Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 1705: Thân đã nhập ma, hối hận đã muộn!

Pháp Tôn ngây ngẩn một hồi, nói: "Không chỉ ngươi cảm thấy khó tin, thậm chí ngay cả chính ta, cũng cảm thấy chuyện này khó tin."

"Nhưng chuyện này lại thật sự xảy ra như vậy đấy. Mấy vạn năm không nhận ra, ta đã không còn đường quay đầu nữa rồi. Mà có lẽ ta vốn đã không muốn quay lại nữa, không hề muốn quay đầu lại nữa rồi."

"Là ta thay đổi? Hay là thế giới này thay đổi?"

"Khi cố gắng tất cả, đều không nhìn thấy hi vọng, khi tất cả tranh đấu, đều biến thành chuyện viển vông, khi sinh tử huynh đệ đều biến thành hư vô, khi ta quay đầu lại, lại chỉ còn hận ý..."

"Ta đã thay đổi! Ta liền nghĩ, muốn trả thù người trong thiên hạ! Vì sao? Chúng ta tạo nên thái bình thịnh thế, nhưng vì sao chúng ta lại không có kết cục tốt? Vì sao những kẻ tầm thường lại có thể an hưởng thành quả mà chúng ta phấn đấu? Vì sao chúng ta phải chịu đau khổ? Vì sao chúng ta phải đi bổ thiên? Vì sao?"

"Chúng ta nợ bọn hắn? Chúng ta thiếu bọn hắn? Các huynh đệ năm đó đều chỉ muốn tiêu dao giang hồ, có người nào không làm được? Có người nào kém hơn người khác?"

"Tất cả khổ tâm, tất cả trung thành, đều biến thành trò cười! Đều làm mai mối cho người khác... ta thay đổi!"

"Ta không còn là ta trước kia nữa!"

"Từ lần đầu tiên vì quyền thế mà giết người, hơn nữa còn giết một người tốt. Ta cứ như vậy rơi thẳng xuống vực sâu. Một bước sai, vạn bước sai. Đến sau này, cam chịu sa ngã, vì hòa hợp thần hồn mà tu luyện ma công, lại càng không thể vãn hồi.... Hiện giờ càng đứng cùng phe với vực ngoại thiên ma, ngay cả bản thân cũng biến thành bán ma thân... Hoàn toàn hãm chân bùn sâu rồi! Một sai lầm tạo thành hận thiên cổ, một cái quay đầu đã trăm năm. Ta làm sao dừng lại, trăm năm, ngàn năm vạn năm cũng không dừng được nữa rồi!"

"Với tâm tính ta hiện giờ, còn nói nghĩa khí cái gì, có tư cách gì mà nói hai chữ này..." Pháp Tôn cười thảm một tiếng: "Hai chữ này, sớm đã không còn liên quan gì tới ta. Huynh đệ của ta đều chết hết, cho dù muốn nói nghĩ khí, vậy ta nói với ai? Nói nghĩa khí với những kẻ khác sao? Bọn hắn xứng sao?"

"Đúng vậy...." Vũ Tuyệt Thành giận dữ nói: "Những huynh đệ của ngươi... căn bản không hề chết! Ít nhất cũng không chết dưới cái ngươi gọi là âm mưu!"

Vũ Tuyệt Thành thốt ra một câu, lại tựa như cuồng phong chớp giật, long trời lở đất.

"Không chết? Huynh đệ của ta không chết?!" Pháp Tôn trực tiếp ngây người.

Hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn, ánh mắt ngây dại, ngây ra như phỗng.

Giống như kinh lôi cửu thiên, chuẩn xác giáng trúng đầu hắn.

Nếu như Vũ Tuyệt Thành xuất thủ vào thời điểm này, tuyệt đối có thể đắc thủ. Bởi vì Pháp Tôn lúc này hoàn toàn không có phòng ngự, không có chống cự. Một kích tuyệt sát cũng không phải hi vọng xa vời!

Pháp Tôn bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, tiến lên một bước, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vũ Tuyệt Thành, thanh âm vốn bình thản lại trở nên dồn dập dị thường: "Ngươi nói cái gì?! Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại một lần nữa, ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Vũ Tuyệt Thành nhìn hắn thương hại, chậm rãi nói từng chữ một: "Ta nói, những huynh đệ đó của ngươi, kỳ thật chưa chết."

"Không... chết...." Pháp Tôn thì thào lẩm bẩm, thất hồn lạc phách, lảo đảo lùi về phía sau một bước.

Hắn biết, bất kể từ phương diện nào, Vũ Tuyệt Thành đều không có khả năng bịa chuyện lừa mình, trong lúc nhất thời không khỏi thất thần.

Lần này thật sự là thất thần.

Ngay cả ánh mắt cũng trở nên vô thần.

