Ngạo thị thiên địa

Chương 184: Điên cuồng thăng cấp


Tròn một tháng trời, nếu như đổi thành canh giờ bên trong Hư Linh Huyễn Cảnh, như vậy đồng nghĩa hắn đã ở đó cả bốn trăm năm.

Lúc này, Hàn Phong xuất hiện, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Trác Minh cũng đi tới phía hắn.

Khi Trác Minh đi đến, cũng nghe thấy câu hỏi của Lâm Nguyệt, liền tiếp lời nói:

- Trác mỗ cũng thấy hiếu kỳ, tiểu hữu sao có thể ở trong Hư Linh Huyễn Cảnh một tháng, nếu có thể kể ra, xin hay cho biết sự thật, trên dưới Thiên Thánh Cốc vô cùng cảm kích.

Nhìn quanh bốn phía, Hàn Phong thấy ánh mắt mọi người đều tập trung về phía mình, vì vậy khẽ thở dài, sau đó đem lý do đã chuẩn bị từ trước nói ra.

- Ta cũng không quá rõ ràng, khi ta tiến nhập trong ảo cảnh, xung quanh là một mảnh hắc ám, căn bản không có huyễn cảnh xuất hiện.

- Hắc ám?

Trác Minh nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi lại.

Hàn Phong lại nói tiếp:

- Trong bóng đêm, ta vô pháp phân biệt rõ phương hướng, hơn nữa đã từng có ý định thoát ra, nhưng đều thất bại, sau đó cảm thấy bên trong tràn đầy thiên địa nguyên tố, nên liền ở đó tu luyên. Mãi cho đến vừa rồi mới đột nhiên có cỗ năng lượng ba động quỉ dị tống ta ra ngoài.

Nghe xong Hàn Phong nói, Trác Minh cũng hoài nghi liếc hắn một cái, hỏi tiếp:

- Ngươi nói đều là sự thật chứ?

- Đương nhiên, tựa hồ điều này cũng không có gì cần phải giấu diếm.

Hàn Phong thản nhiên nói.

Đúng lúc này, Hàn Phong đột nhiên cảm thấy có người ở phía xa đang quan sát mình, cũng không phải nhìn trộm bình thường, mà nhờ vào năng lượng tinh thần cường đại, trực tiếp tiếp xúc Tinh Thần Hải của đối phương.

Nếu đổi lại là lúc trước, có lẽ Hàn Phong sẽ không nhận thấy được cái gì, thế nhưng trải qua Hư Linh Huyễn Cảnh ma luyện, bây giờ Tinh Thần Hải của hắn nhạy cảm dị thường, do đó năng lượng tinh thần của người kia vừa tiếp cận Hàn Phong đã bị hắn phát hiện.

Theo nơi phát ra tinh thần năng lượng, Hàn Phong nhanh chóng nhìn về phía đó, theo cử động của hắn cỗ năng lượng tinh thần kia cũng tiêu thất trong nháy mắt.

Cùng lúc đó, Trác Minh nguyên bản sắc mặt bình thản đột nhiên trở nên ngưng trọng, qua một lúc, mới thở dài nói:

- Nguyên lai Tinh Thần Hải của tiểu hữu khác hẳn với thường nhân, thảo nào Hư Linh Huyễn Cảnh đối với ngươi không có tác dụng.

Nghe được lời ấy của Trác Minh, trong lòng Hàn Phong cả kinh, lập tức trầm giọng nói rằng:

- Trác cốc chủ sao biết được chuyện này.

Trác Minh đã có thể nói ra, vậy tự nhiên là biết tình huống của hắn.

Do đó, Hàn Phong cũng đơn giản thừa nhận, thế nhưng hắn lại không biết vì sao đối phương biết được chuyện này, dù sao trừ tự mình xuất thủ, bằng không ngoại nhân căn bản vô pháp biết được Tinh Thần Hải của mình cường đại ra sao, chẳng lẽ năng lượng tinh thần vừa rồi bắt được có liên quan?

Trác Minh lại nói, xác minh phỏng đoán của Hàn Phong:

- Tiểu hữu xin chớ trách móc, bởi vì chuyện này có liên quan tới hưng suy của Thiên Thánh Cốc, do đó vừa rồi Thiên trưởng lão âm thầm thăm dò Tinh Thần Hải của tiểu hữu, đồng thời cho ta biết.

