Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1356: Thiên ma truyền thừa

Dạ Túy chẹp chẹp miệng, nhắm mắt lại cảm thụ một chút, nói: "Quả thực có hương vị thần long trong truyền thuyết... Bất quá... Ngươi đã tiêu hóa toàn bộ rồi, vô dụng... thật đáng tiếc."

Lại chẹp chẹp miệng.

Nhìn bộ dáng hắn, nếu như trong thân thể Sở Dương còn có thần long chi lực, hắn tuyệt đối có thể ăn tươi nuốt sống Sở Dương rồi.

Sở Dương rùng hết cả mình, con hàng này thực có can đảm ăn thịt người a! Vội vàng đắp thuốc lên chỗ vừa bị hắn cắn. Trong lòng chửi mắng kiếm linh té tát.

Kiếm linh vẻ mặt vô tội: "Hắn không cắn thử một phát, làm sao lại tin tưởng được?"

Sở Dương căm tức nói: "Nhưng trên người ta thế nào lại có mùi vị thần long?"

Kiếm linh vẻ mặt không biết nói gì: "Chắc là mùi vị Ngạo Tà Vân đó."

Sở Dương cứng họng.

Dạ Túy ghen tỵ tới mức hai mắt đỏ lên: "Chuyện tốt như vậy, sao lại rơi lên người ta chứ? Muốn người đuổi giết không phải dễ dàng lắm sao? Ta tùy tiện lượn một vòng lãnh địa mẫy đại gia tộc, giết vài tên trọng yếu, không phải là bị đuổi giết cuồn cuộn không ngừng sao? Haiz...."

Sở Dương cười khổ một tiếng: "Đây chỉ là vận khí mà thôi."

"Đây quả thực là vận *** chó nghịch thiên!" Dạ Túy giận dữ nói.

Xem ra, hắn vẫn còn canh cánh trong lòng vì sao vân khí tốt như vậy không rơi lên người hắn.

"Kỳ thật, ta cũng nên cảm khí cái vận khí này thay đổi ta. nếu không có chuyện này, ta chỉ là một khúc củi mục thôi...." Sở Dương tiếp tục dựa theo kịch bản mà kiếm linh đã vạch ra, cảm xúc vô cùng: "Ngươi nào biết, trước đó, ta dừng lại ở võ tông, sống chết không thể tiến thêm. Tất cả mọi người đều nói, đời này của ta, đến võ tông là hết rồi...."

Quả nhiên, Dạ Túy vừa nghe xong lời này, ánh mắt liền đôt nhiên tỏa sáng, từ từ dò xét cẩn thận Sở Dương một phen, sau đó mới cười rộ lên: "Thì ra ngươi cũng từng là một khúc củi mục..."

"Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cũng thế?" Sở Dương lập tức bắt bệnh bốc thuốc.

Sắc mặt Dạ Túy trở nên âm trầm.

Ánh mắt chớp động quang mang ác độc, chậm rãi nói: "Đó là sỉ nhục suốt đời ta, vĩnh viễn không bao giờ quên được..."

Sở Dương thở dài: "Tất cả mọi người đều có chuyện cũ đau đớn...Haiz...."

Tiếng thở dài này lại càng khiến Dạ Túy có một cảm giác đồng bệnh tương liên. Cùng lúc đó, trên đỉnh núi, hôii y nhân nọ cũng thở ra một hơi thật dài, ánh mắt lộ ra thần sắc hứng thú, tựa hồ rất có hứng thú với chuyện của Dạ Túy. Lập tức phất tay lên một cái, một cỗ tinh thần ý thức nhàn nhạt đã lất phất rơi xuống...

"Bất quá, chuyện cũ đau đớn của ta, lại không thể nói cho ngươi nghe. Bất quá, nghĩ lại cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng là củi mục... Ha ha... Về phần như thế nào mà trở nên mạnh mẽ, chết cũng không thể nói cho ngươi được." Miệng Dạ Túy rất kín.

