Ngạo thế cửu trọng thiên

Chương 712: Lòng nóng như lửa đốt!

Trong những ngày này, tiểu hài tử gần như chính là bị Dương Nhược Lan ôm đến. Đứa nhỏ vừa mới đầy tháng thịt mũm mĩm, tròng mắt đen lúng liếng đã rất linh hoạt nhìn đi nhìn lại. Tay nhỏ bé mập mạp nắm loạn gãi loạn, dáng điệu thơ ngây, trên mỗi đốt ngón tay đều có một cái oa thịt nhỏ mập mạp, Dương Nhược Lan nhìn thích đến tận xương tủy.

Hơn nữa tiểu tử kia mỗi ngày bi ba bi bô, nghe vào trong lỗ tai nàng cũng quả thật giống như âm thanh của tự nhiên, cho dù tiếng khóc oa oa, liên lụy tâm thần của mình run rẩy đau lòng, cũng là một loại thú vui độc đáo.

Nay, cì con trai bất đắc dĩ phải rời khỏi Hạ Tam Thiên, trong lòng Dương Nhược Lan thật sự là luyến tiếc.

Lan Mai Tiên dẫn theo Ô Thiến Thiến ở bảy tám ngày trước đã trực tiếp rời đi, đi Thượng Tam Thiên.

"Sư tỷ, tiểu muội vẫn là muốn cầu người chuyện đó" Thiết Bổ Thiên nhìn Dương Nhược Lan, đôi mắt có chút ửng đỏ, bình tĩnh nói: "Nếu nhìn thấy hắn, xin không nên nói cho hắn".

Trong những ngày này, Thiết Bổ Thiên thấy Dương Nhược Lan đối với đứa nhỏ thật sự là thích, đối với Dương Nhược Lan "chiếm lấy" đứa bé cũng giữ thái độ ngầm đồng ý. Điều này làm cho trong lòng Dương Nhược Lan rất là cảm giác, cũng rất là thỏa mãn.

Dương Nhược Lan nhìn nàng, ánh mắt rất nhu hòa, cũng rất bất đắc dĩ: "Bổ Thiên, chẳng lẽ liền... thật liền như vậy sao? Ngươi cho dù không vì mình cũng vì đứa nhỏ suy nghĩ một chút...".

Thiết Bổ Thiên bình tĩnh lắc đầu nói: "Ta nghĩ kỹ rồi".

Dương Nhược Lan ảm đạm thở dài.

Nữ tử này là kiên cường như thế, mà lại giỏi am hiểu ý người. Thân ở địa vị cao, lại không có nửa điểm kiêu căng, tự nhiên hào phóng lại là phong hoa tuyệt đại, lúc còn nhỏ, săn sóc... nữ nhân như vậy, đốt đèn lồng tìm khắp Cửu Trọng Thiên cũng khó tìm được người thứ hai!

Thật không biết tên Sở Dương khốn kiếp kia là vì cái gì mỡ heo che lòng, bị hồ ly linh nào câu dẫn hồn phách, đối với một tiểu mỹ nhân tình thâm ý nặng như vậy, vậy mà xem như không thấy.

Cho dù là đầu heo, cùng một vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại như vậy ngốc ở cùng chỗ thời gian dài như vậy... cho dù nàng hóa trang có thuật, lại chẳng lẽ liền nhìn không ra một chút manh mối?

Mệt hắn còn được xưng là Sở Diêm Vương trí kế có một không hai thiên hạ!

Quả thực là hư danh! Tức chết lão nương rồi!

"Vậy... nếu là có thời gian, ta tới đón các ngươi đi Sở gia Thượng Tam Thiên đi chơi một chút... ngươi, cự tuyệt sao?". Dương Nhược Lan hỏi dò.

Chuyện này không thể nóng vội, Thiết Bổ Thiên là một kỳ nữ tử tự có quyết đoán, ngực có khâu hác tuyệt thế, nóng vội ngược lại không hay.

Thiết Bổ Thiên cau mày, cười cười thanh nhã nói: "Nếu là như thế... ngược lại tốt... chẳng qua việc nước nặng nề, cho dù đi chỉ sợ cũng là không đợi được mấy ngày".