Lại một lần nữa mất khống chế. Nếu như Vũ Tuyệt Thành xuất thủ, vẫn có thể bắt được Pháp Tôn trong nháy mắt.

Một trí giả, trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi lại thất thần tới hai lần. Chuyện này thật sự cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn không hề xuất thủ.

Bởi vì hắn cũng có từng giống như Pháp Tôn. Trong thời điểm như thế này, hắn làm sao có thể xuất thủ. Trong lòng hắn chỉ có thở dài.

"Vậy... vậy bọn họ đang ở nơi nào?" Pháp Tôn hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên dị thường sắc bén.

"Năm đó, Cửu Kiếp kiếm chủ... cũng chính là lão đại của ngươi, thậm chí là lão đại của ta... Có lẽ chỉ có hắn mới thật sự tan thành mây khói... Hắn đã dùng thân thể, thần hồn của mình, đả thông một lối đi cho các huynh đệ, để các huynh đệ có thể đi vực ngoại chiến Thiên ma..."

Vũ Tuyệt Thành thở dài nói: "Tất cả mọi chuyện là thế này..."

Kể lại chuyện tình mà Sở Dương nói với hắn, từ đầu tới cuối một lần. Vũ Tuyệt Thành thủy chung vẫn cho rằng Pháp Tôn có tư cách biết bí mật này. Cho nên, cho dù giữa song phương thù sâu như biển, nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn kiên trì, cho dù muốn giết Pháp Tôn, nhất định cũng phải nói cho đối phương biết rồi tính!

Nghe Vũ Tuyệt Thành kể, Pháp Tôn thủy chung không nói gì, một mực lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh như cũ, chỉ là cơ nhục trên mặt lại không ngừng co giật.

Là loại co giật không tự chủ được, chốc chốc lại phát tác một lần.

Đợi đến khi Vũ Tuyệt Thành nói tới câu "Đưa huynh đệ ta, vực ngoại chiến Thiên ma", vẻ mặt Pháp Tôn rốt cuộc trở nên phức tạp không nói nên lời, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, lại muốn dốc hết cõi lòng, lại muốn kiệt lực khống chế.

Vẻ mặt bi thảm, khiến cho người ta nhìn mà không đành lòng.

Khóe miệng Pháp Tôn không ngừng run rẩy, không ngừng mấp máy, hắn cắn răng, nhưng cắn không được, trong bất tri bất giác lại cắn môi, cắn cho máu tươi đầm đìa, từ trên khóe miệng rơi xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Vũ Tuyệt Thành, nhưng thủy chung vẫn không hề lên tiếng nói chuyện.

Không nói một lời.

Vũ Tuyệt Thành đã kể xong tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Pháp Tôn vẫn không nói gì, vẫn duy trì trầm mặc, giống như hóa thành tượng gỗ gậy.

Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh tựa như ngưng kết lại. Một cỗ áp lực khó nói nên lời, bi thương không thể nào nói ra, chậm rãi tràn ngập...

Sưu sưu...

Mấy đạo thân ảnh từ trên không cấp tốc đáp xuống. Người tới đúng là đám người Cố Độc Hành.

Đám người Cố Độc Hành liếc mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, đều chấn động vô cùng.

Đám người Sở Dương Đàm Đàm nắm ngổn ngang đằng xa, không còn một ai đứng nổi. Duy chỉ có hai người đứng, chính là Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành. Hơn nữa tử thù không đội trời chung như vậy, nhìn thấy nhau không ngờ lại đứng im nhìn nhau.

Cảnh tưởng quỷ dị này không khỏi khiến cho người ta quá mức chấn động. Thật sự là quá khó lý giải rồi.

Mạc Khinh Vũ nhìn thấy Sở Dương bộ dáng thê thảm, toàn thân là máu, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận, chỉ cảm thấy đại não ầm ầm chấn động, trước mắt sao trăng bay loạn, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, tựa hồ vào giờ khắc này tất cả trời đất đều sụp đổ, gần như mất đi tất cả ý thức, hét lớn một tiếng rồi chạy tới.

"Sở Dương! Ngươi làm sao vậy?" Mặc Lệ Nhi không kịp giữ lại, Mạc Khinh Vũ đã xông ra ngoài. Giờ khắc này, trong mắt nàng trừ Sở Dương trọng thương ra, chẳng còn cái gì khác. Toàn bộ thế giới, đều không còn tồn tại trong mắt nàng.

Nếu như hắn.. bất hạnh... vậy ta... sẽ cùng hắn bồi bạn!

Đây là ý niệm duy nhất của Mạc Khinh Vũ trong giờ khắc này.

Cửu kiếp huynh đệ cùng động, đao kiếm cùng xuất, quỳnh hoa trong tay. Ánh mắt sáng quắc nhìn Pháp Tôn.

Bởi vì Mạc Khinh Vũ đang chạy qua bên người Pháp Tôn, toàn thân không có bất cứ chút phòng bị nào...

