Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1329: Thiên hạ chấn động

" Tử dữ đông lai xử, minh nguyệt xuất quan sơn, thiên địa đồng quang thì, thê thê dạ sắc hàn."

Lúc đó Lãng Nhất Lang truyền âm nói bốn câu như vậy.

Mấy ngày nay, Sở Dương đều suy nghĩ, cân nhắc vô số lần.

Sở Dương, ngươi hiểu không?

Ta hiểu không?

Ta hiểu thế nào đây!

Tử khí đông lai xử, minh nguyệt xuất quan sơn. Hai câu phía trước, thật sự mâu thuẫn tới cực hạn. Tử khí đông lai, bình thường chính là thời khắc mặt trời mọc, mà minh nguyệt xuất quan sơn, lại chính là ban đêm.

Thiên địa đồng quang thì, thê thê dạ sắc hàn.

Càng khiến cho người ta khó hiểu muốn chửi mẹ nó! Thiên địa đồng quang, rõ ràng là ban ngày, thê thê dạ sắc hàn.... Lúc đó thì thê thê dạ sắc hàn cái quái gì?

Thở dài.

Sở Dương nhớ Lãng Nhất Lang nói thế này: Chỗ đó, không thể nói ra phương vị cụ thể, chỉ có thể dựa vào bản thân mà tìm. Nhưng ít nhất cũng phải nói, hắn làm sao mà tìm được, kinh nghiệm, phương hướng, vị trí đại thể...

Nhưng Lãng Nhất Lang lúc đó khí tức đã quá mong manh, lại đang cảm khái nhớ lại chuyện cũ, không kịp nói bao nhiêu đã chết rồi. Hoặc là hắn muốn nói, nhưng hắn đã nói không nên lời.

Sở Dương cố nhiên có ân với hắn, nhưng khi hắn ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lại phải an bài huynh đệ của mình rồi mới nói cái khác. Nhưng an bài xong rồi, hắn cũng vô lực nói thêm nữa.

Cho nên, cuối cùng mới rất lo lăng nói một câu như vậy: Sở Dương, ngươi hiểu không?

Những lời này, nhìn bề ngoài, cũng có ý tứ khác. Đó chính là, ta an bài cho huynh đệ của ta xong xuôi rồi, Sở Dương, ngươi thân là Cửu Kiếp kiếm chủ, đến lúc đó... Ngươi đừng giết huynh đệ của ta! Bọn họ không phải là địch của ngươi.

Cho nên, ngươi hiểu không?

Còn có một loại khả năng: Ta nói với ngươi bốn câu đó, ngươi hiểu không?

Sở Dương thật sự không hiểu ra sao.

Trong động, Sở Dương đang nằm nghỉ ngơi, bên cạnh, tám người cũng đã ngủ rất sâu, chỉ có Sở Dương không ngủ được.

Mây câu nói đó, sự tình trọng đại, liên quan tới đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu!

Nếu như không ngộ ra, phải đi đâu để tìm đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu đây?

"Kiếm linh, ngươi có tin tức gì không?" Sở Dương hỏi trong ý niệm: "Bao nhiêu Cửu Kiếp kiếm chủ như vậy, đều từng tìm được...."

Kiếm linh lộ vẻ khó khăn, nói: "Cái này, ta cũng thật không biết. Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ đều tự mình tìm được. Hơn nữa, nơi cất giấu cũng tuyệt đối không giống nhau, điều kiện tìm thấy cũng thay đổi liên tục. Nhưng chưa lần nào phức tạp như bây giờ. Bất quá, ta có thể căn cứ vào quỹ tích tìm kiếm của lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ mà cho ngươi một gợi ý."

"Gợi ý?" Sở Dương nghi hoặc hỏi.

"Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ bình thường đều tìm được đoạn Cửu Kiếp kiếm thứ sáu ở nơi phúc duyên thâm hậu!" Kiếm linh nói.

"Nơi phúc duyên thâm hậu?" Sở Dương không biết nói gì: "Chẳng lẽ bắt ta đi nghiên cứu một chút phong thủy?"

Kiếm linh ho khan mấy tiếng nói: "Về phần mấy câu đầu... Ta cho rằng rất dễ giải thích."

"Giải thích như thế nào?" Sở Dương hỏi.

"Ta cảm thấy rất đơn giản mà. Chính là thời điểm trên bầu trời xuất hiện cả mặt trời lẫn mặt trăng. Thời điểm này, ở địa điểm thích hợp, đều có thể gặp được..." Kiếm linh ngập ngừng nói: "Vì sao ngươi luôn nghĩ phức tạp như thế?"

Sở Dương lập tức ngây người ra.

Thời điểm trên bầu trời cùng xuất hiện mặt trăng và mặt trời?

Loại sự tình này, trong vòng một năm thật sự có không ít. Bình thường đều xuất hiện lúc sáng sớm hoặc là lúc chiều tối. Như vậy một câu " Thê thê bóng dạ hàn" cũng được giải thích rồi.

Kế tiếp chính là nơi phúc duyên thâm hậu.

Địa phương gì mới được xem là nơi phúc duyên thâm hậu?

