Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1027: Tiểu cá cược, đại thế gia

Đám người Diệp Mộng Sắc, Dạ Thí Phong nhìn lại, lập tức sắc mặt khác nhau.

Người này, đối với hai người mà nói, đều là người quen.

Sở Dương.

Chẳng qua, Diệp Mộng Sắc nhìn thấy Sở Dương ở Trung Tam Thiên, mà Dạ Thí Phong lại là vừa mới quen. Sở Dương nhìn chăm chú một lượt, người quen đúng là không ít. Dạ Thí Phong Dạ Thí Vũ, Diệp Mộng Sắc, Gia Cát Văn...

Còn có mấy thanh niên công tử, cũng là phong thái tuấn nhã, dáng vẻ đường đường, hiển nhiên đều là nhân vật tài tuấn khác trong Cửu đại gia tộc.

Giờ phút này, đều dùng một loại ánh mắt nhìn một kẻ tay mơ nhìn Sở Dương. Không chỉ là tay mơ, hơn nữa là một tên ngu ngốc.

Thấy không rõ tình thế, lại nghĩ đến việc kiếm Tử Tinh? Này... Tử Tinh của các đại gia, dễ kiếm như vậy sao? Ngay cả vài vị đại công tử đang đấu nhau cũng nhìn không ra, lại có thể bị tiền tài làm mê mẩn rồi...

"Sở huynh? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Diệp Mộng Sắc kinh ngạc một trận.

"Ta là đại biểu của Đông nam Chấp pháp giả, tới đây tham gia Vạn Dược đại điển." Sở Dương nói ngắn gọn, nói: "Diệp huynh, trận cá cược này... Ha hả.”

Diệp Mộng Sắc cười ha ha, nói: "Sở huynh là muốn ôm mỹ nhân về, hay là muốn kiếm Tử Tinh?”

Sở Dương chà chà xát xát tay, có chút ngượng ngùng: "Gần đây có chút khó khăn." Tình hình kinh tế của hắn đúng là có chút khó khăn, trong khoảng thời gian này, mấy vạn Tử Tinh bị hắn hấp thụ gần hết, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng hai ngàn thôi.

Bây giờ nhìn thấy một đống như vậy, thật sự cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Mọi người nghe được, lập tức xuy một tiếng.

Nhưng trong mắt Dạ Thí Phong cùng Dạ Thí Vũ đồng thời lộ ra thần sắc thận trọng, có vẻ có chút kiêng kị.

Dạ Không cùng Dạ Vân chính là vì đi giết Sở Dương mà chết, nhưng bây giờ Sở Dương vẫn sống thoải mái ở ngay chỗ này! Dạ Không cùng Dạ Vân lại bị giết chết vô cùng thê thảm.

Chuyện này tất nhiên có quan hệ tới Sở Dương, nhưng chuyện này vẫn không thể hỏi Sở Dương.

Mấy người này chắc chắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi!

Hiện giờ gặp Sở Dương đứng ra, trong lòng hai người đều nhảy dựng.

Dạ Thí Vũ cười duyên một tiếng, uốn éo cái mông nói: "Sở huynh cũng sẽ nghèo? Đây đúng là một chuyện lạ.”

Sở Dương nhìn Dạ Thí Vũ say đắm, ánh mắt quét tới quét lui, dừng một lúc lâu trên mông của hắn, ánh mắt giống như sói đói, thèm nhỏ dãi nói: "Nếu tiểu Vũ không ở trong này, ta còn thật sự không chịu đến đâu.”

Vẻ mặt này, lời nói này vừa xuất hiện, các vị công tử lập tức lặng ngắt, một đám trừng mắt, nhìn Sở Dương cùng Dạ Thí Vũ mà không dám tin, suýt nữa liền đem tròng mắt rớt xuống đất luôn.

Tuy rằng biết rõ Sở Dương đang muốn chơi ác, nhưng Dạ Thí Vũ vẫn như cũ nhịn không được nổi lên da gà khắp người, vặn vẹo uốn éo mông, gắt giọng: "Chán ghét!”

Sở Dương nghe thấy một tiếng chán ghét này, lập tức liền lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, xương cốt cả người tựa như cũng xốp giòn mềm nhũn ra, dịu dàng thắm thiết nói: "Tiểu Vũ ~~~”

Nôn ~~~ một vị áo lam công tử ở bên ngoài quay đầu một cái, suýt chút nữa liền phun ra.

