Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1700: "Ủa? Là Thiên ma?"

Sở Dương bay ra ngoài giống như gió lốc, lực lượng toàn thân rốt cuộc cũng cạn kiệt, ngay cả chút sức lực để quay đầu nhìn lại cũng không còn nữa. Cả người bùm một tiếng, ngã lăn lông lốc trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Không phải Sở Dương không muốn động, mà là đến một điểm khí lực cũng không có, chân chính không thể động đậy.

Đàm Đàm rốt cuộc cũng phi thân chạy tới nơi, chặn trước người Sở Dương, trong miệng vẫn không ngừng hộc ra máu tươi. Nếu như bây giờ Thiên ma vẫn tiếp tục tiến lên, Đàm Đàm tuyệt đối không ngại liều mạng, kéo Thiên ma cùng chết.

Thương thế của Thiên ma rất trầm trọng, thậm chí là cực kỳ trầm trọng.

Cho dù là một vị chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, bị thương nặng như vậy cũng không có khả năng sống sót.

Nửa người bị đánh nát hoàn toàn, nửa người còn lại cũng gần như bị kiếm khí của Sở Dương đục thành cái sáng.

Một cánh tay hoàn toàn biến mất, cánh tay còn lại thì đang bị niết bàn chi hỏa hừng hực thiêu đốt.

Thương thế của Thiên ma, gần như không thể dùng từ nghiêm trọng để hình dung nữa rồi. Thương thế như vậy, một vạn người cũng phải chết tới 9999 người.

Nhưng Thiên ma thủy chung vẫn là Thiên ma, hắn chính là kẻ còn sót lại đó. Có lẽ cũng bởi vì hắn vốn không phải con người, mà là ma.

Trước tiên đại chiến bảy đại chí tôn, tiêu diệt từng người, lại cùng Tam Tinh Thánh Vương quyết chiến, chiếm cứ thượng phong toàn diện. Cuối cùng lại đấu một chiêu với Cửu Kiếp kiếm chủ, tuy rằng đại ý chịu thua thiệt lớn, nhưng vẫn khiến cho Cửu Kiếp kiếm chủ vô lực tái hành động, càng một chiêu gần như đánh tan kiếm linh!

Tu vi như thế, ở Cửu Trọng Thiên tuyệt đối là độc bộ thiên hạ!

Thương thế như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm chết mấy lần rồi. Nhưng Thiên ma vẫn mồm mép nhảy múa không ngừng. Bất quá "nhảy múa" có quá nửa là đau, thật sự là quá đau, hơn nữa còn đau đớn liên tục không ngừng.

Niết bàn chi hỏa hừng hực bốc cháy trên tay, nỗi thống khổ quả thực không khác gì đau từ trong thần tủy.

Hắn điên cuồng hét lớn, lợi dụng ma khí, dốc hết tu vi, không tiếc bất cứ giá nào, nhưng thủy chung vẫn không thể dập tắt bản mạng chi hỏa của phượng hoàng nhất tộc.

Thiên ma thật sự khóc không ra nước mắt rồi.

Bất quá ma thủy chung vẫn là ma. hắn cố nén đau, lợi dụng ma khí biến ảo ra một thanh đao, xoẹt một tiếng, chặt cánh tay phải của mình xuống. Cánh tay lăn lông lốc trên mặt đất nhưng hỏa diễm vẫn còn cháy rừng rực.

Độc xà cắn, tráng sĩ chặt tay. Cũng là đạo lý này, bất quá so với tráng sĩ chặt tay, Thiên ma lần này càng thêm bất đắc dĩ và bi kịch.

Bởi vì hắn ngay cả tay để cầm đao cũng không có nữa rồi.

Niết bàn chi hỏa vẫn đang chậm rãi thiêu đốt, bộ dáng giống như không đốt sạch cánh tay kia không bỏ qua.

Thiên ma điên cuồng gầm thét, phẫn nộ rít gào, thanh âm gần như đã khàn đặc. Cho dù là Thiên ma chi thể, thương thế như vậy cũng là quá nặng rồi.

HIện tại hai cánh tay đều không còn. Bả vai một bên cùng một nửa thân thể biến mất, nửa thân thể còn lại cũng bị đục chi chít... Thương thế Thiên ma hiện tại, so với lúc trước bị bắt sống, xóa sạch chín thành tu vi còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm.

Mà thảm nhất chính là, lực lượng mình cường ngạnh điều động cũng đã hao hết toàn bộ, không thể tiếp tục được nữa. Trước mắt, gần như đã dầu cạn đèn tắt rồi.

Giờ phút này, ý niệm duy nhất trong lòng Thiên ma cũng chỉ có thoát thân bỏ chạy mà thôi. Dù sao, sống sót mới có tương lai đáng nói.

Nỗ lực thôi động chút ma khí cuối cùng còn sót lại, bao phủ lên thân thể nửa tàn nửa phế, tận hết sức khôi phục thương thế của mình. Tuy tác dụng cực kỳ nhỏ bé nhưng có một chút cũng còn hơn không.