"Ngươi chịu đi thì tốt!". Dương Nhược Lan mừng rỡ.

"Ngoan, ngoan Dương Dương, đến... đây, ta ôm một cái...". Dương Nhược Lan vỗ vỗ tay, mở ra, chuẩn bị cùng cháu trai cáo biệt.

Cái vấn đề xưng hô này, thật chính là làm khó chết người.

Rõ ràng chính là tổ tôn, trong lòng biết rõ ràng lại không thể nhận.

Nếu là tự xưng a di... vậy làm sao nói ra miệng?

Cho nên Dương Nhược Lan vị làm bà nội này rất ủy khuất đành phải tự xung "ta".

Tiểu Thiết Dương ở trong lòng Thiết Bổ Thiên, y y nha nha vươn hai cái tay mập mạp. Trong khoảng thời gian này, tuy trẻ con không hiểu chuyện nhưng là sớm thành thói quen Dương Nhược Lan ôm ấp.

Dương Nhược Lan cẩn thận đem hắn ôm đến, cẩn thận đỡ cái đầu thịt hồ hồ nho nhỏ.

Trẻ con bình thường, chỉ sợ là sau khi sinh ra một trăm ngày mới có thể tự mình ngẩng cổ. Nhưng Thiết Dương lại là tên quái thai, vừa mới đầy tháng có thể tự mình thẳng cổ xoay đầu nhìn chung quanh...

Thân thiết một hồi lâu mới lưu luyến không rời đặt về Thiết Bổ Thiên ôm ấp, Tiểu Thiết Dương vẫn như cũ vươn tay duỗi chân muốn trở lại trong lòng Dương Nhược Lan...

Trong lòng Dương Nhược Lan đau xót gần như rơi nước mắt.

Mạnh mẽ quay đầu đi, đối với chồng nói: "Đi thôi".

Ánh mắt Sở Phi Lăng không nỡ nhìn nhìn cháu trong lòng Thiết Bổ Thiên, môi giật giật có chút tiếc nuối thở dài, không nỡ xoay người.

Bây giờ lễ giáo đại phòng, đứa nhỏ mới ra đời là tuyệt sẽ không để nam nhân khác ôm, mà Sở Phi Lăng rõ ràng có lý do danh chính ngôn thuận có thể ôm đứa nhỏ, ông nội của đứa nhỏ, nhưng là thân phận chưa được thừa nhận, một mực không kiếm được cơ hội ôm vào trong lòng.

Vợ chồng hai người xoay đầu rời đi, phía sau Thiết Dương nho nhỏ tựa như cảm giác được cái gì oa một tiếng, khóc lên.

Hai hàng nước mắt Dương Nhược Lan nhất thời xoát chảy xuống, Sở Phi Lăng giữ chặt nàng, hai người triển khai thân hình dứt khoát toàn lực chạy vội, xoát một tiếng biến mất bóng dáng.

Thiết Bổ Thiên nhìn hai người thẳng đến thân hình biến mất, lại đứng hồi lâu, cúi đầu đến nhìn con trai khóc quấy, thật sâu, thở dài một hơi.

"Chúc các người... lên đường bình an, sớm ngày một nhà đoàn tụ". Thiết Bổ Thiên yên lặng nói. Nói đến mấy chữ "một nhà đoàn tụ" này đột nhiên trong lòng đau xót, suýt nữa liền muốn rơi nước mắt, lẩm bẩm nói: "Không nên quên, nhắc nhở của ta, không nên... nói với hắn... nếu không, bản thân ta cũng không biết ta nên làm cái gì bây giờ...".

Dứt khoát xoay người, ôm con trở lại trong ngự liễn, chậm rãi trở về thành.

Dương Nhược Lan cùng Sở Phi Lăng một mực chạy đi rất xa rất xa, tiếng khóc non nớt kia tựa như còn đang quanh quẩn bên tai.

Dương Nhược Lan mất hồn mất vía, không có nửa điểm tinh thần, cẩn thận mỗi bước đi, trong mắt tự có nước mắt lóe ra.

"Nếu là tìm được đứa nhỏ, nói với hắn hay không?". Dương Nhược Lan hỏi.