Các vị công tử khác, Gia Cát Trường Trường thì khuôn mặt trở nên càng thêm dài ra, sắc mặt Lan Xướng Ca thì trắng bệch, dùng hết sức lực thì thào nói: "Hiếm thấy! Hiếm thấy... Thật sự là... Thật sự là... Nôn ~~”

Diệp Mộng Sắc vốn thích sạch sẽ, hiện giờ càng thêm sợ hãi, nhanh chóng chạy đi thật xa, quay đầu lại nhìn hai người một cách nơm nớp lo sợ, lại giữ vững tư thế sẵn sàng chạy trốn.

Rốt cuộc Dạ Thí Vũ cũng nhịn không được, sắc mặt biến trắng, thế nhưng chịu không nổi, lui về phía sau từng bước, khẩn trương nói: "Ngươi... Ngươi đừng tới đây...”

Sở Dương cười ha ha.

Dạ Thí Phong cau mày nói: "Sở thần y, nếu ngươi muốn đặt cược, thì hãy lấy Tử Tinh ra.”

Vội vàng chuyển đề tài để giải vây cho đệ đệ.

Sở Dương cười ha hả: "Tử Tinh à... Tuy rằng không nhiều lắm, chẳng qua, một khối hai khối vẫn có.”

Trên mặt Gia Cát Văn ở trong đám người lộ ra nụ cười đầy ý tứ. Gia Cát Trường Trường ở bên cạnh hắn nhướng mày: "Ngươi biết người này?”

"Không biết." Gia Cát Văn lắc đầu, nói: "Nhưng mà người này rất đáng sợ, hiện tại hắn dùng loại phương pháp này, đúng là biện pháp đối phó Dạ Thí Vũ có hiệu quả nhất!”

Gia Cát Trường Trường nhướng lông mi lên, lộ ra vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Rất đáng sợ? Tam đệ, chỉ sợ ở trong lòng ngươi... Người đáng sợ thật đúng là không ít.”

Gia Cát Văn cười tao nhã, nói: "Nhị ca nói đúng, tiểu đệ thật sự không dám xem thường anh hùng thiên hạ.”

Gia Cát Trường Trường hừ một tiếng, cất giọng nói: "Vị Sở huynh này, ngươi muốn đặt nhiều ít?”

"Ta..." Sở Dương ngừng lời, đột nhiên quay đầu hướng Dạ Thí Vũ: "Tiểu Vũ, ngươi đặt cược chưa?”

Mặt Dạ Thí Vũ tái nhợt, muốn xoay xoay mông, chẳng qua lại cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, nói: "Ngươi làm cái?”

Sở Dương nhíu nhíu lông mày, lộ ra một nụ cười mờ ám: "Hai chúng ta đánh cuộc một ván?”

Dạ Thí Vũ còn chưa trả lời, mọi người đã đánh trống reo hò lên: "Đánh! Đánh cuộc một ván!”

Dạ Thí Vũ cắn răng một cái, nói: "Cũng tốt, Sở huynh ngươi đặt nhiều ít, ta đón nhiều ít là được!”

Thái độ của Sở Dương tuy rằng mờ ám, nhưng là ở trước mặt mọi người hạ chiến thư với hắn. Mặc kệ là vì mình hay là vì Dạ gia, Dạ Thí Vũ đều phải đón lấy!

"Tốt, ta đây đã đi xuống..." Sở Dương còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy Diệp Mộng Sắc lắc đầu như điên, kêu lên: "Chậm đã! Ván này, ta không làm cái!”

"Vì sao?" Lan Xướng Ca kinh ngạc hỏi: "Ngươi kiếm tiền mà kiếm được đến nỗi mềm tay à?”

Diệp Mộng Sắc dùng hết sức lắc đầu: "Không làm, đánh chết cũng không làm, hai tên bê đê đánh cuộc, bản công tử chết sống không làm cái." Hắn dừng một chút, nói: "Ai muốn làm thì làm, ta cũng đặt cược! Ta đặt năm trăm... Không, ta đặt theo ngàn, như vậy có thể đi?”

Vừa nói ra những lời này, các vị công tử đều nở nụ cười.