Ngừng lại một chút, Trác Minh thấy sắc mặt Hàn Phong không tốt, cũng thản nhiên nói rằng:

- Bất quá, điều này cũng gián tiếp chứng minh tiểu hữu vừa nói là thật, lấy Tinh Thần Hải của ngươi có thể ngăn cản được năng lượng ảo giác trong Hư Linh Huyễn Cảnh, chẳng qua đáng tiếc…

- Đáng tiếc cái gì?

Tiêu Linh vốn trốn đằng sau Hàn Phong, lúc này nghe được Trác Minh lắc đầu nói đáng tiếc, nhất thời hiếu kỳ, không khỏi mở miệng hỏi.

- Hư Linh Huyễn Cảnh xác thực thuộc về công kích ảo giác, nhưng ở bên trong thánh thụ quả thật có thể trợ giúp người tu luyện đề cao tu vi, Hư Linh Huyễn Cảnh đối với hắn căn bản không có tác dụng, nói cách khác một tháng này, Hàn tiểu hữu cũng không nhận được bất kỳ trợ giúp gì, tự nhiên là đáng tiếc.

Trác Minh có chút tiếc hận nói rằng.

Hắn cũng xem như là nhân vật, tựa hồ đối với chuyện lúc trước Hàn Phong kích thương Doãn Băng Hinh trước mặt mọi người, không có nửa điểm dị nghị, lúc này vẫn quan tâm tình trạng của Hàn Phong.

Nghe được Trác Minh giải thích, Tiêu Linh cũng lộ vẻ tiếc nuối, bên cạnh Lâm Nguyệt cũng chán nản nói:

- Xác thực đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, kết quả không đạt được gì.

Lý Ngọc cùng Đường Vũ Nhu nghe vậy, cũng thầm thấy đáng tiếc, dù sao tuy thời gian bọn họ đi vào bên trong không được quá hai ngày, nhưng sau khi đi ra đều có thu hoạch không nhỏ, mà Hàn Phong tiến nhập đã một tháng, kết quả lại là không có gì, tự nhiên là có chút đáng tiếc.

Chẳng qua, mọi người ở đây cảm thấy đáng tiếc, Phí Lão đột nhiên có chút bất khả tư nghị mở to hai mắt, chợt có chút giật mình nói rằng:

- Hàn tiểu tử, đấu khí trên người của ngươi sao vậy?

Theo Phí Lão đột nhiên lên tiếng, mọi người cũng đem ánh mắt tập trung trên người Hàn Phong.

Hàn Phong nhìn thấy mọi người đã phát hiện cũng không giấu diếm nói rằng:

- Ha hả! Ở bên trong không cẩn thận lại thăng cấp!

- Không cẩn thận lại thăng cấp?

Vệ Trạch giống như bị một cái tát từ trên trời rơi xuống vậy.

Nghe Phí lão nói, mọi người cũng đồng thời quan sát Hàn Phong.

Lý Ngọc đứng một bên biểu tình khi thấy Hàn Phong cũng thập phần cổ quái, rồi có chút buồn bực nói:

- Thực sự là biến thái mà, mới một tháng mà đấu khí lại đề thăng!

- Hàn Phong, tu vi của ngươi hiện giờ là?

Mạnh Hùng có chút tò mò hỏi.

Hàn Phong nhìn quanh một vòng, thấy ánh mắt chờ mong của mọi người thì gật đầu nói:

- Địa giai lục phẩm.

- Địa giai lục phẩm?

Mọi người không hẹn mà cùng hô lên, trong mắt đầy khiếp sợ.

Ngay cả Đường Vũ Nhu luông lạnh lùng sắc mặt của rất cổ quái chứ đừng nói chi người khác.

Nếu không biết còn tốt, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, một tháng trước Hàn Phong tu vi chỉ mới đột phá tói Địa giai tam phẩm.

Không ngờ chỉ một tháng ngắn ngủi sau đó hắn đã tiến vào lục phẩm.

Một tháng tăng ba phẩm, cũng khó trách mọi người có bộ dáng khiếp sợ như vậy.

