Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1554: Dị thể đồng tâm

Đại trận chỉ có thể chứa bảy ngàn người. Danh ngạch hiển nhiên là quá ít. Nhất định phải bỏ lại đại đa số. Lệ Xuân Ba lấy lý do đối ngoại rằng: Để nhanh chóng tăng cường chiến lực, tuyển chọn tất cả bảy ngàn thiếu niên đệ tử trong gia tộc, tập trung huấn luyện. Do các vị chí tôn uy tín đích thân huấn luyện, tạo nên cao thủ, cung cấp sinh lực cho gia tộc.

Thiếu niên được lựa chọn tư chất phải tốt, tâm chí kiên định, thiên tư thông minh, sức tiếp thu mạnh...

Vân vân...

Trong những người được lựa chọn, Lệ Bạt Thiên đương nhiên có tên.

...

Bên kia Lệ Vô Ba Lệ Tuyệt Lệ Bạt Thiên ba phụ tử đang ngồi với nhau.

"Bạt Thiên, lần này tập trung, hẳn là có phương pháp bảo toàn ổn thỏa rồi?" Lệ Vô Ba không hổ từng là gia chủ Lệ gia, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy điểm khác thường của lần "huấn luyện" bất thường này, hừ hừ cười nói: "Hai ngày trước nói chuyện phiếm với đám người Mạc Thiên Cơ, Nhuế Bất Thông kia đã từng để lộ ra, Mạc Thiên Cơ chính là cao thủ trận pháp."

"Có lẽ là thế..." Lệ Bạt Thiên cũng suy đoán bất định.

"Nếu ở thời điểm hiện tại, sau khi an bài lại có biến hóa mới, vậy tuyệt đối là có biện pháp mới. Biện pháp này, tuyệt đối chính là trận pháp! mà trận pháp chính là sở trường tuyệt học của Mạc Thiên Cơ!"

"Nhưng lão bất tử kia tuyệt đối sẽ không cho phép Lệ Tuyệt cũng tiến vào! Hắn đã hoàn toàn thất vọng về chúng ta." Ánh mắt Lệ Vô Ba lóe lên một cái, nói: "Lệ gia bị diệt đã là kết cục xác định. Kết quả này tuyệt đối không ai xoay chuyển được... Nhưng nếu tương lai Lệ gia có cơ hội ngóc đầu trở lại, đông sơn tái khởi, vậy chúng ta nhất định phải nắm nó ở trong tay chúng ta."

"Đến lúc đó, đám lão gia hỏa chết tiệt kia cũng sớm chết sạch rồi. Hai huynh đệ các ngươi sẽ trở thành trụ cốt duy nhất của Lệ gia! Cũng là người có tu vi cao nhất trong thiếu niên đồng lứa."

"Cái này... Không phải cha và đại ca đều phải xuất chiến sao. Lão tổ tông bỏ qua chính là muốn đại ca hi sinh...." Lệ Bạt Thiên có chút khó hiểu.

"Hừ, đại ca ngươi xuất chiến không phải là vấn đề. Ta tự có biện pháp. Hiện tại cần kíp nhất ngược lại là làm sao để đến lúc đó, giúp đại ca ngươi cũng tiến vào cái gọi là bảo toàn chi địa..."

Lệ Vô Ba cười hắc hắc: "Lão bất từ này đoạt mất vị trí gia chủ của ta vào đúng thời điểm mất chốt, khiến cho tất cả kế hoạch ban đầu của ta như nước chảy về đông. Nhưng Lệ gia cuối cùng vẫn nằm trong tay chúng ta. Cho dù ta không thể tự mình nắm giữ, nhưng đã có nhi tử ta!"

"Bây giờ ta lập tức thi triển song hồn liên hệ cho ngươi và đại ca ngươi. Một khi sử dụng bí pháp dị thể đồng tâm này, chỉ cần một trong hai người các ngươi tiến vào. Người c̣òn lại chỉ cần khởi động bí pháp, cho dù bị trận pháp đặc thù ngăn trở, vẫn có thể định vị trong nháy mắt. Cứ như vậy, không phải là có thể thuận lợi tiến vào địa điểm bí mật kia sao!"

