Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 148: Nhất điểm hàn quang vạn trượng mang

"Chim ưng đưa tin của Bố Thiên Các chúng ta, huấn luyện thế nào rồi?" Sở Dương hỏi. Bộ phận linh cầm đưa tin trước kia vẫn là còn rất yếu, từ khi Sở Dương tiếp nhận mới tiến hành chỉnh đốn. Nhưng chỉ có thể tìm được một ít Thiểm Điện Chuẩn mà thôi, còn Vô Hình Chuẩn thì tuyệt nhiên một con cũng không tìm nổi.

Chuyện này vẫn là mối canh cánh của Sở Dương. Thiểm Điện Chuẩn nếu so với Vô Hình Chuẩn không chỉ là nó không thể ẩn thân, hơn nữa tốc độ phi hành cũng thua kém rất nhiều.

"Thưa Ngự Tọa, nhóm Thiểm Điện Chuẩn đầu tiên đã có thể sử dụng!" Thành Tử Ngang nói.

"Ừ, nên hạn chế giao nhiệm vụ cho những người ở trung tâm, chuyện gì cũng không cần làm, chỉ cần đợi mệnh lệnh của ta là được. Tới thời điểm có thể hành động, ta sẽ lập tức thông tri!" Sở Dương chậm rãi đáp.

Vừa nói chuyện, ánh mắt Sở Dương vẫn dõi về phía Nam, thầm nghĩ: Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng lẽ lại không nghĩ cách cứu viện Đường Tâm Thánh sao? Tên Vương cấp cao thủ kia cũng đã tới, tên này chắc chắn là quân tiên phong, một là ám sát, hai là tiếp ứng rồi.

Nhưng muốn nghĩ cách cứu viện ư? Đừng hòng!

Không biết nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu biết mình nhẹ nhàng giải quyết một tên Vương Tọa của hắn, thì gã sẽ có cảm nhận gì a? Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu muốn nghĩ cách cứu viện Đường Tâm Thánh thì người đến là ai? Sẽ tới bao nhiêu người đây?

"Nhanh truyền lệnh! Toàn thành lùng bắt một người đang bị trọng thương cho ta!" Sở Dương liền tả lại bộ dạng của Âm Vô Pháp rồi nói tiếp: "Báo ngay cho họa sư, vẽ ngay cáo thị, phải tìm bằng được kẻ này! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

"Dạ!" Thành Tử Ngang trịnh trọng đáp lời, liền quay người rời đi.

Sở Dương nhẹ thở dài, đưa mắt nhìn về phía trời Tây. Ánh mặt trời đã dần dần chìm xuống chân trời, ánh chiều tà đỏ như máu. Nó dường như muốn báo hiệu một hồi tinh phong huyết vũ đang dần dần kéo tới.

Người của Hắc Ma, sau khi gặp chuyện này có thể rời đi sao?

Sở Dương thu xếp một chút, rồi quay về Thiên Binh Các.

Lúc sắp rời khỏi, Ô Thiến Thiến vẫn không tin thương thế của hắn đã khỏi, nhất định phải kiểm tra một lần nữa mới bằng lòng để hắn đi. Nhưng mà trong đôi mắt xinh đẹp kia lại tràn đầy vẻ kinh ngạc, vết thương nặng như vậy sao lại trong nháy mắt hồi phục toàn bộ rồi?

Tốc độ này cũng quá nhanh đi? Đỗ Thế Tình Đỗ thần y rốt cuộc đã cho Sở Dương ăn linh đơn diệu dược gì vậy?

Lúc Sở Dương trở lại Thiên Binh Các, tiểu la lị kia đã hắn đợi hắn mòn mắt rồi.

Hiện tại, Mạc Khinh Vũ ngày càng cảm thấy, thúc thúc Mạc THành Vũ chả thú vị gì cả. Vẫn là Sở Dương ca ca là tốt nhất a, không nói mỗi lần về đến đều cùng nàng chơi đùa, hơn nữa khi nào về đến đều mang về cho nàng không ít đồ tốt nha.

Tình trạng thương tích của Mạc Thành Vũ cũng đã khá hơn rất nhiều, thần sắc đã không còn tiều tụy như trước, gương mặt đã xuất hiện một chút huyết sắc.