Mẹ, trên cái đại lục này, nơi phúc duyên thâm hậu thì nhiều lắm...

Nghĩ tới nghĩ lui đau cả đầu, nhưng vẫn không nghĩ ra được.

Bên kia, Thành Độc Ảnh đang nằm nghiêng người, ngủ say, bỗng nhiên bủm một tiếng, đánh rắm.

Vạn Nhân Kiệt nằm bên cạnh hắn, hừ hừ hai tiêng, miệng chẹp chẹp, nuốt lương khô xuống, mơ mơ màng màng nói: "Thơm quá."

Sở Dương đang rối hết đầu cũng thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, thật muốn một cước đá tỉnh con hàng này, hỏi một câu: "Lương khô thơm hay rắm thơm?"

Bên kia, Hình Tam ực một tiếng, nuốt lương khô trong miệng xuống, đột nhiên nói mơ: "Dậy thôi, làm việc rồi...."

Mấy người còn lại đều mơ hồ đứng lên: "Haiz, sao làm việc nhanh vậy...."

Sở Dương ho khan hai tiếng, nói: "Ờ ờ, đúng, mau, làm việc thôi...."

Ánh mắt mấy người đều thực bi phẫn, u oán nhìn Sở Dương, giống như mấy đứa ở đói khổ lạnh lẽo đang nhìn tên địa chủ lòng dạ hiểm độc ngồi không hưởng lợi.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Sở đại địa chủ nổi giận quát một tiếng: "Nhanh chóng đứng dậy làm việc! Đếm tới ba, ai còn chưa dậy, tối nay đừng nghĩ tới ba chén rượu!"

Lập tức, phanh một tiếng, Hình Tam đang lơ mơ ngủ nhảy phắt lên, mơ mơ màng màng đi về phía trước: "Đi làm việc!"

Mọi người trố mắt không biết nói gì.

Nếu như người tỉnh làm như vậy thì còn có thể hiểu được, chỉ là, người đang ngủ say mà có phản ứng như vậy, thì đúng là....

Hình Nhất tức giận đá một cước vào mông Hình Tam: "Đồ không có tiền đồ! Ba chén rượu đã dụ người thành bộ dáng như vậy!"

Hình Tam dụi dụi mắt: "Lão đại ngươi không cần, buổi tối ta uống thay ngươi...."

"Ngươi nghĩ đắc ý quá đó!" Hình Nhất nỏi giận quát một tiếng: "Đi làm việc."

Hùng hùng hổ hồ, một đám cu li bắt đầu làm việc...

Thông đạo dưới lòng đất, dùng tốc độ một ngày 150 dặm mà tiến về phía trước.

Thế giới trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đã bị lật tung lên trời.

Hiện tại, lực lượng nòng cốt của Lệ gia gần như đều tập trung ở biên cảnh! người của bát đại gia tộc vừa mới lén lút tiến vào đã bị đánh cho thê thảm, không ngóc đầu lên được!

Người của bát đại gia tộc đóng tại biên cảnh Lệ gia, vốn chỉ lấy tình báo làm chủ, chậm rãi gây áp lực với Lệ gia, tạo thành thế quấy nhiễu.

Cho nên, cao thủ chân chính đóng tại nơi này cũng không nhiều. Mọi người đều biết, lúc này còn xa mới tới thời khắc quyết chiến.

Hơn nữa, Lệ gia vẫn sử dụng thái độ nhưởng nhịn lẩn tránh, cho nên những người này đều rất kiêu ngạo, từ trước tới giờ vẫn không cố kỵ gì cả.

Nhưng Lệ gia hiện tại đang gặp phải chuyện bực mình, ai nấy đều ôm một cục tức. Hơn nữa, gia tộc lại có nghiêm lệnh, nào còn dễ tính như lúc trước?

Cho nên, người của bát đại gia tộc vừa nghênh ngang đột tiến vào bên trong, lập tức gặp bị Lệ gia tấn công hung mãnh chưa từng có! Chẳng mấy chốc đã bị giết cho toàn quân tan rã.

Lại nói, Lệ gia lần này xuất động, tất cả đều là cao thủ.

Bát đại gia tộc, nhà nào cũng phải lưu lại mấy chục bộ thi thể, lập tức mùi máu tanh xộc lên tận trời.

Đám người phụ trách lâm thời của bát đại gia tộc không hề chuẩn bị tâm lý, bị đánh cho đầu óc choáng váng, đều cấp tốc hốt hoảng truyền tin tức về đại bản doanh gia tộc.

Dạ gia truyền tin tức là: Lệ gia xuất động quy mô chí tôn. E rằng phải lên tới mấy trăm! Gặp dệ tử ta, hạ thủ không chút lưu tình, chém tận giết tuyệt. Ngu kiến cho rằng, Lệ gia chỉ sợ muốn xông ra Tây Bắc. Đồng thời, Cửu Kiếp kiếm chủ chỉ sợ cũng xuất hiện tại Lệ gia!