Oán hận liếc mắt nhìn Đàm Đàm một cái, trong cơn đau đớn, Thiên ma tru lên như sói: "Tiểu tử, ma thể của ngươi, ta sớm muộn gì cũng lấy. A a a... đau chết ta... chết tiệt chết tiệt..."

Thanh âm vẫn còn đang vang vọng nhưng hắn đã trực tiếp xoay người mà đi. Tốc độ cực nhanh, nhoáng cái đã thoát ra ngoài hơn mười trượng.

Bây giờ phải nhanh chóng trở về, bảo Pháp Tôn đi kiếm chút thần hồn về khôi phục thương thế. Nếu như còn không bổ sung, chỉ sợ mình thật sự phải nằm lại nơi này rồi... Hôm nay thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Đàm Đàm giờ phút này cũng như nỏ mạnh hết đà, vô lực truy kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên ma trọng thương bỏ đi. Cường địch cuối cùng cũng bỏ đi, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, may mắn thế nào lại vừa vặn đặt mông lên người Sở Dương.

Sở ngự tọa cả người đang mềm nhũn, một chút khí lực cũng lấy không ra, lập tức bị ngồi cho "ngao" một tiếng đau đớn, giống như heo bị chọc tiết.

Vội vàng hít mấy hơi lạnh: "Khốn kiếp, nếu... nếu còn không đứng lên, ta đại biểu sư phụ chấp hành môn quy, xử lý tên hỗn trướng nhà ngươi! A..."

Đàm Đàm thoải mái lắc lắc mông, khiến cho Sở Dương bên dưới lại phải kêu thảm một tiếng, lúc này mới lười biếng nói: "Cái này phải đợi ta trở về, sư đệ ngươi đi ra rồi ngươi nói với hắn. Nói với ta vô dụng, ta không phải sư đệ ngươi... Ta đây cũng là đang mát xa cho ngươi, cho ngươi sớm đứng lên một chút. Đám thuộc hạ của ta còn đang cần Cửu Trọng đan của ngươi cứu trị đó. Ngươi thế nào còn chưa đứng lên, bị ta ngồi rất sảng khoái sao? nếu sảng khoái vậy ta ngồi thêm một hồi cũng không sao!"

"Fuk!" Sở Dương phẫn nộ hít một hơi: "Hitz... Nếu sớm biết ngươi hỗn trướng như vậy, ca ca ta đã không tới đây rồi... Ăn ở như ngươi, bị người ta đánh chết cũng xứng đáng!"

Đàm Đàm hừ hừ một tiếng, vênh mặt lên nói: "Đó là ngươi xen vào việc người khác, ai cần chứ?"

Hai người ngoài miệng mười phấn cứng, đều không chịu buông tha cho đối phương, dột nhiên ha ha cười rộ lên.

Kỳ thật hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Sở Dương xuất thủ tuyệt đối không phải bởi vì hiểu lầm gì. Hắn còn rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, nhưng hắn vẫn lựa chọn xuất thủ, hơn nữa vừa xuất thủ chính là một kích tối cường, không có đường lui.

Đàm Đàm, hay gọi là Tam Tinh Thánh Vương cũng được, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn tới Sở Dương, thậm chí còn không tiếc lấy tính mạng của mình, thần hồn của mình ra để trả giá.

Nhưng hai người đều sẽ không nói ra, hết thảy đều để ở trong lòng.

Nói rõ ràng, mùi vị cảm ơn liền quá rõ ràng, không còn ý nghĩa gì nữa...

Như vậy, bất kể là ai cũng không được tự nhiên.

Qua thời gian không lâu, Sở Dương tức giận đẩy Đàm Đàm ra khỏi người. Lúc trước Sở Dương chẳng qua chỉ là nhất thời thoát lực, kỳ thật cũng không có thương tổn gì, chỉ trong chốc lát là khôi phục xong. Tuy tu vi chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng hành động đương nhiên không thành vấn đề. Lúc này mới nghiêng người, tiếp đó tung ra một cước. Đàm Thánh Vương lập tức bị đá bay ra ngoài, lộn nhào bảy tám vòng...

Lại càng không để ý tới Đàm Thánh Vương đang trợn mắt nhìn, trước tiên bắt đầu sờ soạng trong người, lấy ra một viên Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh, tự phục dùng.

"Ta không sao, Cổ Nhất Cổ thương thế nặng nề, ngươi...." Đàm Đàm kêu lên.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Sở Dương hung tợn cả giận nói: "Ta có mắt! Ta có thể thấy được! Còn không cần ngươi bên cạnh lắm mồm, có tin ta đánh ngươi không? Ngươi cho rằng ngươi là Thánh Vương gì gì đó thì giỏi lắm sao?"

Khóe miệng Đàm Đàm giật giật, hung hăng trợn mắt nhìn Sở Dương, mắng: "Chờ đến lúc ta khôi phục, nhất định sẽ cho tiểu tử ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn vương!"

Ở sâu trong con ngươi lại thoáng lộ ra một ý cười.

Vị sư huynh Cửu Kiếp kiếm chủ này của tiểu tử Đàm Đàm kia, đúng là... không tệ...