"Cái này...". Sở Phi Lăng trở nên trầm ngâm, cảm thấy chuyện này rất là buồn bực. Cùng con phân ra mười tám năm, bây giờ sắp gặp nhau, lại có một chuyện mâu thuẫn như vậy.

Theo như lời Thiết Bổ Thiên, trong lòng Sở Dương có người yêu, đó là chuyện nhất định có thể xác định. Hơn nữa, Sở Dương nói bây giờ còn chưa biết Thiết Bổ Thiên là thân nữ nhi.

Nếu là nói với hắn, chẳng khác nào là vừa cùng con gặp mặt, liền phải chia rẽ cảm tình bây giờ của con... buộc hắn đi nhận một cái sự thật khó có thể tin!

Cái này đối với Sở Dương mà nói, không khỏi quá tàn nhẫn!

Mà Thiết Bổ Thiên chỉ sợ cũng là lo lắng điểm này, mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng càng là như vậy, lại càng là cảm thấy Thiết Bổ Thiên khó được, càng là cảm thấy có lỗi với người ta.

Nay nhắc tới chuyện này, trong lòng vợ chồng hai người đều là cực kỳ mâu thuẫn.

"Đi một bước xem một bước đi" Sở Phi Lăng trầm ngâm nói: "Chuyện này... cũng chỉ đành làm việc tùy theo hoàn cảnh".

"Nói cũng phải" Dương Nhược Lan cũng ít nhiều buông ra một ít tâm tình, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hứng thú bừng bừng nói: "Cửu Trọng Thiên đại lục bây giờ, nam nhi ba vợ bốn nàng hầu chính là chuyện bình thường. Nếu là con thật... không thể dứt bỏ, như vậy cưới hai người cũng không có gì cùng lắm thì, thậm chí càng nhiều lại có thể như thế nào? Ngược lại là làm cho người Sở gia chúng ta càng ngày càng là thịnh vượng, ra cành mọc lá, đây là chuyện tốt".

Sở Phi Lăng trừng mắt nói: "Nào có nói dễ dàng như nàng vậy".

Thầm nghĩ thê tử vốn đối với nam tử dám nạp thiếp, luôn luôn là cực kỳ tức giận, cho dù không quen biết cũng rất muốn đem người ta đánh một trận! Bây giờ lại ngược lại, đến phiên con của nàng, vậy mà bát tự còn chưa nhất phiết liền bắt đầu thu xếp nạp thiếp...

Người cùng người thật sự là không thể so sánh.

"Cho dù là có thể cưới nhiều... như vậy, ai là lớn? Ai là nhỏ? Lớn nhỏ chung quy phải phân chứ". Sở Phi Lãng thở dài: "Nàng nói con bỏ được để cho nữ nhân hắn yêu làm nhỏ sao?".

Dương Nhược Lan chớp chớp mắt, cũng có chút không nắm chắc nói: "Chàng xem? Chàng lại là từng cùng con anh em kết nghĩa, đối với hắn tương đối hiểu biết".

Mặt Sở Phi Lãng phát đen, bây giờ phiền nhất mất mặt nhất chính là bị nhắc tới bốn chữ "anh em kết nghĩa" này, đây thật sự là chuyện cười to lớn cõng trên người cả đời, mà còn là mình mặt dày mày dạn muốn cùng con kết bái, tích tụ nói: "Nàng có thể không cần nhắc chuyện này hay không?".

"Làm sao, nói đến nghĩa đệ của chàng... trên mặt không nhịn được?". Dương Nhược Lan buồn cười nhìn chồng.

"Nói đứng đắn".

"Đó chàng nói, ta hỏi chàng đâu".

"Ừm... cái này, lấy hiểu biết của ta đối với tiểu tử kia, chỉ sợ là không thể" Sở Phi Lăng nhớ lại lúc mình cùng Sở Dương cùng một chỗ, từng tí từng tí kia chậm rãi trầm ngâm, làm ra kết luận: "Tiểu tư kia chính là một cái tình loại! Loại nhận thức chuẩn rồi, chín con trâu cũng không kéo về được!".

Dương Nhược Lan thở dài: "Vậy... Thiết Bổ Thiên có thể làm thiếp hay không?".