Sở Dương có chút thất vọng, thầm nghĩ, xem ra vẫn không cạy được miệng hắn.

Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh cũng thất vọng thở dài

Đột nhiên, Dạ Túy lại thở dài một tiếng, đột nhiên thay đổi ý định, nói: "Bất quá... nói cũng không sao cả. Dù sao sau ngày hôm nay, ta và ngươi đã là người xa lạ, nói cho ngươi cũng không sao cả."

Sở Dương ngạc nhiên.

Hắn làm sao lại thay đổi chủ ý?

Một khắc trước còn nói: Ta chết cũng không thể nói cho ngươi. Ngay sau đó đã biến thành: Nói cho ngươi cũng không sao cả...

Ta fuk, vị Dạ đại công tử này có bệnh thần kinh hay sao? Như thế nào mà chuyện mâu thuẫn như vậy cũng làm được.

Chỉ thấy Dạ Túy nghiến chặt răng, nói: "năm đó, ta vừa mới ra đời đã được xưng tụng là thiên tài kinh mạch thông suốt. Mà ta từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú với kiếm. Một đường tiến cảnh nhanh kinh người. Tới năm 15 tuổi đã trở thành kiếm vương! Ở toàn bộ Cửu Trọng Thiên chính là độc nhất vô nhị."

"Gia tộc lập ta là đại công tử, bảo ta phát dương quang đại Dạ gia. Ta cũng thỏa thê mãn chí."

"Nhưng sau 15 tuổi, vô luận ta tu luyện thế nào, lại phát hiện thủy chung không thể tiến thêm một bước nữa! Ta từng nửa tháng liên tục không ăn không uống, chỉ luyện kiếm. Thậm chí luyện tới gẫy mấy thanh kiếm...."

"Nhưng vẫn không có hiệu quả chút nào!"

"Cho tới khi ta mười tám tuổi. Gia tộc rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn. Mời cung phụng Dược cốc tới xem cho ta, mới biết được, ta có một đoạn kinh mạch trời sinh nhỏ hẹp. Tuy chỉ là một đoạn, nhưng cả đời không thể cải thiện. Nói cách khác, ta đến kiếm vương nhất phẩm chính là đỉnh cao nhất cuộc đời! Hơn nữa, không thuốc gì trị được!"

"Sau khi gia tộc biết chuyện này, lập tức hủy bỏ địa vị đại công tử của ta."

"Đoạn thời gian đó, tuy ta vẫn tu luyện chết đi sống lại mỗi ngày, nhưng không có một ai quan tâm tới ta." Dạ Túy cắn răng, hung hăng cười cười: "Năm đó ta 24 tuổi, mùa đông, tất cả gia tộc đều đang ăn mừng năm mới, không ngờ không ai cho ta biết. Ta lén trốn ra khỏi gia tộc, chạy tới nơi này!"

Hắn chỉ dưới chân: "Trong đêm giao thừa, ta một mình lên Bảo Tháp sơn, chỉ chạy như điên, không có mục đích, thậm chí đã muốn chết đi cho xong."

"Sau đó, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, đi tới một ngã rẽ, thuận đường mà đi, đột nhiên xông vào một đám sương mù. Trong mây mù, phát hiện ra một cái cửa động. Lúc đó trời rất lạnh, ta liền chui vào. hơn nữa không thể phủ nhận một điều, nơi đó tựa hồ đang kêu gọi ta bước vào...."

"Sai khi đi vào, ta liền phát hiện một bộ thi thể kỳ quái." Dạ Túy nghiêng nghiêng đầu, trên mặt lộ ra một vẻ dữ tợn, nói: "Là thi thể... vô cùng kỳ quái. Thế nào cũng không phải người, như là một con hầu tử... Ừm bị một thanh kiếm giết chết. Thanh kiếm đó đâm vào ngực thi thể."

"Ta liền kỳ quái? Trong động thế nào lại có một thi thể, trên thi thể còn có kiếm? Người nọ giết chết quái vật rồi, vì sao còn không lấy kiếm ra?"

