Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1544: Nhất định phải chiến!

Vết máu ứ trên lưng Đổng Vô Thương, đúng là bị Vũ Tuyệt Thành cố ý đánh ra, mục đích chính là khiến cho hắn im lặng vài ngày, đừng có không việc gì lại lởn vởn như mấy con ruồi đáng ghét. Sau khi Vũ Tuyệt Thành đánh vào chỗ này, cảm giác đau đớn lại càng bị hắn kích thích lên gấp mười lăm lần!

Đau đớn do một chưởng kia gây ra, ngay cả người sắt đá như Đổng Vô Thương, cũng khó có thể thừa nhận.

Vừa rồi xoa bóp, chỉ là tán đi máu ứ đọng. Dùng sức cũng có hạn độ, Đổng Vô Thương miễn cưỡng còn nói được. Nhưng giờ phút này Mặc Lệ Nhi nổi cơn nóng giận, phát ra hai phần chân lực, tuy chỉ là hai phần lực đạo nhưng cũng không phải nhỏ. Đổng Vô Thương đau tới há hốc miệng, không kêu ra nổi thành tiếng, cứ giống như cá ngát sắp chết khát, hai mắt trợn trừng lên, phảng phất như sắp đi vào tử quan vậy.

"Hô hô hô... Nhẹ một chút... Ôi má ơi... Ngươi muốn giết ta à...." Mãi một lúc lâu sau, Đổng Vô Thương mới thở dốc được một hơi, đau tới toàn thân đổ mồ hôi hột.

"Hừ! Đáng kiếp!" Mặc Lệ Nhi trợn trắng mắt, không hề thương hại chút nào. nàng sớm biết vết thương của Đổng Vô Thương ra sao. Xoa bóp một chút mặc dù có thể gây đau đớn, nhưng cũng không thật sự để lại hậu họa. Nếu không, nàng cũng không dám dùng lực mạnh như thế.

"Nữ nhân đúng là nữ nhân...". Đổng Vô Thương ngửa mặt lên trời thở dài.

Sau một hồi lâu, Đổng Vô Thương rốt cuộc lấy lại được hơi, mở miệng nói: "Trong mấy lần chiến đấu trước, ta nhìn thấy Lệ Hùng Đồ, lần nào cũng nhìn thấy hắn!"

Hắn hít thật sâu một hơi, nói: "Ta có thể cảm nhận được túc địch đang đuổi sát, không ngừng tiếp cận! Tốc độ rất nhanh! Ta không hi vọng kẻ địch mà ta đánh bại lúc trước, vượt qua ta!"

"Lệ Hùng Đồ? Không ngờ là hắn? Chẳng lẽ hắn cũng đạt tới cảnh giới chí tôn?" Mặc Lệ Nhi nhíu mày, lập tức trở nên quan tâm. Nàng đương nhiên biết đối thủ lớn nhất đời này của Đổng Vô Thương. Đối thủ duy nhất mà hắn thừa nhận - đó chính là Lệ Hùng Đồ.

Đổng Vô Thương thân là một trong cửu kiếp, lúc trước đã bỏ lại Lệ Hùng Đồ phía sau quá xa rồi. Mặc Lệ Nhi cũng không còn để hắn vào trong lòng nữa. Không nghĩ tới ở nơi này, lại nghe Đổng Vô Thương nói gặp được. Hơn nữa, theo ý tứ mà Đổng Vô Thương nói, tiến cảnh của Lệ Hùng Đồ hình như cũng không phải chân. Ít nhất cũng có thể uy hiếp Đổng Vô Thương hiện giờ.

"Đâu chỉ là cảnh giới chí tôn. Lệ Hùng Đồ hiện giờ đã là chí tôn tứ phẩm đỉnh phong. Hơn nữa cái loại loại chiến ý cuồng nhiệt nghiêm nghị trên người hắn cũng càng lúc càng nồng đậm. Tuyệt đối không kém gì ta!" Hai hàng lông mày Đổng Vô Thương chậm rãi nhướng lên: "Ta thân là một trong cửu kiếp, được lão đại giúp đỡ rất nhiều, mới có thể đạt tới chí tôn lục phẩm đỉnh phong. Lệ Hùng Đồ không phải là cửu kiếp, tiến cảnh không ngờ cũng có thể kinh khủng như thế. Nói công bằng, ta..."