Nhưng mọi người xem vẻ mặt của Diệp Mộng Sắc, đều có chút cổ quái.

Diệp Mộng Sắc tuyệt đối sẽ không phải là vì vậy, như vậy... Chính là bởi vì người mới xuất hiện?

Nói như vậy, người này không đơn giản?

Cửu đại gia tộc đều là thế gia truyền thừa vạn năm, tại bên trong gia tộc như vậy, có thể có được địa vị ở vị trí vài người đứng đầu, mấy vị công tử này làm sao có thể là người ngu?

Mặc dù hiện tại mọi người đều biểu hiện là háo sắc phong lưu, chẳng qua... Suy nghĩ thật sự, đều giấu ở trong lòng, cũng đều tự mình biết được.

Gia Cát Trường Trường trầm mặc một chút, nói: "Vị Sở huynh này, ngươi muốn đặt nhiều ít?”

Sở Dương cười khiêm tốn: "Ta cũng không có nhiều, đặt xuống hai ngàn đi.”

Gia Cát Trường Trường cười lạnh: "Sở huynh, ngươi muốn đặt ai có thể thắng?”

Sở Dương cười ha hả nói: "Tiểu đệ còn không có tìm vợ mà... Còn là một người độc thân, tự nhiên muốn đặt chính mình.”

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm: Đặt chính mình? Chúng ta ngây người ở trong này hai tháng rồi. Cũng chưa có ai thành công dù chỉ một người.

Hiện giờ, qua hai tháng ngươi mới xuất hiện, lại có thể vừa xuất hiện liền muốn hẹn tiểu mỹ nhân đi ra?

Đây quả thật là lời nói vô căn cứ! Ngươi nghĩ dễ quá đấy!

"Ta làm cái cho!”

"Ta làm cái!”

Có hai người không phục,đồng thời đứng lên.

Gia Cát Trường Trường cùng Lan Xướng Ca.

Trong mấy ngày nay, hai người kia thua thảm nhất. Hiện giờ gặp được kẻ coi tiền như rác, tự nhiên muốn đi ra lấy lại vốn.

Sau một phen tranh chấp, thì Gia Cát Trường Trường thắng, thành công trở thành nhà cái.

Ánh mắt Gia Cát Văn chớp động, tựa như muốn nói gì, nhưng vẫn không có mở miệng.

Sở Dương hai ngàn Tử Tinh, Dạ Thí Vũ cũng cắn răng lấy ra hai ngàn Tử Tinh nữa, đặt ở trên đống Tử Tinh. Diệp Mộng Sắc rất sảng khoái móc ra một ngàn. Đặt chính mình.

Còn có bảy tám vị công tử ca hoặc ba trăm, hoặc năm trăm, còn có một người để tỏ ra chính mình không kém gì người khác, trực tiếp đặt một ngàn.

Kể từ đó, một đống Tử Tinh này lại có thể đạt đến con số khủng bố là một vạn hai ngàn khối!

Sở Dương nhìn xem, trong lòng run run.

Nhớ tới lúc trước khi chính mình về đến gia tộc, toàn bộ gia tộc Sở gia quanh năm suốt tháng thu vào mới hơn hai trăm khối Tử Tinh, hiện giờ trong tay một đám công tử ca của các đại gia tộc, một lần đánh bạc nhưng mỗi người cũng tùy tiện ném ra mấy trăm khối Tử Tinh...

Quả nhiên là đại gia tộc, thực sự không giống người thường!

Gia Cát Trường Trường khẽ vươn tay, trong tay nhiều hơn một cây thăm bằng trúc, nói: "Để công bằng, mọi người lấy ra cây thăm, quyết định thứ tự. Chú ý, bây giờ có chín người tham dự ván bài, có một câu phải nói trước, nếu là người đầu tiên liền thành công, vậy thì người đó thắng, mọi người ở đều phải chấp nhận thua cuộc.”

Mọi người há miệng mắng, đều nói: "Mẹ mày nói như không nói? Người thứ nhất đã thành công, tiểu mỹ nhân cũng bị lấy mất, còn đổ cái chym à?”

Nói xong, mọi người bắt đầu rút thăm. Đám công tử lên một loạt, đem Sở Dương chen lấn đến cuối cùng.

Sở Dương là người cuối cùng rút thăm, quả nhiên là lấy ra vị trí thứ chín, người cuối cùng.