Điều này chứng minh, khi được dược vật của Sở Dương trợ giúp thì thương thế của Mạc Thành Vũ đã dần từng bước chuyển biến tốt hơn, nhưng mỗi lúc tâm tình của hắn lại càng buồn bực hơn, thường âm thầm than ngắn thở dài.

Thương thế của mình đã dần tốt hơn rồi, sớm muộn cũng phải đưa Khinh Vũ trở về gia tộc. Một khi gia tộc phát hiện Tam Âm Mạch của Mạc Khinh Vũ đã bị phế, không biết sẽ phản ứng như thế nào?

Rồi họ sẽ đối đãi như ra sao với vị tiểu thư mà chính mình nhìn từ bé đến lớn đây?

Đối với sự vô tình của gia tộc, Mạc Thành Vũ gần như có thể tưởng tượng được sau khi Mạc Khinh Vũ về tới gia tộc sẽ nhận được sự đãi ngộ gì. Tuy hiện tại đã có một lá bài để cá cược là Tinh Mộng Khuynh Vũ Đao của Sở Dương…nhưng tình thế vẫn không lạc quan hơn được là bao.

Mạc Thành Vũ sợ nhất chính là Mạc thị gia tộc sẽ đoạt mất chuôi đao này. Dù hắn đã thề trước Sở Dương nhưng tận sâu trong lòng gã vẫn không hề có nửa điểm nắm chắc nào.

Gia tộc liệu sẽ cho phép một thanh tuyệt thế bảo đao trong tay một phế vật như tiểu thư sao? Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Mạc Thành Vũ liền tâm phiền ý loạn, thở dài không thôi.

Sở Dương tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng không xuất thân từ thế gia, cho nên hắn vĩnh viễn sẽ không biết hai chữ gia tộc ở trong nội tâm của các thế gia đệ tử có phân lượng như thế nào đâu!

Còn hai vị thiếu gia cùng đi ra ngoài bây giờ cũng không biết hiện đang ở nơi nào nữa?

"Mạc huynh!" Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ đi tới trước mặt Mạc Thành Vũ chào. Khinh Vũ một thân hồng y, trong tay cầm một xiên mứt quả, đang ăn rất chi là ngon miệng.

"Sở huynh đệ!" Mạc Thành Vũ cười lớn, đáp: "Hôm nay như thế nào lại cao hứng vậy?"

"Có một số việc, nếu nói ra hẳn là huynh cũng sẽ cao hứng đó nha!" Sở Dương cười nói: "Nói cho huynh một tin tức tốt, Kiếm Vương của Hắc Ma thế gia, cùng một vị Vương Tọa cao thủ khác không biết tên đại chiến với nhau. Bản thân Kiếm Vương thì trọng thương, xương cốt toàn thân hầu như bị phá hết. Còn sáu tên thủ hạ của hắn cũng chết mất hai, trọng thương bốn tên a..."

"Vị Vương Tọa cao thủ kia là ai? Thương thế của hắn ra sao?" Mạc Thành Vũ khẩn trương hỏi. Hắn nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên không phải là cuồng hỉ cùng cao hứng mà là quan tâm tới thương thế của vị cao thủ kia. Theo như hắn suy đoán, vị Vương Tọa cao thủ không biết tên này có thể là huynh đệ trong gia tộc a!

Sự quan tâm đối với huynh đệ, còn hơn cả việc cao hứng khi nghe được địch nhân bị thương nặng.

Muốn có được kết quả như vậy, vị Vương Cấp cao thủ kia trừ phi là từ Nhị phẩm trở lên, nếu không sẽ phải lựa chọn chiến thuật đồng quy vu tận. Mà Mạc Thành Vũ nghĩ rằng, ba vị huynh đệ Vương cấp khác cùng đi ra với mình tựa hồ không ai có thể mạnh hơn nhị phẩm Kiếm Vương. Khi nghe được tin tức này sao hắn không nóng nảy chứ?

Sở Dương âm thầm gật đầu, Mạc Thành Vũ này quả nhiên là một người trọng tình nghĩa, nghe được tin tức đó phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là lo lắng cho huynh đệ.

"Vị Vương Tọa cao thủ kia trúng bảy tám kiếm của Kiếm Vương, từng kiếm đều đâm thấu thân người. Tuy hắn đã cố gắng tránh được chỗ hiểm là trái tim nhưng cơ hội sống sót chỉ sợ là rất ít." Sở Dương chậm rãi nói.