"Đến lúc đó, đại ca ngươi tạm thời lưu lại bên ngoài. Nếu như tìm được cơ hội thay thế Lệ Hùng Đồ, vậy diệt trừ hắn. Nếu không tìm được cơ hội, gặp phải thời khắc nguy hiểm sinh mệnh, lập tức khởi động tâm pháp, xác định vị trí đệ đệ ngươi. Mà Bạt Thiên ngươi ở trong cũng phải chuẩn bị thật tốt, sau khi nhận được tin tức của đại ca ngươi, lập tức xuất thủ tiếp ứng!"

"Phụ thân!" Hai huynh đệ cùng kêu lên.

Dị thể đồng tâm chi pháp, chỉ có thể thi triển trên người hai thân huynh đệ. Tuy không ảnh hưởng gì tới bản thân người bị thi pháp, nhưng người thi pháp lại phải chịu đựng phản phệ cực kỳ nghiêm trọng. Cho dù không trí mạng thì cũng hao tổn nhiều tu vi, cảnh giới thối lui.

"Hiện tại quyền bính của ta đã mất sạch. Kết quả đương nhiên đã được xác định. Nào còn để ý tới chút phản phệ đó. Dứt khoát thành toàn cho huynh đệ các ngươi. Vì bá nghiệp của huynh đệ các ngươi mà Trải ra một con đường rộng lớn.

Lệ Vô Ba âm lãnh phất tay: "Hiện tại! Bắt đầu đi!"

....

Sau một hồi lâu, Lệ Vô Ba sắc mặt vàng như nến, liên tục ho khan thần khí không còn.

Theo tiếng ho khan, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra.

"Hai huynh đệ các ngươi nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau... Ngàn vạn lần đừng cô phụ tâm ý của ta..."

Lệ Vô Ba hai mắt vô thần dặn dò, trên mặt lại lộ ra nụ cười sảng khoái: "Như thế, cho dù lão phu ở dưới cửu tuyền... cũng có thể ngậm cười!"

Lệ Tuyệt, Lệ Bạt Thiên quỳ gối trước mặt cha mình, khóc rống lên.

Từng ngày qua đi.

Hoàng hôn ngày thứ năm, Mạc Thiên Cơ đã hoàn thành bố trí đại trận. Tất cả bảy ngàn đệ tử tinh nhuệ của Lệ gia, đều được đưa vào đó ẩn náu. Sau khi xác nhận toàn bộ nhân viên tiến vào, Mạc Thiên Cơ đặt tử tinh chi hồn vào trong trận nhã.

Một đám mây mờ chậm rãi bay lên.

Bảy ngàn thiếu niên vừa rồi rõ ràng còn ở trước mắt, trước ánh mắt trợn trừng của mọi người, hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng!

Lệ Xuân Ba là người duy nhất của Lệ gia đứng ở đây quan sát, nhìn cảnh tượng này cũng sách sách xưng kỳ, kích động tới mặt mũi đỏ bừng. Được Mạc Thiên Cơ ngầm đồng ý, khởi động tu vi toàn thân công kích đại trận, nhưng chỉ có thể khiến cho mây mù khẽ rung động, còn đại trận hoàn toàn không hư hao chút nào.

Lệ Xuân Ba hoàn toàn yên lòng. Với tu vi của mình mà nói, toàn bộ Thượng Tam Thiên này, ít nhất cũng phải vào trước mười lăm. Mặc dù đã có chủ tâm, nhưng mình vẫn không thể phá được, trận pháp này quả nhiên phòng thủ kiên cố, vững như bàn thạch.

Kế tiếp, chính là trận quyết chiến cuối cùng rồi.

Hiện giờ, mối họa diệt tộc, lo lắng ở nhà đã được tiêu trừ. Một trận chiến này không còn phải vướng bận gì nữa!

...