Mặc Lệ Nhi trầm mặc không nói.

Nàng đương nhiên hiểu ý tứ Đổng Vô Thương.

Ở Trung Tam thiên, tu vi vốn chỉ ở cấp bậc vương tọa. Cho tới bây giờ, một đường đột phá tới chí tôn lục phẩm, trước sau bất quá chỉ mấy năm ngắn ngủi mà thôi. Cho dù có vô số linh đan diệu dược của Sở Dương tương trợ, nhưng đám người Đổng Vô Thương có thể đột phá tới cảnh giới này, vẫn xem như là kỳ tích kinh thiên!

Nhưng Lệ Hùng Đồ lại không có điều kiện giống như cửu kiếp, vậy mà hắn vẫn có thể đột phá với tốc độ khủng bố đến thế. Cái này chứng minh điều gì?

Mặc Lệ Nhi cũng không khỏi sầu lo trong lòng.

"Điểm này cũng không cần quá mức lo lắng." Sở Dương mỉm cười: "Ngươi có nhiên có kỳ ngộ của ngươi. Lệ Hùng Đồ cũng có cơ duyên của hắn. nói ví dị như, hai gốc thiên tài địa bảo. Ngươi kiếm được một gốc Vạn Năm Linh chi ở bắc cương, vậy vì sao Lệ Hùng Đồ không thể tìm được Tham Vương tám ngàn năm ở nơi khác?"

Sở Dương thản nhiên nói: "Một số người đã được chú định không bình thường. Bọn họ tự nhiên sẽ gặp được một số kỳ ngộ trong đời mình. Những cái này... đều là trời cao chiếu cố, chẳng có gì là lạ cả! Lệ Hùng Đồ kiên nhẫn quả quyết, tính tình ngay thẳng, chính là anh hùng hảo hán trời sinh. Có thể có kỳ ngộ như vậy, cũng không phải là quái."

Đổng Vô Thương nói: "Ừm, cái này ta hiểu. Ta suy nghĩ kỳ thật không phải cái này. Ta đương nhiên khát vọng một trận chiến toàn lực với Lệ Hùng Đồ. Nhưng ta tuyệt không dừng lại chờ hắn."

"đó là đương nhiên. nếu như ngươi chờ hắn, vậy ngươi đã thua rồi." Sở Dương mỉm cười.

"Lần quyết chiến này, chúng ta nhúng tay không?" Mạc Khinh Vũ bên cạnh hỏi.

"Mạc Thiên Cơ bên kia một mực không truyền ra tin tức. Bởi vậy có thể nhìn ra được, hắn không muốn chúng ta nhúng tay vào." Sở Dương nói: "Nói thật, nếu như chúng ta tùy tiện tham dự vào trận chiến này, phiêu lưu thật sự quá lớn, khả năng bỏ mình cao hơn bất luận lần mạo hiểm nào trước kia. Cho nên, Mạc Thiên Cơ cũng không dám tự mình quyết định."

"Về phần các huynh đệ rốt cuộc có tham chiến hay không, hắn thật ra là đang đợi ta lựa chọn."

Sở Dương nhíu mày, từ trên đỉnh núi nhìn xuống.

"Vậy lựa chọn của ngươi là gì?" Phía sau, truyền đến thanh âm ngưng trọng, hùng hậu của Vũ Tuyệt Thành.

"Lựa chọn của ta...." Sở Dương cười hắc hắc, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt đám Đổng Vô Thương Mặc Lệ Nhi Mạc Khinh Vũ, siết chặt nắm tay lại, đặt trước ngực: "Cho dù có nguy hiểm, cho dù cửu tử nhất sinh, nhưng chúng ta... nhất, định, phải, tham, gia!"

Năm chữ cuối cùng, nói ra từng chữ một!

