ra, vậy là đi vào xem thử.

“Có chuyện gì vậy? Sao người em lại ướt hết rồi?”

Vưu Kiện hỏi xong, chưa đợi Từ Lương trả lời đã quay đầu nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, trong lòng dù không muốn nghĩ nhiều nhưng không thể.

Nhận ra ánh mắt của anh nhìn mình có hơi kỳ quái, Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chóng hiểu ra, mím môi lại kìm nén.

Bàn tay ở sau lưng nắm chặt, không nhịn được, cậu hỏi: “Thầy nghĩ em làm anh ấy ra vậy à?”

Vưu Kiện bị hỏi thẳng thừng, không tránh được sượng sùng. Anh dời tầm mắt nhìn sang Từ Lương, thấp giọng phủ nhận: “Không phải.”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng không nói nữa, quay sang nhìn Từ Lương bằng ánh mắt khó chịu.

Lúc này Từ Lương mới có thể lên tiếng, trong lòng khó xử: “Thầy đừng hiểu lầm, nhờ em ấy mà em mới ra ngoài được. Lúc nãy có một đám người nhốt em trong phòng kia, sau đó giội một xô nước từ trên xuống. Cái này…thầy đừng nói Tiểu Hy nghe nhé, cậu ấy rất nóng nảy, sẽ tìm đám người kia tính chuyện.”

Vưu Kiện nhìn Từ Lương, sau đó cởi áo khoác choàng lên người cậu, nói: “Được rồi, vậy em xuống nhà xe đợi thầy đi. Để thầy nói Tiểu Hy về trước với Vưu Thần.”

Từ Lương ngoan ngoãn nghe theo, lúc rời đi không quên nhìn qua Âu Dương Kiều Vỹ, thật lòng cảm ơn lần nữa.

Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ không đáp, đến nhìn cũng không nhìn làm cho Từ Lương hơi hụt hẫng.

Từ nãy đến giờ, Âu Dương Kiều Vỹ quan sát không sót một khoảnh khắc nào giữa Vưu Kiện và Từ Lương. Từng ánh mắt, lời nói, quan tâm, cử chỉ, một chút cũng không sót.

Quả nhiên rất để ý đến Từ Lương.

Hoàn toàn xem mình là không khí.

À không, suýt nữa thì xem mình như một đứa trẻ hư hỏng, không biết suy nghĩ mà làm bậy.

Âu Dương Kiều Vỹ cúi thấp đầu, lòng ngực đau nhức, sống mũi nóng lên, cay cay.

Cảm giác này cậu chưa từng trải qua bao giờ. Sao lại có loại cảm giác khiến người khác đau lòng như vậy?

Từ Lương đi rồi, Vưu Kiện mới quay sang nhìn người kia. Anh biết khi nãy mình đã hiểu lầm nghiêm trọng, định sẽ lên tiếng xin lỗi.

“Kiều Vỹ, chuyện khi nãy—“

Ngay khi anh cất tiếng, Âu Dương Kiều Vỹ cũng đã có động tĩnh.

Cậu cúi gằm mặt, cố gắng không để người kia nhìn thấy khuôn mặt thảm hại của mình lúc này.

Giọng mũi ấm ức vang lên, vừa ủy khuất vừa đau lòng: “Thầy thật sự rất quá đáng!”

Vừa nói xong, cậu đã đi thật nhanh ngang qua người anh, không hề quay đầu lại.

Hết chương 27.



Má Vi: Tay tôi đau quá, đừng quên thả tim yêu thương tôi đó hic.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status