"Aizzz..." Mạc Thành Vũ đánh mạnh một quyền lên mặt đất, thần sắc thống khổ nói: "Không biết là vị huynh đệ nào…."

"Vị Vương Tọa cao thủ kia, không phải là người của Mạc Thị gia tộc các ngươi." Sở Dương cười nói: "Hắn là sát thủ Đại Triệu, người của Kim Mã Kị Sĩ Đường, là người tới ám sát ta. Chẳng qua là bị trúng kế di hoa tiếp mộc của đệ mà thôi."

"Thật sự? Ha ha ha …" Mạc THành Vũ tinh thần đại chấn, nhịn không được mặt mày hớn hở, đột nhiên nói: "Ô, không đúng nha, một vị Vương Tọa cao thủ vì sao lại đi ám sát ngươi? Hơn nữa, một vị Vương Tọa cao thủ thế nào lại ám sát sai người. Chuyện này không đúng nha."

"Chuyện này tất nhiên là có nguyên nhân của nó." Sở Dương mỉm cười thần bí đáp, chuyển chủ đề: "Thương thế của huynh, đệ đoán phải vài ngày nữa mới khôi phục được a."

"Bây giờ mấu chốt là kinh mạch không thông, nếu muốn đả thông từng cái để mau khôi phục chiến lực chỉ sợ ít nhất phải mất vài ngày nửa tháng." Mạc Thành Vũ buồn bã đáp.

"Không có việc gì a, từ từ huynh cũng sẽ dần khôi phục lại thôi mà, không cần nóng vội đâu!" Sở Dương an ủi. Hai người nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng cười vang, hai người đều hiểu mình muốn gì.

Mạc Thành Vũ một ngày chưa khôi phục, Mạc Khinh Vũ sẽ phải ở với Sở Dương thêm một ngày. Sở Dương cầu còn không được nữa là...

"Hôm nay có thời gian, đệ nhớ ra là còn có hai chiêu đao, đệ liền dạy Tiểu Vũ a!" Sở Dương mỉm cười nói: "Mấy chiêu này tuy không hề liền nhau, chỉ là một bản tàn thiên mà thôi, bất quá uy lực xác thực không hề thấp. Có thể so với gia tộc của huynh không bằng nhưng cũng là một chút tâm ý của ta a!"

Sắc mặt Mạc Thành Vũ nghiêm túc, cẩn thận thi lễ, đáp: "Đa tạ Sở huynh đệ."

Ở thời đại này, mỗi võ giả đều coi công phu độc môn của mình quý như tính mạng bản thân vậy. Sợ rằng khi dạy cho người khác sẽ bị địch nhân nghiên cứu ra sơ hở. Ngoại trừ thầy trò hay phụ tử ra, rất ít người có thể đem tuyệt học của mình dạy cho người khác.

Mặc dù trong nội tâm của Mạc Thành Vũ, Sở Dương có tu vi thấp không nhất định là có chiêu gì tốt, nhưng tâm ý của hắn đúng là hết sức hiếm thấy.

Đao pháp Sở Dương muốn dạy cho Mạc Khinh Vũ chính là chiêu thức nhất của Cửu Kiếp Kiếm – Nhất điểm hàn quang vạn trượng mang.

Một chiêu này, sau khi Sở Dương cải tiến hóa thành đao chiêu, biến thành hai thức. Một thức thủ, một thức công. Mặc dù so với kiếm thua xa, nhưng khi dùng đao thi triển thì uy lực cũng không hề thua kém.

Nếu đơn thuần là phòng thủ, chỉ cần hai bên lực lượng chênh lệch không quá lớn, như vậy sự an toàn của Mạc Khinh Vũ có thể đảm bảo không việc gì.

Sở Dương dẫn Mạc Khinh Vũ đi tập đao pháp, còn Mạc Thành Vũ một mình ở trong mật thất trầm tư suy nghĩ. Loại đao pháp này, Sở Dương đã nói rõ là chỉ dạy cho Mạc Khinh Vũ, không thể cho người khác biết, cho nên Mạc Thành Vũ dù là thủ hộ giả của Mạc Khinh Vũ cũng không thể ở bên cạnh nhìn xem.