Theo những lời này, Vũ Tuyệt Thành ở phía sau rõ ràng có thể cảm nhận được, một cỗ chiến ý gần như muốn ngưng thành thực chất, không chút sợ hãi khiếp đảm, từ bốn người hai nam hai nữ trước mắt mãnh liệt tràn ra.

Trong con ngươi Vũ Tuyệt Thành toát lên vẻ tán thưởng từ đáy lòng, nói: "Ngươi cũng biết, lần này nếu như là quyết chiến, Chí tôn tham chiến của phe liên quân các đại gia tộc và chấp pháp giả, ít nhất cũng vượt qua hai ngàn người! Mà trong đó, chí tôn thất phẩm trở lên, sẽ không ít hơn hai trăm, chí tôn bát phẩm trở lên, thấp nhất một trăm vị! Thậm chí chí tôn cửu phẩm, cũng sẽ có không ít hơn hai mươi người!"

"Thực lực cao nhất hiện giờ trong các ngươi, bất quá cũng chỉ là chí tôn lục phẩm đỉnh phong mà thôi... Có thể nói, một khi gia nhập cuộc chiến, khả năng chết... thật sự quá lớn! Cho dù tình huống tốt nhất, phỏng chừng nguy cơ cũng lên tới chín thành."

Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành chớp động, nói: "Các ngươi là cửu kiếp, Cửu Kiếp kiếm chủ, nếu như chết ở nơi này, không khỏi...."

Sở Dương hòa nhã mỉm cười: "Sinh tử do mệnh, nếu như chúng ta nhất định phải chết, vậy cho dù ở nhà luyện công, cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma mà chết. Trên trời rơi xuống vẫn thạch cũng là thể rơi vỡ đầu. Bất kể là chết theo kiểu nào, kết quả cũng chỉ có chết mà thôi. Một khi đã vậy, vì sao còn phải sợ?"

Đổng Vô Thương ha ha cuồng tiếu, khí thế hào hùng, cười lớn nói: "Nói không sai! Lão đại nói đúng là lời trong lòng ta! Người chết chim hướng lên trời, bất tử vạn vạn năm! Nào còn quản được nhiều như vậy?"

Câu này thật sự là tràn ngập tính lưu manh. Nhưng giờ phút này từ trong miệng Đổng Vô Thương phát ra, lại tràn đầy ý vị khí phách hùng hồn, khiến cho người ta không hề cảm thấy bất nhã chút nào.

Sở Dương mỉm cười nói: "Nói cho cùng, mỗi một lần vượt qua ranh giới sinh tử. Trên thực tế đều là một lần thần hồn niềm tin gia tăng. Mà ý niệm cường đại rồi, tu vi cũng sẽ cường dại theo. Ngay cả người thường, cũng nói 'cầu phú quý trong hiểm nguy'. Mà tu luyện giả võ đại càng cần phải lăn lộn trong sinh tử, không sụp đổ thì chính là người siêu thoát."

Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành lộ ra ý cười nói: "Nói cho cùng. Làm người chính là như thế. Mặc kệ sự tình gì, chỉ cần đi làm là được. Sinh tử thắng bại, làm sao quả được nhiều đến thế?"

Đổng Vô Thương nói: "Lão đại, nếu như chúng ta bên này đã quyết định tham chiến, vậy có nên báo cho nhị ca bên kia một tiếng?"

Sở Dương cười một tiếng nói: "Cố Độc Hành hiếu chiến đâu có kém gì ngươi, huống chi nơi đó còn có hai tên quái thai vừa mới thoát thai hoán cốt, tin tưởng cho dù chúng ta không xuất thủ, bọn họ cũng không chịu bỏ qua cơ hội thực chiến lần này đâu."

Hắn híp mắt, cười nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay chúng ta cũng không tham gia chiến đấu, không có quyền lên tiếng gì. Chỉ là Đổng Vô Thương ngươi lần nào cũng đi, có từng nhìn thấy bốn tên gia hỏa kia bỏ lỡ trận nào?"