"Đúng vào lúc đó, thanh kiếm kia đột nhiên chấn động, ta rõ ràng nghe được có người đang nói chuyện với ta, nói: "Rút thanh kiếm này lên, ngươi sẽ có được thiên hạ!"

"Lúc đó ta liền nghĩ, ta là phế vật con mẹ nó rồi, còn cái gì mà có được thiên hạ... Thế là không rút lên." Dạ Túy thở dài một tiếng: "Hiện tại ta thật hối hận! Lúc đó, nếu ta rút thanh kiếm đó lên, thành tựu hiện giờ đây chỉ thế này."

Kết quả này thật sự vượt ra ngoài dự liệu của Sở Dương.

Không rút kiếm.

Theo Dạ Túy kể lại, Sở Dương cùng kiếm linh đều nhất trí rằng: Thanh kiếm kia, có thể chính là binh khí của vực ngoại thiên ma, trong đó ẩn chứa ma tính. Chỉ sợ Dạ Túy cũng bởi vì thanh kiếm này mà có thành tựu hiện tại.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, hắn không rút kiếm!

Dạ Túy thở dài một hồi lâu, nói: "Lúc đó, trong lòng ta cũng cực kỳ sợ hãi, cảm thấy, cảm thấy chuyện này có cái gì đó tà quái. Sau đó ta phát hiện, trên mặt đất còn có nửa thanh vỏ kiếm, ta liền nghĩ, nếu không ta lấy nửa thanh vỏ kiếm này trước đi?"

"Thế là ta cầm lấy nửa thanh vỏ kiếm đó. Nhưng vừa cầm trong tay, tinh thần của ta đột nhiên hôn mê. Thanh kiếm kia tựa hồ có lực lượng có linh tính, lôi kéo ta về phía thanh kiếm. Ta muốn ném xuống, nhưng lại không ném được, cực lực giãy dụa, không ngờ đập đầu vào vách động, hôn mê bất tỉnh. Lại không chú ý tới vỏ kiếm trên mặt đất không ngờ lại dựng lên, ta đặt mông ngồi xuống..."

Dạ Túy nói tới đây, Sở Dương liền cảm thấy rùng cả mình.

Suy nghĩ một chút, nếu nửa thanh vỏ kiếm cắm trên mặt đất? Đặt mông ngồi lên? Nếu như ngồi thật chuẩn...

Sở ngự tọa đột nhiên cảm thấy lỗ ass phát rợn, không nhịn được đưa tay ôm đít.

"Chờ đến khi ta tỉnh lại, cả người máu đen, vỏ kiếm cũng thấy nữa..."

Dạ Túy tiếp tục nói.

Sở Dương càng có có môt loại cảm giác rùng mình: Vô nghĩa, đương nhiên là không thấy! Nó chui vào con mẹ đó rồi....

"Ta còn có một loại cảm giống, vẫn như cũ có lực lượng lôi kéo ta cầm lấy thanh kiêm. Ta quá sợ hãi, lăn lê bò toài ra ngoài... Bản thân cũng không biết làm thế nào mà hạ sơn, về tới nhà. Trong nhà vẫn đang liên hoan ăn mừng như trước... Không một ai chú ý tới ta toàn thân máu đen, cũng không người nào biết ta ra ngoài, và trở lại."

Dạ Túy cười khổ một tiếng: "Có lẽ bọn họ biết, chỉ là không thèm để ý...."

"Chờ đến khi ta về nhà, trôi qua vìa ngày, ta mới phát hiện, đoạn vỏ kiếm kia cũng không biến mất, mà là theo máu tươi, hòa tan vào cơ thể ta."

Sở Dương trợn trắng mắt, thầm nghĩ Chỉ sợ tuyệt đối không phải theo máu tươi của ngươi mà vào đâu. Mà là ngươi... trực tiếp dưới một tình huống cơ duyênn xảo hợp, để nó chui qua lỗ....