Người cuối cùng, so sánh với những người khác mà nói, cũng là người có xác xuất thành công nhỏ nhất.

Đám công tử ca ở mặt ngoài không tỏ ra điều gì, nhưng trong lòng âm thầm bật cười: Tên ngu ngốc này, thật sự nghĩ đến bốc thăm là công bình?

Chẳng qua là mấy cây thăm bằng trúc mà thôi, lấy thủ đoạn của mọi người tại đây, ai cũng có thể thần không biết quỷ không hay làm được điểm này. Tiểu tử, ngươi liền chuẩn bị bị hãm hại đi.

Sở Dương cầm cây thăm bằng trúc, ha hả cười: "Vận khí thật tốt, cuối cùng.”

Mọi người cười một trận, tươi cười cũng là khác nhau. Trong lòng đều khinh bỉ: Ngươi liền ngốc đến chết đi.

Sở Dương cầm cây thăm bằng trúc mỉm cười, mặt ngoài không tỏ ra đều gì, trong lòng cười lạnh nói: Cửu đại gia tộc chính là Cửu đại gia tộc, ngay cả khi giữa bọn họ có mâu thuẫn, nhưng một khi có người ngoài tiến vào, thì bọn hắn đoàn kết đối phó.

Đem kẻ thù bên ngoài tiêu diệt trước!

Loại thế cục này, chẳng phải là giống như khi Cửu đại gia tộc đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ sao?

Một ván bài nho nhỏ, lại làm cho Sở Dương hoàn toàn đề cao cảnh giác!

Gia tộc chính là gia tộc!

Điểm này, thật sự là không phục không được.

Gia Cát Trường Trường nói: "Cái thứ nhất, Lan Xướng Ca công tử.”

Lập tức có người nở nụ cười, Dạ Thí Phong phì cười, nói: "Lan Xướng Ca công tử lại muốn bắt đầu gào thét”. Đám người lập tức cười lăn qua lăn lại.

Chỉ thấy Lan Xướng Ca bình thản ung dung đứng lên, sửa sang lại dáng vẻ một chút, liền đi về phía Giáp tú lâu.

"Ô tiên tử, tiểu đệ Lan Xướng Ca. Ha hả, đã nhiều ngày trôi qua, Ô tiên tử cũng quen biết. Không biết Lan mỗ có may mắn mời Ô tiên tử dạo chơi Thiên Cơ thành hay không? Tiểu đệ mời một cách thành tâm, gia tổ cùng Phong Nguyệt nhị vị tôn giả cũng là quen biết cũ, xin cô nương cho chút mặt mũi.”

Ngoài dự đoán của mọi người, lần này Lan Xướng Ca lại không có ca hát, mà đã tới liền nói thẳng, hơn nữa còn nói đến chuyện của tổ tông.

Các vị công tử đều hối hận.

Sớm biết thế ta đã dùng phương pháp kia.

Trên lầu đã im lặng một chút, thanh âm linh hoạt kỳ ảo của Ô Thiến Thiến thản nhiên vang lên: "Lan công tử, không biết vị tổ tiên nào của ngài quen biết sư phụ ta?”

Tinh thần Lan Xướng Ca chấn động, nói: "Là tam tổ của tại hạ..." Nói đến một nửa, đột nhiên tịt ngòi, nghẹn họng nhìn trân trối.

Mọi người cũng lập tức đổ mồ hôi đầy đầu: May mắn ta không nhớ ra biện pháp này.

Chỉ nghe Ô Thiến Thiến thản nhiên nói: "Thì ra còn có quan hệ sâu xa như vậy... Nói như vậy, liền không phải là người ngoài, chẳng qua... Nếu Lan công tử dùng quan hệ này để nói, như vậy dựa theo vai vế, nên gọi ta cái gì đâu này?”

Khuôn mặt Lan Xướng Ca liền biến thành quả hồng chín. Ô Thiến Thiến chính là đệ tử của Phong Nguyệt, vai vế ở trên giang hồ có thể nói là cực lớn! Hầu như đều ở mức lão tổ tông đứng đầu.

Những lời này không thể nghi ngờ là nói: Lan Xướng Ca, ngươi dám tán bà tổ của ngươi sao? Ngươi là đồ ngỗ nghịch bất hiếu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status