"Thật đúng là một trận cũng không." Đổng Vô Thương cười lớn: "Cơ bản là trận nào cũng có thể nghe được bọn hắn gào rú ngao ô với cẩu đại di..."

Vừa nghĩ tới hai tên hề này, ngay cả Mặc Lệ Nhi cũng không nhịn được bật cười.

Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy Mạc Khinh Vũ cực kỳ kinh ngạc nói: "Vũ tiền bối... ngươi... làm sao lại thay đổi rồi?"

Sở Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Khinh Vũ vẻ mặt kinh dị nhìn chằm chằm Vũ Tuyệt Thành, tựa hồ kinh ngạc tới không nói ra lời.

Sở Dương cùng Đổng Vô Thương hai đại nam nhân không khỏi nhìn nhau lắc đầu mơ hồ, có thay đổi gì sao?

Bất quá, sau khi Mạc Khinh Vũ nói như vậy, hai người cũng ẩn ước cảm thấy bộ dáng Vũ Tuyệt Thành quả nhiên có chút biến hóa, nhưng rốt cuộc là thay đổi thế nào thì đúng là không nói ra được là vì sao.

Ở phương diện quan sát bề ngoài phong vận người khác, nam nhân so với nữ nhân, quả thực là trời sinh trì độn.

Mặc Lệ Nhi quay đầu nhìn lại, cũng kinh ngạc vạn phần kêu lên: "Vũ tiền bối, ngươi làm sao lại như trẻ hơn rất nhiều. Còn nữa, tóc ngài không ngờ lại biến thành đen rồi. Chẳng lẽ là dùng thiên tài địa bảo trường xuân trú nhân gì sao..."

Sở Dương cùng Đổng Vô Thương đều quay sang nhìn nhau, cùng cảm thấy vô cùng xấu hổ, biến hóa rõ ràng như vậy, không ngờ mình không phát hiện ra.

Lại phải cần người nhắc nhở mới nhìn ra được. Vũ Tuyệt Thành quả thật là có dấu hiệu phản lão hoàn đồng. Hơn nữa biến hoa khá rõ ràng. Mái tóc hoa râm lúc trước, không ngờ đã biến thành màu đen. Chỉ nhìn hình tượng mà nói, ít nhất cũng phải trẻ hơn hai mươi tuổi.

Vũ Tuyệt Thành cười cười, nói: "Nào có dùng thiên tài địa bảo gì, ta bất quá là hóa tu vi thành sinh cơ, thay đổi diện mạo mình một chút, tận lực biến thành bộ dáng lúc trẻ một chút."

"Vũ tiền bối thật lợi hại... cái này cũng làm được." Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi đều lọ vẻ hâm mộ.

Hai người đều là nữ tử, làm sao có thể không biết chỗ quý giá của loại thủ pháp này? Đây gần như chẳng khác nào là thanh xuân vĩnh trú...

Loại chuyện thanh xuân vĩnh trú này, đối với vô luận nữ nhân nào, cũng có lực hấp dẫn cường đại tới cực điểm, gần như không thể cưỡng lại!

Nếu như bắt buộc phải lựa chọn dung mạo và sinh mệnh, đại bộ phân nữ nhân đều lựa chọn cái trước. Nếu không còn mỹ mạo, cho dù có sống lâu thì để làm gì chứ? Chứ không hề nghĩ tới, cho dù có xinh đẹp, nếu không có tinh sư muộiạng thì chẳng khác nào không có tương lai.

biện pháp này ta còn đang nghiên cứu..." Vũ Tuyệt Thành mỉm cười nói: "Chờ đến khi ta tìm ta phương pháp trọn vẹn, nhất định sẽ truyền thụ cho các ngươi."

Mạc Khinh Vũ cùng Mặc Lệ Nhi đều hoan hô: "Thật tốt quá!"

Sở Dương có chút chần chừ, hỏi: "Không biết vũ tiền bối làm vậy, ý tứ là...." Trong lòng Sở Dương, Vũ Tuyệt Thành cho tới bây giờ, chưa bao giờ là người để ý tới vẻ bề ngoài. hắn làm như vậy, nhất định là có thâm ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status