Lý Ngọc lúc từ Hư Linh Huyễn Cảnh đi ra cũng không nói cho mọi người biết kỳ thực hắn ở trong đó hai ngày cũng thu được tiến bộ không nhỏ, tu vi của hắn cũng đã trực tiếp tăng lên Địa giai nhị phẩm.

Vốn tưởng rằng lần này cho dù không thể so sánh được với Hàn Phong thì khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần lại một chút.

Hàn Phong ở trong đó một tháng, Lý Ngọc cũng mơ hồ đoán rằng ở trong đó Hàn Phong đã gặp chuyện gì đó mà ngoại nhân không hay biết.

Nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới việc Hàn Phong chỉ trong một tháng tăng liền ba phẩm, trực tiếp nhảy lên Địa giai lục phẩm. Có tehẻ nói, khoảng cách giữa hai người đã ngày càng xa, khiến Lý Ngọc lúc này có cảm giác hụt hơi.

Là Thiên Môn thủ tịch đệ tử, hắn từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử trong Thiên Môn, thiên phú không cần phải bàn.

Lần này tham gia đại hội, Lý Ngọc vốn nghĩ rằng chức quán quân hắn lấy dễ như lấy đồ trong túi, ai ngờ lại xuất hiện tên Hàn Phong này chứ!

Thiên Môn đối với môn hạ đệ tử bồi dưỡng rất tận tâm, cho nên Lý Ngọc cũng không vì thất bại mà sinh ra ý nghĩ cực đoan.

Trái lại, hắn đối với Hàn Phong rất có hảo cảm. Đồng thời, Hàn Phong xuất hiện cũng làm cho hắn có thêm khát vọng về lực lượng của bản thân, giúp hắn có động lực, hắn muốn siêu việt Hàn Phong.

Chính giờ khắc này, thiên chi kiêu tử Lý Ngọc lại nảy sinh ra ý nghĩ vô pháp siêu việt được đối phương, cho dù đối mặt với Thiên giai cường giả hắn cũng không hề cảm thấy áp lực như lúc này.

Bởi vì, hắn nghĩ, những người gọi là Thiên giai cường giả bất quá cũng chỉ là tu luyện sớm hơn hắn vài năm mà thôi. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian, chắc chắn trong một thời gian ngắn hắn hoàn toàn có thể bắt kịp mấy người đó.

Nhưng Hàn Phong tuổi còn nhỏ hơn hắn, lại là đệ tử của một môn phái nhị lưu, không ngờ lại có thể hung hăn đạp hắn từ trên trời xuống dưới mặt đất.

Loại chênh lệch này khiến Lý Ngọc rất nghẹn khuất.

Hắn minh bạch, trước kia hắn không hề đem những người cùng lứa vào mắt, nhưng hiện giờ trong mắt Hàn Phong hắn gần như cũng không được vừa mắt!

Có loại ý nghĩ này không phải chỉ mình Lý Ngọc, mà hầu hết các đệ tử của các đại phái đều có ý nghĩ như thế.

Những người khác thì vậy nhưng Huyền Thiên tông đệ tử khi biết Hàn Phong lại tiếp tục thăng cấp thì đều vui mừng, hưng phấn không thôi.

Phí lão và Bố Lôi Địch hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia cười khổ.

Tốc độ thăng cấp của Hàn Phong cho dù đã tiến vào Địa giai mà cũng không hề giảm lại, tựa hồ so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần. Lúc này, Phí lão và Bố Lôi Địch đối với vị sư phụ sau lưng Hàn Phong càng thêm hiếu kỳ và kính nể.

Một Thiên giai cường giả bình thường không có khả năng đào tạo ra một quái thai như tên Hàn Phong này được.

Nhưng hai người không thể nào ngờ được, sư phụ của Hàn Phong cả kiếp trước và kiếp này cũng chỉ có mình Lâm Nguyệt.

Tiêu Linh đối với việc Hàn Phong thăng cấp cũng rất vui vẻ, nhưng đối với nàng, Hàn Phong an toàn còn vui vẻ hơn. Trong lòng nàng, chỉ cần Hàn Phong luôn được bình an vô sự là mãn nguyễn rồi, cho dù không có đấu khí nàng cũng không sao.

Trác Minh sau khi biết mọi chuyện cũng không tiếp tục quấy rối Hàn Phong nữa.