Đến ngày thú bảy, đám người Sở Dương đều rời khỏi sơn động ẩn thân, đi tới một đỉnh núi vô danh, cách căn cứ trung tâm Lệ thị gia tộc chỉ có 1500 dặm.

Khoảng cách này, vừa vặn thích hợp xuất kích bất cứ lúc nào, tham gia đại chiến!

Đám người Cố Độc Hành cũng không hẹn mà cùng tới hội hợp.

Vị trí Sở Dương cùng Cố Độc Hành đứng vừa đúng một tả một hữu. Hai ngọn núi chọc trời tựa như song tử đối lập. Vị trí trung tâm, chính là một vùng bình nguyên, hoặc có thể nói là một đại lộ rộng lớn tới cực điểm.

Nơi này không thể nghi ngờ chính là địa điểm chặn đánh tuyệt hảo.

Khi Sở Dương tới đối diện xem địa hình, cố ý gọi đám người Cố Độc Hành tới, cẩn thận thương lượng một phen, sau đó mới quay trở về.

Lúc đó, hai vị kiếm trung chí tôn, một vị đao trung chí tôn, cùng nhau xuất thủ, thật giống như một cái kéo sắc bén, chẹn ngang yếu đạo, cắt đứt tất cả sinh cơ của địch nhân.

Ngày thứ tám.

Trong lúc mọi người hoàn toàn không hề hay biết gì, Tam Tinh thánh tộc từ Đông Bắc cũng bí mật tiến vào bán kính ba ngàn dặm. Khoảng cách tới chiến trường quyết chiến cũng chỉ còn dư lại nửa ngày lộ trình mà thôi.

Mấy vị chí tôn cửu phẩm của Tam Tinh thánh tộc đều đi theo Thánh Vương Đàm Đàm, cô quân xâm nhập, trực tiếp ẩn mình trên một ngọn núi nằm trong phạm vi chiến trường, quan sát nghiêm ngặt động tĩnh chiến cuộc.

Phe liên quân, theo từng ngày từng ngày trôi qua, cái loại không khí khẩn trương trước đại chiến, cũng càng lúc càng có vẻ nồng đậm.

Tới mấy ngày cuối cùng, không khí đã nặng nề tới mức gần như không thở nổi.

Buổi chiều ngày thứ tám.

Hai vị chí tôn bát phẩm đỉnh phong của đại đội chi viện phe chấp pháp giả rốt cuộc cũng giống như chó nhà có tang, chạy tới đại doanh liên quân.

Sau khi hai người tới nơi, bộ dáng chật vật tới mức độ thê thảm, mệt mỏi gần như muốn quỵ luôn đương trường, khiến cho tất cả cao tầng liên quân đều thất kinh!

"Tôn sư, đại đội nhân mã của quý phương đâu? Còn ở phía sau sao?" Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi, biết rõ tình huống không ổn, nhưng vẫn ôm hi vọng vạn nhất.

"Không còn... đều không còn nữa rồi.... Tất cả đều bị tinh quái ăn sạch rồi...." Cung phụng chấp pháp giả Miêu Chấn Đông hai mắt vô thần: "Mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận. Tinh quái kia cũng bám theo rồi... Tinh quái đó thật sự là đáng sợ! Mọi người ngàn vạn lần không nên bị bề ngoài của hắn mê hoặc!"

"Tinh quái! Tinh quái nào? Làm sao lại bị mê hoặc?" Mọi người không hiểu làm sao. Gia hỏa này làm sao lại nói năng lộn xộn như vậy, thật chẳng xứng với một thân tu vi chí tôn bát phẩm đỉnh phong!

Sau khi hai vị cung phụng được nghỉ ngơi trong chốc lát, mới chậm rãi kể lại mọi chuyện. Mọi người rốt cuộc cũng hiểu ra.

Thì ra đại quân chấp pháp giả gặp phải tinh quái, bị tàn sát sạch sẽ. Chỉ c̣òn hai vị dẫn dội may mắn thoát thân, chạy tới đại doanh liên quân...