Tiêu gia truyền lại tin tức là: Lệ gia có dị động, gần nửa tháng, ở phía Tây Bắc ẩn ước có thiên địa chấn động! Thuộc hạ muốn tiến vào tìm hiểu, lại bị Lệ gia vô tình khu trục, thậm chí là muốn diệt khẩu! Chí tôn Lệ gia đóng ở biên cảnh, dường như có đại động tác. Bước tiếp theo nên làm thế nào, thỉnh gia tộc quyết đoán.

Lăng gia: Lệ gia xuất động quy mô, chỉ sợ có đại sự phát sinh...

Thạch gia: Chí tôn Lệ gia điên cuồng tàn sát người tộc ta, đã công khai muốn quyết chiến...

Trần gia: Lệ gia phát rồ, giết mấy trăm người tộc ta, trước mắt đại chiến sắp nổ ra, huyết quang ẩn hiện, hết sức căng thẳng, gia tộc cấp tốc chỉ đạo...

Gia Cát gia...

Lan gia....

Diệp gia....

Chấp pháp giả: Ty chức phụng mệnh theo dõi Tây Bắc, nhưng gần nửa tháng nay, Lệ gia có hành động bất thường! Chấp pháp giả tiến vào đều bị khu trục. Ý đồ đối kháng chấp pháp giả, không cam lòng thuần phục đã rõ rành rành. Gần đây, chấp pháp giả có mấy chục người bị thương tổn, hơn nữa, Lệ gia chí tôn dốc toàn bộ lực lượng, e rằng có đại động tác.

Khác: Mấy ngày gần đây, Tây Bắc có địa chấn mãnh liệt, thiên địa dị tượng ẩn hiện, nhưng có thể khẳng định, Cửu Kiếp kiếm chủ đã xuất hiện, đồng thời tới hội hợp với Lệ gia.

Thỉnh, nhanh chóng bẩm báo Pháp Tôn đại nhân, sớm kịp quyết đoán.

Chấp pháp giả Huyết Thù đường: Nhiệm vụ Tây Bắc không thể chấp hành, tất cả Huyết Thù Tây Bắc đều bị giam giữ. Tuyệt đại đa số đã bị sát hại. Nhiệm vụ ủy thác Huyết Thù đường không thể hoàn thành...

Thiên hạ chấn động!

Bên kia.

Vũ Tuyệt Thành cùng Sở Nhạc Nhi đã ra khỏi Hắc Huyết tùng lâm.

Ở Đông Nam còn không có chuyện gì, nhưng vừa đi ra, toàn bộ thiên hạ đều đang bàn luận chuyện vực ngoại thiên ma, nơi nơi chốn chốn đều đồn vực ngoại thiên ma Sở Dương phát rồ, tàn sát nhân gian.

Tin tức như thế khiến cho Sở Nhạc Nhi vẫn luôn khâm phục đại ca mình, cực kỳ không thoải mái.

Vốn hoạt bát sôi nổi, chỉ trong ngày đầu tiên đã trở nên âm trầm lạnh lùng.

Rốt cuộc, khi dừng chân lại ăn cơm, toàn bộ tửu quán dều đang thảo luận về vực ngoại thiên ma, Sở Nhạc Nhi động thân mà ra, kêu lên một tiếng: "Hắn không phải vực ngoại thiên ma! Các ngươi nói láo!"

Chỉ một câu nói đó đã khiến hai thầy trò bị vây công.

Cũng có một số kẻ mang lòng xấu xa, thấy Sở Nhạc Nhi mặc dù tuổi c̣òn nhỏ, nhưng dáng dấp thiếu nữ đã ẩn hiện, bộ dáng giống như tiên lộ minh châu, thế là nổi lòng bất chính.

Ô ngôn uế ngữ ùn ùn.

Sở Nhạc Nhi vẫn nhẫn nhịn... nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được nữa.

Bởi vì sư phụ dạy một câu: "Giang hồ, chính là mạnh được yếu thua. Người giang hồ à? Tất cả đều là loại bắt nạt kẻ yếu. Một mực nhẫn nhịn, một mực tôn thờ, chỉ khiến bọn hắn càng khi dễ ngươi nhiều hơn... Nếu muốn ngẩng đầu lên làm người trong dạng giang hồ như vậy, biện pháp chỉ có một: Khiến cho người ta sợ ngươi!"

"Hiện tại không phải lúc làm thánh hiền. Ngươi nói lễ phép, giảng đạo lý. Người khác liền lấy nắm tay để giảng thực lực với ngươi. Chỉ có giảng nắm tay với người khác, hơn nữa nắm tay của ngươi cũng cứng hơn kẻ đó, thì người ta mới quay trở lại giảng đạo lý, lễ phép với ngươi."

"Hành tẩu giang hồ, cần nhất chính là tâm phải ngoan, tay phải độc! Ngươi không thủ đoạn, ngươi khác sẽ không kính ngươi phục ngươi. Nhưng nếu ngươi khiến tất cả người trong thiên hạ sợ ngươi, bọn hắn sẽ tự nhiên mà kính ngươi, phục ngươi!"

"Cho nên, phóng tay mà làm. Bọn hắn ko phải người, chỉ là con kiến. Nhất là kẻ đắc tội ngươi, càng không phải người, chỉ là lũ kiến chờ bị làm thịt!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status