Sở Phi Lăng trợn mắt, thở dài: "Nàng nói đi?".

"Chỉ sợ cũng không thể...". Dương Nhược Lan ỉu xìu: "Nói như thế nào nữa, người ta cũng là bá chủ số một của Hạ Tam Thiên! Hơn nữa là ngôi cửu ngũ! Làm sao có thể làm thiếp của người? Không cần nói một tầng này, nàng dù sao sinh ra con trưởng cháu đích tôn của Sở gia! Có thể để cho người ta làm thiếp?".

"Biết nàng còn hỏi!". Sở Phi Lăng cũng thở dài một hơi.

"Chuyện này rất phiền toái!". Dương Nhược Lan xoa mày, nhiều năm qua như vậy vẫn là lần đầu tiên đối với chuyện nào đó để bụng như thế, lại không muốn đem chuyện này tranh luận làm đến tình trạng không thể tưởng tượng.

"Đi một bước xem một bước đi" Sở Phi Lãng cũng chỉ có an ủi như thế.

"Chỉ sợ còn không chỉ hai người này... chàng không thấy, tiểu nha đầu tên Ô Thiến Thiến kia rõ ràng đối với con cũng là rễ tình đâm sâu vào, tương tư tận xương!". Dương Nhược Lan sầu khổ cau mày: "Ba người đây".

Sở Phi Lăng liên tục thở dài.

Thằng cha này liền được nữ hài tử hoan nghênh như vậy sao? Ta lúc trẻ, sao liền không có được hoan nghênh như vậy?

"Con trai chúng ta thật là có bản lĩnh!". Dương Nhược Lan đột nhiên liền trở nên vui vẻ, vui rạo rực nói: "Còn không có làm sao, liền có ba nữ tử ái mộ yêu! Hơn nữa mỗi một người cũng không phải người bình thường, đều là phong hoa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương! Phóng mắt Cửu Trọng Thiên, bao gồm những công tử ca này của chín đại chúa tể gia tộc, có người nào có bản lĩnh như con ta vậy!".

Sở Phi Lăng nghẹn họng nhìn trân trối.

Quá... rõ ràng là sự tình sứt đầu mẻ trán, cũng là có thể lấy đến khoe ra sao?

Hơn nữa, vừa rồi còn đang mặt mày đau khổ than thở, nháy mắt nàng liền hứng thú bừng bừng, vậy mà kiêu ngạo tự hào đến không quá như thế...

Sở Phi Lăng không khỏi cảm thán một câu, đàn bà đàn bà, thật là khó có thể lý giải... ta cùng với thê tử kết hợp hai mươi năm rồi, vậy mà còn chưa hoàn toàn hiểu biết thấu triệt...

Loại năng lực tư duy kỳ diệu này, thật là làm cho người ta dở khóc dở cười mà lại trượng nhị hòa thượng sờ không tới ý nghĩ...

"Đi thôi đi thôi, chúng ta nhanh chóng đi Trung Tam Thiên! Tìm được tiểu tử kia, thử lời một chút không phải cái gì đều biết sao?".

Một ngày sau.

Vợ chồng hai người Dương Nhược Lan Sở Phi Lăng xuất hiện ở tửu lâu Trung Tam Thiên.

Sau khi nghe ngóng, vợ chồng hai người lại nhất thời đều choáng váng!

"Cái gì? Mấy đại gia tộc quyết chiến ở hồ Vong Mệnh? Đã bắt đầu? Sở Diêm Vương vậy mà là nhân vật chủ yếu trong đó?". Sắc mặt Dương Nhược Lan lập tức trở nên trắng như tuyết.

"Thạch thị gia tộc của Thượng Tam Thiên cũng tham dự trận so đấu này? Hơn nữa là đứng ở mặt đối lập đám người Sở Diêm Vương?". Sở Phi Lăng chỉ cảm thấy trên đầu giống như bị người hung hăng nện một gậy!

Không kịp cân nhắc cái gì, vợ chồng hai người ném một thỏi vàng, cuốn chút ăn uống, một khắc không ngừng liền chạy đi.

"Mau! Mau mau mau!".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 22 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status