"Tinh quái? Trên đời này lấy đâu ra tinh quái! Lại còn là tinh quái hình người có thực lực chí tôn cửu phẩm?" Tiêu Thần Vũ cười nhạt. Hiển nhiên chẳng thèm tin lời hai vị cung phụng nói. Ánh mắt nhìn hai vị cung phụng cũng tràn đầy khinh bỉ, không che dấu chút nào!

Mẹ nó, con tưởng hai người các ngươi xem như một nhân vật. Nào nghĩ tới, mới chỉ gặp được chút chuyện nhỏ, đã quy cho quỷ thần tinh quái rồi.

Sao các ngươi không trực tiếp nói, các ngươi gặp phải Ninh Thiên Nhai, Vũ Tuyệt Thành, cộng thêm cả Cửu Kiếp kiếm chủ tam cường liên thủ chặn giết các ngươi. Các ngươi liều chết chiến đấu cuối cùng không địch lại, chỉ còn hai người thoát thân. Nếu nói như vậy, mặc dù biết rõ các ngươi đang khoác lác, nhưng ít nhất cũng là khoác lác có trình độ, còn xem trọng các ngươi một chút. Bây giờ nghe hai con hàng này nói dối trắng trợn như thế, ai tin...

Cửu Trọng Thiên mấy chục vạn năm qua, nào có từng xuất hiện tinh quái hình người lợi hại như vậy?

Tới cấp bậc như Tiêu Thần Vũ rồi, là một thành viên trong hàng ngũ cường giả tối cường, hắn đã không cần phải che giấu cảm xúc ý nghĩ trong lòng mình nữa rồi.

Chú ý là chú ý, chán ghét là chán ghét, thích là thích, khinh là khinh!

"Thật mà! Tinh quái hình người này không những có được thực lực chí tôn cửu phẩm, còn có được thân thể gần như bất diệt, một mực đánh lén chúng ta!" Miêu Chấn Đông cũng có mấy ngàn năm lịch lãm, làm sao chẳng nhìn ra vẻ khinh bỉ trong mắt Tiêu Thần Vũ. Cho dù biết rõ sự tình đúng là có chút khó tin, nhưng cũng không nhịn được bốc hỏa. Lão phu lừa ngươi? Lão phu phải lừa ngươi sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai, đáng để lão phu lừa ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là tổ tông Tiêu gia thì lợi hại lắm sao?

"Thôi việc này dừng ở đây. Cứ cho là như thế đi...." Thanh âm Tiêu Thần Vũ chậm rãi nói: "Chỉ là ta còn muốn hỏi một câu. Nhóm nhân mã các ngươi đều chết sạch rồi, chỉ còn hai vị, nhưng thế nào cũng coi như đã tới. Tức là chỉ hai người cũng tính là một lộ viện binh tới rồi. Vậy những người được điều từ nơi khác tới đâu? Đi đâu rồi?"

Hắn cười cười âm trầm: "Cho dù chia nhau hành động, nhưng vị trí những người đó so với các ngươi lúc trước thì gần hơn nhiều lắm, lẽ ra nên sớm tới rồ. Nhưng hiện tại vì sao còn chưa tới? Chẳng lẽ những người đó cũng bị tinh quái hình người đánh lén rồi? Cũng không biết tinh quái đánh lén bọn họ liệu cũng có thực lực chí tôn cửu phẩm hay không? Thì ra chí tôn cửu phẩm Thượng Tam Thiên hiện giờ lại không đáng tiền như vậy. Lại qua mấy ngày nữa, có khi cửu phẩm đầy đất cũng nên. Chí tôn còn không bằng chó?"

Miêu Chấn Đông cứng họng, sau một hồi lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào.

Nói thật, hắn đâu có những người đó rốt cuộc chạy đi dâu rồi?

Chỉ là Tiêu Thần Vũ nói một điểm cũng không sai.

Những người đó hẳn nên tới rồi mới đúng.

Nhưng cho tới bây giờ còn chưa tới. cái này thật quá bất thường rồi....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status