Mạc Thành Vũ hiện tại nghĩ rằng tên Sở Dương này có thể khiến cho Kim Mã Kỵ Sĩ Đường phải phái cao thủ Vương cấp ra ám sát, xem ra thân phận của hắn tại Thiết Vân Quốc rất quan trọng a. Nhưng rốt cuộc là địa vị gì đây? Chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích?

Hắn mặc dù được Sở Dương cứu, nhưng hắn lại vẫn không biết rõ thân phận của Sở Dương.

Chỉ một lúc sau, Mạc Thành Vũ liền khập khiễng đứng lên. Hắn vẫn cho rằng, Sở Dương cưng chiều Mạc Khinh Vũ đã vượt qua mọi thứ, nhưng hôm nay lại khiến cho hắn lần đầu tiên thấy bất ngờ như vậy.

Sở Dương đối với Mạc Khinh Vũ nghiêm khắc, rõ ràng là có thể so sánh với mức độ cưng chiều của hắn.

"Sai rồi, như thế nào lại cầm đao như vậy? Một thức này mủi đao phải hướng ra bên ngoài. Làm lại!"

"Lại nữa. Ngu ngốc. Luyện thêm một lần nữa, luyện mười lần.

"
Tại sao vẫn không ghi nhớ được? Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Đao nhẹ như vậy tại sao vẫn không cầm vững? Ngươi chưa ăn cơm à?"

"
Ngươi thật là ngốc chết mà. Mau lên, không cho phép khóc."

"
Nếu rơi xuống một lần, không nhớ được nữa, liền đánh."

"
Bốp, bốp!"

"
Hu..hu..hu…"

"
Không cho phép khóc, tiếp tục luyện!"

"
Ngươi so với heo còn ngốc hơn!"

Tiếng hét của Sở Dương cùng với tiếng nức nở uỷ khuất nghẹn ngào của tiểu thư không ngừng truyền ra, Mạc Thành Vũ đau lòng tới mức trái tim cũng run lên, đi tới đi lui như đang ngồi trên đống lửa vậy. Tiểu thư sao chịu được quát mắng như thế?

Sở Dương cũng không muốn như vậy a, nhưng theo tình hình thương thế của Mạc Thành Vũ đang chuyển biến tốt đẹp thì ngày mà mình cùng Mạc Khinh Vũ ly biệt cũng dần dần đến gần.

Một khi trở về, Mạc Khinh Vũ sẽ phải đối mặt với sự nghiêm khắc của gia tộc, mặc dù có chuôi đao này nhưng cũng không thay thế được tư chất. Nhưng nếu mình truyền thụ cho Mạc Khinh Vũ mấy chiêu đao này, nó có thể là con át chủ bài để nàng phòng thân. Kỳ binh luôn phải ở trong thời khắc quan trọng mới có tác dụng. Vạn nhất có người khi dễ nàng, hoặc là trong gia tộc luận võ..v.v…, một khi sử dụng, có thể đứng ở thế bất bại a!

Đây cũng là việc làm duy nhất Sở Dương có khả năng làm cho Mạc Khinh Vũ. Thời gian cấp bách, trong mấy ngày này nếu không rèn luyện, một khi về tới gia tộc lúc mọi chuyện thay đổi, tiểu nha đầu này nếu không chịu đựng được thì sao còn có thể luyện đao?

Cho nên Sở Dương không thể không nghiêm khắc, cho dù đau lòng, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm nghị, lạnh tăng như băng, không ngừng quát mắng.

Rốt cuộc sau một thời gian, Mạc Thành Vũ không thể chờ được nữa, liền chạy tới, liếc nhìn Mạc Khinh Vũ cơ hồ phải lấy nước mắt rửa mặt, không khỏi cực kỳ đau lòng, liền ôm vào trong ngực, hỏi: "Tiểu thư, có mệt hay không? Có muốn ta đánh hắn một trận không?"

"
Không được." Mạc Khinh Vũ không ngờ lắc đầu, dù mắt ngập nước nhưng lại kiên cường nói: "Sở Dương ca ca là vì muốn tốt cho ta!"

Một câu này, lại khiến cho Mạc Thành Vũ vừa mừng vừa sợ, nói: "
Tiểu thư, người trưởng thành rồi!"

Một đêm vội vàng qua đi, chớp mắt bình minh đã tới.

Nhưng trong tướng phủ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, từ canh ba cho tới bình minh, người qua kẻ lại vẫn tấp nập không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status