Đúng lúc này, hư lunh ảo cảnh lại tản mát ra hào quang rất chói mắt.

- Hư Linh Huyễn Cảnh muốn đóng lại!

Không biết ai hô lên, nhất thời mọi người đều chuyển ánh mắt từ Hàn Phong tới trên thánh thụ.

Trác Minh và các vị trưởng lão khác thấy Hư Linh Huyễn Cảnh muốn đóng lại đều không hẹn mà cùng phát ra hơi thở của mình, đối với hợ, thánh thụ chính là căn nguyên của Thiên Thánh Cốc, nếu thánh thụ có bề gì thì Thiên Thánh Cốc sẽ chịu đả kích không hề nhỏ.

Lúc này Hư Linh Huyễn Cảnh muốn đóng lại, trở về hình dạng như lúc đầu, đồng thời cũng là thời khắc kết quả.

Hàn Phong quay đầu nhìn Hư Linh Huyễn Cảnh đang từ từ tiêu thất, trong lòng tràn ngập thổn thức, chỗ này có thể nói cả đời hắn cũng không thể nào quên được.

Rốt cuộc, theo quang mang không ngừng nhu hoà xuống, Hư Linh Huyễn Cảnh cũng triệt để biến mất trước mắt mọi người, diện mạo vốn có của thánh thụ cũng hiện ra.

- Thánh thụ sẽ lập tức kết quả, không biết lần này sẽ có bao nhiêu quả đây?

Lâm Nguyệt có chút mừng rỡ nói.

Thiên Địa Thánh quả này chính là kỳ vật hiếm có trong thiên địa, nếu là trước đây, Lâm Nguyệt căn bản không dám có bất luận hi vọng gì.

Nhưng hôm nay, bởi vì có Hàn Phong nên Huyền Thiên tông bọn họ dĩ nhiên có được kỳ vật này khiến Lâm Nguyệt rất kích động.

Thánh thụ không ngừng toả hào quang, những đoá hoa đang nở rộ theo gió không ngừng bay lả tả trên quảng trường, tạo nên một khung cảnh rất huyễn lệ.

Tiêu Linh nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong lòng rất vui vẻ, tăng thêm Hàn Phong bình an trở về khiến lòng nàng bồi hồi muống khẩy một khúc đàn.

Kìm lòng không được, Tiêu Linh móc trong lòng ra một mảnh lá cây, đây chính là cái lá mà Hàn Phong đã hái cho nàng lúc trước.

Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong khung cảnh mỹ lệ này, một giai điệu ưu mỹ mê người từ chỗ Tiêu Linh nhẹ nhàng phiêu khởi.

Giai điệu đột nhiên vang lên, cũng không gây cho mọi người cảm giác đột ngột, giai điệu của Tiêu Linh giống như đã hoà làm một thể với khung cảnh nơi đây khiến mọi người như say như đắm trong đó.

Thấy Tiêu Linh hai mắt nhắm lại, đắm chìm trong giải điệu của bản thân, khoé miệng Hàn Phong cũng nhẹ mỉm cười, ổn định tâm thần lẳng lặng lắng nghe.

Âm luật của Tiêu Linh giống như có ma lực, thep giai điệu không ngừng vang lên, tâm tình Hàn Phong cũng chậm rãi bình thản trở lại.

Tuy sau khi từ Hư Linh Huyễn Cảnh đi ra, tinh thần hải của Hàn Phong đề thăng rất nhiều, ngay cả đấu khí cũng đột nhiên tăng mạnh, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, ở trong hư linh ảo cảm bốn trăm năm, cùng với những đau đớn trong đó đã để lại sâu trong lòng hắn một tia tâm tình u ám.

Hắn vốn định sau khi từ Thiên Thánh Cốc trở về sẽ chậm rãi điều chỉnh. Nhưng không ngờ một khúc nhạc bất chợt của Tiêu Linh vậy mà có thể giúp tâm tình hắn không ngừng được tẩy rửa.

Tia u ám ẩn sâu trong lòng hắn tựa hồ như đang bay theo âm điệu của Tiêu Linh thoát ra khỏi người hắn.

Phát hiện điều này, Hàn Phong mừng rỡ không thôi, cho nên hắn càng cẩn thận lắng nghe.