Sở Dương lần này thật sự phải xuất huyết rồi.

Mấy người Cổ Nhất Cổ, ai nấy đều tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Cửu Trọng đan, chỉ sợ chẳng thể cứu nổi. Bốn người kia còn đỡ, dùng Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh có thể khôi phục một chút, ít nhất cũng không lo lắng tính mạng.

Nhưng Cổ Nhất Cổ lại liều mạng tới tàn nhãn, lục phủ ngũ tạng gần như bị đánh nát toàn bộ, dùng Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh thì cũng đi đời nhà ma thôi.

Sở Dương vừa đau lòng thở dài, vừa lấy ra mấy viên Cửu Trọng đan, vừa thì thào mắng chửi Đàm Đàm.

"Khốn kiếp! Hại lão tử phá sản mà. Đợi tiểu tử Đàm Đàm kia trở lại, lão tử phải xử hắn ra trò, không xuất một trăm chiêu không bỏ qua..."

Đàm Đàm đang ngồi bên cạnh, lúc đầu chỉ mỉm cười yên tâm, sao đó liền lảo đảo, bịch một tiếng ngã vật ra, toàn bộ tri giác biến mất

Thánh Vương chi hồn thủy chung còn chưa tới mức độ hoàn toàn thức tỉnh, mạnh mẽ thức tỉnh, cuối cùng bị phản phệ.

Lần này trải qua chiến đấu thảm liệt như vậy, hiện tại phản phệ đã ập tới, di họa lại càng lớn. Hiện tại cường địch đã qua, khó xử đã giải, thuộc hạ lại đều được cứu, tâm nguyện đã hết, tâm thần vừa buông lỏng liền rơi vào hôn mê.

Sở Dương hừ hừ, nhìn nhìn tới, phát hiện không có gì nguy hiểm, một cước đá con hàng này sang một bên. Lần này tỉnh lại, hẳn lại là Đàm Đàm đi? Tên hỗn trướng này, đúng là muốn hù chết lão tử rồi...

"ngươi làm gì?" Đám người Cổ Nhất Cổ tuy đang chữa thương nhìn thấy Sở Dương một bước đá vào người Thánh Vương, vẫn không nhịn được là trợn trừng mắt mà nhìn. Tên hỗn đản này, cho dù là sư huynh Thánh Vương cũng quá không lễ độ rồi. Làm sao có thể đá Thánh Vương như vậy...

Sở Dương buồn bực một hồi.

Lão tử vừa mới cứu mạng các ngươi đó, là ân nhân cứu mạng của đám người các ngươi đó. Các ngươi còn dám trừng mắt nhìn lão tử... Đám bạch nhãn lang này!

Bên kia.

Thiên ma một đường hốt hoảng đào tẩu.

Tốc độ bỏ chạy của hắn quả nhiên là nhanh tới cực điểm, một đường đi qua, đã có không dưới vài trăm người ngã xuống, thần hồn đều bị thôn phệ sạch.

Nhưng chút lực lượng thần hồn đó đối với Thiên ma mà nói, ngay cả muối bỏ biển cũng không tính. Căn bản không làm nên chuyện gì.

Thiên ma vừa buồn bực vừa sợ hãi, cảm thấy thần hồn của mình đang không ngừng tiêu tán, tu vi trên người tựa hồ cũng dần dần suy sụp. Mà khoảng cách từ đây tới chỗ Pháp Tôn vẫn còn một đoạn, mình có thể chống đỡ tới lúc đó sao?

Nếu như giờ phút này không có ai, không có thần hồn một cao thủ nào bổ sung, chữa trị thương thế... hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Trong lúc nhất thời không khỏi hoảng hốt vô kế.

Phía trước chợt xuất hiện một trung niên văn sĩ tiêu sái xuất trần cùng một tiểu cô nương đi tới. Thiên ma chẳng thèm kén cá trọn canh nữa, ngay cả tra xét đối phương cũng không thèm, không chút do dự lập tức hạ thủ!

Một hơi cắn tới. Giờ phút này, châu chấu có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt.

Vốn tưởng có thể đắc thủ dễ như trở bàn tay, không ngờ trung niên văn sĩ này lại ngẩng phắt đầu, cười quỷ dị, nói: "Ủa? Là Thiên ma?"

Thiên ma ngẩn ra, chỉ thấy đối phương vừa nói vừa vung tay lên, một đám vật chất vô hình vô chất đột ngột tỏa ra.

Tiếp đó lại choang một kiếm, vừa nhanh vừa độc.

"Vô hình chi độc?" Thiên ma thất thanh kêu lên, lần này thật sự muốn khóc rồi.

Thế nào tùy tiện gặp một người, cũng có thể tung ra chiêu số như vô hình chi độc?

Nếu như là lúc bình thường, chút độc này Thiên ma căn bản không quan tâm, cho dù dính cũng không dính được tới người hắn. Nhưng hiện tại, lại gần như bất lực. Không ngờ bị công kích trúng.

Nhất là hắn đang há miệng cắn người, vô hình chi độc lại vừa vặn chui vào miệng.

Lần này, có thể nói là cực kỳ bi ai rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status