Nghe Dạ Túy kể tới đây, Sở Dương đột nhiên tràn đầy khâm phục vùng thiên địa này.

Ngươi nói phải có bao nhiêu trùng hợp, mới có thể tạo thành vị Dạ Túy kinh thiên động địa hiện tại? Loại kỳ ngộ này, tuyệt đối là nghĩ tới rách da đầu... cũng tuyệt đối không cũng nghĩ ra được!

"Hơn nữa ở trên vỏ kiếm, có nửa trước một bộ tâm pháp, cùng nửa trước một bộ kiếm pháp."

"Mà nửa còn lại, lại nằm trên chính thanh kiếm mà ta không rút ra kia. Mà nửa phần sau, không ngờ mới là phần quan trọng nhất...." Dạ Túy nói tới đây liền vô cùng buồn bực: "Hơn nữa, trên thân thanh kiếm còn có một đại bí mật! Đó mới càng thêm đáng tiếc!"

"Haiz, trong thân thể có nửa thanh vỏ kiếm, loại cảm giác này thật sự là...." Dạ Túy thở dài: "Ta lúc đầu trong lòng còn rất bất an, nhưng ta lập tức phát hiện, kinh mạch của ta đột nhiên bình thường!"

"Ta lại bắt đầu tinh tiến! Hơn nữa, những kinh mạch nhỏ hạch đã khôi phục bình thường. Ta liền đoán rằng, liệu có phải vì nửa thanh vỏ kiếm kia không? Vì thế ta liền thử tu luyện nửa bộ tâm pháp trên đó..."

"Không nghĩ tới, vừa thử một lần, tu vi ta đột nhiên tăng mạnh, tốc độ tu luyện, không ngờ đạt tới gấp mười lần bình thường!"

Dạ Túy nặng nề nói: "Nửa bộ tâm pháp này, có tên là... Thiên Ma đại pháp!"

Bốn chữ Thiên Ma đại pháp vừa ra khỏi miệng, sắc mặt kiếm linh trong Cửu Kiếp không gian đã biến đổi.

Sở Dương thậm chí có thể cảm giác được, kiếm linh đang sợ hãi. Nhịn không được trong lòng cũng rùng mình một cái chẳng lẽ Thiên Ma đại pháp này... thật sự khủng bố như vậy?

"Thiên Ma đại pháp hữu hiệu, ta đương nhiên cao hứng, vì thế lại một lần nữa bắt đầu phối hợp với Thiên Ma đại pháp, tập luyện nửa bộ kiếm pháp. Thiên Ma Lục Linh kiếm! Mới biết được, đây tuyệt đối là đệ nhất công pháp, đệ nhất kiếm pháp toàn bộ Cửu Trọng Thiên!"

"Uy lực lớn đến mức độ ko thể tưởng tượng được. Ta mới biết được, mình bỏ lỡ cơ duyên lớn nhường nào!"

"Nhưng Thiên Ma đại pháp không được đầy đủ, Thiên Ma Lục LIinh kiếm cũng chỉ có sáu chiêu nửa bộ trước. Kiếm pháp trọn bộ, hẳn là có mười tám chiêu. Hơn nữa, chỉ có dùng Thiên Ma đại pháp đầy đủ thôi phát Thiên Ma Lục Linh kiếm, mới có thể đạt tới cảnh giới tối cao - Tàn Sát Thương Linh!"

"Truyền thuyết, môn công pháp này luyện tới cảnh giới cao thâm, một kiếm xuất, thiên hạ sinh linh đều bị tàn sát sạch sẽ!"

"Ta từng nhiều lần tưởng tượng, có thể tàn sát sát toàn bộ những tên hỗn trướng trong thiên hạ này!"

Sở Dương rùng mình một cái, thầm nghĩ, may mà ngươi không có được bản đầy đủ. Nếu không, Cửu Trọng Thiên này chẳng phải sớm xong rồi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status