Lý Dịch Phi đứng xa xa lăng lặng nhìn Tiêu Linh đứng bên cạnh Hàn Phong, tâm tình cũng rất phức tạp.

Nếu nói lúc trước hắn còn có dự định đánh một trận với Hàn Phong thì lúc này ý niệm xa vời đó đã chấp cánh bay xa rồi.

Một lúc sau, hắn bất đắc dĩ thở dìa, nhàn nhạt nói:

- Như vậy cũng tốt!

Dứt lời, hắn cũng nhắm hai mắt lại, chú tâm lắng nghe giai điệu của Tiêu Linh.

Khi khúc nhạc vừa kết thúc, Lý Dịch Phi cũng đã nghĩ thông suốt.

Mặc kệ những cánh hoa theo âm điệu của Tiêu Linh chậm rãi chạm xuống mặt đất, Trác Minh và các vị trưởng lão của Thiên Thánh Cốc lại nhìn chăm chăm vào thánh thụ.

Khúc nhạc của Tiêu Linh cũng không dài, khi âm phù cuối cùng được vang lên thì giai điệu tuyệt mỹ đó cũng kết thúc.

Ngay trong nháy mắt đó, thánh thụ lại phát ra bạch quang rất mãnh liệt.

Bạch quang chậm rãi bao phủ cả khoảng sân, rồi toàn thân thánh thủ khẽ run lên.

Sau đó, từng luồng khí tức tinh thuần nồng hậu từ trong thánh thụ không ngừng tán ra.

Cảm thụ cỗ năng lượng kỳ dị này, Hàn Phong không nhịn được thốt lên:

- Hảo thuần khiết năng lượng!

Cỗ năng lượng này đối với Hàn Phong cũng không xa lạ, hắn có thể trong một tháng tăng lên ba phẩm, trừ duyên cớ Hư Linh Huyễn Cảnh ra, thì chính là nhờ có cổ năng lượng bao hàm thiên đại nguyên tố tinh thuần này.

Theo cổ năng lượng không ngừng tán ra, thánh thụ cũng chậm rãi có biến hoá.

Đột nhiên có người nào đó hô to:

- Mọi người nhìn xem, thánh thụ kết quả kìa!

Mọi người ở đây đều có thực lực phi phàm, nên không cần người khác nhắc nhở tự nhiên cũng có thể phát hiện ra biến hoá của thánh thụ.

Trên một cành của thánh thụ, một quả nho nhỏ chậm rãi ngưng xuất ra khiến mọi người đều rất kích động.

Nhưng theo thánh quả không ngừng ngưng xuất, Trác Minh không nhịn được thốt lên:

- Điều này … sao có thể?

Cho dù hàm dưỡng của Trác Minh rất tốt nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng khó tránh khỏi thất thố.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên thánh thụ lúc này rậm rạp những thánh quả.

Đếm sơ qua ít nhất cũng không dưới trăm quả.

Trác Minh nhìn thánh quả rậm rạp trên thánh thụ, trong lòng khó nén được sự kinh hãi.

Các Thiên Thánh Cốc trưởng lão biểu tình cũng không tốt hơn Trác Minh bao nhiêu.

Mấy ngàn năm qua, thánh thụ mỗi lần kết quả số lượng chưa từng vượt quá mười một quả, nhưng lúc này …

Trừ người Thiên Thánh Cốc, mọi người khác ở trong khoảng sân lúc này khi nhìn lên thánh thụ rậm rạp đầy quả nhất thời cũng không nói ra lời.

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Trác Minh sau khi bình tâm lại, cặp lông mày liền nhíu lại, trầm giọng nói.

Nhưng các trưởng lão khác cũng chỉ biết ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không nói lên được điều gì.

Một lát sau, đến khi thánh quả không còn ngưng xuất ra nữa, mọi người đếm thấy có hơn bốn trăm thánh quả.

Hàn Phong nhìn cảnh tượng này, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, đồng thời một ý nghĩ khác cũng sinh ra trong đầu.

Chẳng lẽ thánh thụ kết nhiều quả như vậy là do mình ở trong Hư Linh Huyễn Cảnh hơn bốn trăm năm sao?

Càng nghĩ Hàn Phong càng thấy có lý, bởi vì chuyện này trước nay chưa từng phát sinh qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status