Chỉ cần Pháp Tôn thoáng cử động, cách huynh đệ lập tức liều mạng!

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Pháp Tôn lại không hề động.

Không những không động, mà đơn thuần nhìn phản ứng của hắn, giống như căn bản không hề phát hiện ra đám người Cố Độc Hành đã tới, chỉ ngơ ngác đứng đó, tựa như thất hồn lạc phách, hồn bất phụ thể.

Đám người Cố Độc Hành rốt cuộc thở phào một hơi, vẫn duy trì trạng thái phòng bị, chậm rãi đi vòng qua bên hông, tới xem xét tình huống Sở Dương thế nào.

Pháp Tôn cùng Vũ Tuyệt Thành vẫn duy trì trạng thái mặt đối mặt, giờ khắc này, toàn thân Pháp Tôn phảng phất như đã biến thành tò te rối gỗ.

Thanh phong thổi qua, hất tung hắc bào của hắn.

Giờ khắc này, Pháp Tôn chỉ có một loại cảm giác, đó là cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, thê lương, cô độc, tang thương như vậy.

Còn có một loại đau đớn, hối hận, không biết làm thế nào.

Sau một hồi lâu, trên người Pháp Tôn đột nhiên tràn ra từng đám từng đám hắc khí nồng đậm tới cực điểm. Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành co rụt lại. Thiên ma khí!

Thiên ma khí tái hiện, có nghĩa là Pháp Tôn đã đưa ra lựa chọn?!"

Thiên ma khí trên người Pháp Tôn càng lúc càng dày đặc, nồng đậm, gần như bao phủ toàn thân hắn vào bên trong, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Một cười cay đắng tới cực điểm. Pháp Tôn phất tay, xua tan tất cả ma vụ bao phủ trước mắt, lại một lần nữa lộ ra diện mạo. Hắn thở một hơi thật dài, không biết đang suy nghĩ gì, nói: "Đưa huynh đệ ta, vực ngoại chiến Thiên ma, giúp huynh đệ ta cải tạo thân thể, thành tựu bất tử kim thân, thành toàn huynh đệ ta, quát tháo vực ngoại, gây dựng công lao sự nghiệp bất hủ, để huynh đệ ta hưởng vinh hoa thọ cùng thiên địa, mang vinh quang chí cao vô thượng. Ha ha..."

"Thì ra lại là như thế. Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, thì ra là chúng ta hiểu lầm đại ca rồi. Thì ra... Ha ha... ha ha..."

"Đã muộn rồi, đã muộn rồi...." Pháp Tôn liên thanh cười lớn, tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn, lộ ra vô tận thê lương, cô đơn, trong lúc nhất thời, còn lộ ra vẻ thất hồn lạc phách, mất hồn mất vía.

"Nếu như ta biết từ ba vạn năm trước, ta làm sao phải tổn hao tâm kế đi phá hỏng kế hoạch của đại ca? Nếu như ta biết từ một vạn năm trước, ta làm sao còn đi làm Pháp Tôn? Cho dù tìm không thấy bọn họ, ta ít nhất cũng có thể tự sát mà chết, ít nhiều bớt đi mấy phần áy náy trong lòng."

"Cho dù ta biết từ ba ngàn năm trước, ta vô luận lựa chọn thế nào, cũng không khổ tâm tìm cách đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ. Nếu như ta biết chuyện này từ một trăm năm trước, ta vẫn tình nguyện buông bỏ tất cả tôn vinh, tự hủy một thân tu vi này, quay về du hồn, nhưng hiện tại..."

"Hiện tại thì sao, sơ tâm ngươi vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn đường quay đầu. Nhân ma bất quá chỉ là một ý niệm mà thôi!" Vũ Tuyệt Thành nói. Dù sao cũng đều là cửu kiếp nếu luận tới người hiểu rõ tâm tình Pháp Tôn giờ phút này nhất, không ai hơn được Vũ Tuyệt Thành!

"Nhân ma bất quá chỉ là một ý niệm! Ha ha ha..." Pháp Tôn cười thê lương: "Vũ Tuyệt Thành! Ngươi xem, đây là cái gì?"

Phốc một tiếng, hắn thôi động ma khí, khiến cho ma vụ lại một lần nữa phiêu đãng trước mặt mình, dùng ngón tay chỉ, hung hăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là cái gì? Huynh đệ của ta đang làm gì? Mà ta là cái gì?"

Hắn ngửa mặt lên trời rống to: "Huynh đệ ta đi chiến Thiên ma, vì nhân loại mà đi chiến Thiên ma! Mà ta bây giờ lại chính là Thiên ma, vì tư dục bản thân, không tiếc hóa thân thành ma, tàn sát bừa bãi nhân gian! Cho dù sơ tâm vẫn còn, ta còn có thể quay đầu sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status